~Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Vấp một cái ngoảnh lại đã qua một năm.
~
Nam nhân ngồi cạnh con suối, hai chân xếp bằng, xung quanh là từng luồng khí mang theo những hạt bụi li ti màu tím.
Chúng xoay quanh nam nhân nọ, dường như cố gắng chạm đến người nọ nhưng lại bị thứ gì đó vô hình ngăn cản.
Chúng không cam lòng, càng thêm va chạm mạnh, phát ra những tiếng 'tách tách' vui tai.
Tuy vậy, nam nhân đang ngồi đấy vẫn không hề bị lay động, mày không nhíu lấy một cái, mắt vẫn nhắm chặt.
Quả cầu sáng nhỏ bên cạnh nam nhân nhấp nháy nhấp nháy, ngày càng ảm đạm, nó cảm nhận được năng lượng của nó đang dần dần biến mất.
Mèo trắng chỉ bằng bàn tay người lớn đang ưu nhã liếm chân hơi dừng lại động tác của mình, nâng đôi con ngươi màu lục bảo ưu nhã nhìn quả cầu nhỏ, sau đó ưu nhã nâng chân trước, lại ưu nhã bẹp bẹp hai cái vào quả cầu nhỏ an ủi.
Bàn chân mèo trắng mang đệm thịt mềm mềm khiến quả cầu nhỏ không khỏi động đậy, ủ rũ nói:
_"Minh Yên, khi nào chúng ta mới có thể rời đi? Chúng ta đã ở trong đây đúng một năm một tháng rồi..."
Đến đây, thanh âm của quả cầu nhỏ kiềm không được run rẩy, giọng nói trong trẻo mang theo nức nở:
_"Một năm...!người đó ổn hay không? Lúc trước, bổn bảo bảo cảm nhận người đó không ổn a...!Bổn bảo bảo rõ ràng đã đánh đổi nhiều thứ để có thể gặp lại người đó, để giúp đỡ người đó.
Không thể tự mình giúp người nọ thì thôi, vì sao đến cuối cùng phải trốn tránh Thiên Đạo vào đây chứ? Người nọ đã rất khổ rồi, bổn bảo bảo chỉ muốn người nọ kiếp này bình yên trôi qua..."
Mèo trắng nhỏ nghiêng đầu, trong con ngươi lục bảo mang theo tia bất đắc dĩ.
Tâm tình quả cầu nhỏ càng lúc càng kích động, mèo trắng dùng đầu mình chạm nhẹ vào quả cầu nhỏ, dùng tinh thần lực an ủi để quả cầu nhỏ bình tĩnh lại.
_"Ngươi không bình tĩnh thì đừng mong sớm ngày rời khỏi đây." - Mèo nhỏ mở miệng liền là thanh âm dễ nghe, nhưng vẫn không mang theo tình cảm, phát âm một cách máy móc.
Vốn ánh sáng của quả cầu nhỏ đã rất ảm đạm, nghe mèo trắng nói xong, không tránh khỏi chập chờn sắp tắt, giống như đang phản ánh tâm trạng hiện tại của quả cầu nhỏ.
_"Nếu có tinh thần oán than như vậy thì mau cùng ta tạo không gian tiếp đi."
Mèo trắng nâng đầu nhỏ tròn tròn của mình, đồng tử trong con ngươi co lại khi nhìn những hạt bụi li ti như loài mèo khi nhìn con mồi của mình.
Nó hơi động đậy bàn chân đầy đặn của mình, tư thế như chuẩn bị chinh chiến.
Từ bàn chân của mèo nhỏ phát ra ánh sáng ngà dễ chịu, bao quanh một lượng lớn hạt bụi tím li ti, dồn về phía tận cùng không gian.
Nó nhận ra dùng chính năng lượng của tàn dư mở rộng không gian quả thật đỡ tốn sức hơn rất nhiều.
Tuy nhiên độ nguy hiểm cũng tỉ lệ nghịch với năng lượng bản thân phóng ra.
Chỉ cần xảy ra một chút sơ suất nhỏ liền có thể bị chúng phản kích lại, chôn thây vùi xác ở đây.
Quả cầu nhỏ thu hồi tâm trạng bi thương của mình, lắc lư thân hình tròn vo mà dụi dụi vào lông mèo nhỏ, yên lặng đem năng lượng của mình truyền qua cho.
Nó không có kỹ thuật, tính lại nóng nảy không chuyên tâm.
Nếu trực tiếp tham gia chẳng khác nào tự sát, nó chỉ có thể đem năng lượng của mình đưa cho Minh Yên.
Minh Yên chắc chắn sẽ làm tốt hơn nó rất nhiều.
Nhìn xem, đã thử cách này đến lần thứ ba mà vẫn không xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Nó thật ngưỡng mộ a!
Thật may mắn, không gian độc lập này cũng sắp hoàn thành rồi! Quả cầu nhỏ càng cấp bách truyền thêm nhiều năng lượng của mình cho mèo trắng.
Không gian hoàn thành = Trữ vật = Chứa đồ ăn + Giữ tươi.
Thâm tâm quả cầu nhỏ không khỏi hưng phấn.
Người đó chắc chắn sẽ rất thích.
Nó còn nhớ rõ người đó từng tâm sự với nó rằng hối hận một đời của người nọ là không thể ăn đủ các món ngon trên thế giới, để rồi sau này vị giác không thể dùng đến để lại nuối tiếc một đời.
Ừm, sau khi rời khỏi đây, nó phải hối thúc Sở Mặc nhanh chóng càn quét món ngon khắp thế giới này cho người nọ mới được!
Thời gian cứ tiếp tục trôi, ta lại hát bài ca muôn thuở của mình.
~ Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng
Vấp một cái ngoảnh lại đã qua một năm.
Đứng lên, lại chạy a chạy a chạy!
Bịch bịch bịch, thêm hai tháng trôi qua.
~
Mỗi người tập trung vào việc của mình.
Khung cảnh xung quanh liên tục biến hóa, khi thì ngưng đọng, khi lại có bão cát tạo từ những hạt bụi tím li ti càn quét góc chân trời.
Nơi nào bão cát đi qua, nơi đó liền phát ra tiếng lách tách rạn nứt, đem phía đó của không gian phá vỡ rồi lại tái tạo.
Liên tục như vậy nhiều lần, không gian ban đầu vốn chỉ dài khoảng năm trăm mét, giờ liền rộng ra thêm gấp chục lần.
Lúc này, ánh sáng quanh thân quả cầu nhỏ càng ngày càng mỏng manh.
Nó do dự một chút, không cam lòng nhét thân mình tròn vo bằng nắm tay trẻ em vào lông tơ mịn màng của mèo trắng, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Con ngươi lục bảo xinh đẹp của mèo nhỏ nhìn quả cầu một chút, thấp thoáng hiện ý cười.
Nó dùng chân kéo quả cầu nhỏ vào lòng mình, ưu nhã liếm trấn an một cái rồi tiếp tục công việc.
Mí mắt của nam nhân vốn đang nhập định động đậy một chút, đột ngột mở ra.
Sâu trong con ngươi hắc bạch sắc bén hoàn toàn không có tia mơ màng như thường lệ của kẻ tỉnh dậy sau cơn say.
Quyển sách mà 01 đưa cho quả thật là đồ tốt!
Sở Mặc híp mắt nhìn quyển sách vừa mỏng vừa cũ trước mặt.
Quyển sách này không hẳn là phương pháp tu tiên, cũng không hẳn là bí kíp võ công thất truyền gì đó.
Nó quả thật giúp Sở Mặc khai thông kinh mạch huyệt đạo, đề cao thể chất bản thân, các giác quan cũng càng thêm tinh tường.
Hiệu quả tu luyện mà quyển sách mang lại hiện tại Sở Mặc chỉ có thể kết luận được bấy nhiêu đó mà thôi.
Bất quá có còn hơn không có, đề cao thể chất là tốt nhất, còn khinh công tu tiên này nọ, Sở Mặc tỏ vẻ bất khả thi.
Tu tiên cần linh khí, mạt thế mọi thứ đều ít nhiều đều bị pha lẫn tạp chất độc hại, lấy đâu ra linh khí mà luyện?
Cử động phần cổ cứng ngắc do duy trì mãi một tư thế, Sở Mặc chưa kịp lên tiếng thì đã có tiếng máy móc vui vẻ chào đón:
[Ngao ngao, kí chủ, ngài rốt cuộc cũng thoát ra khỏi nhập định rồi.
Bản hệ thống chờ ngài thật lâu.]
Sở Mặc nhướng mày, cái màn hình xanh quen thuộc đâu rồi nhỉ?
[Bản hệ thống dưới đây.
Kí chủ kí chủ, nhìn một cái.
Cạnh chân ngài đây a!]
Lúc này Sở Mặc mới để ý, bên cạnh chân mình có một hoa tai hình giọt nước màu đỏ lắc lư lắc lư, cực kì kích thích mắt người nhìn.
Hắn vươn đầu ngón tay chọt chọt vài cái, hoa tai liền chủ động cọ cọ đầu ngón tay hắn, tha thiết nói:
[Kí chủ, ngài tuyệt đối đừng ghét bỏ nguyên hình của bản hệ thống nha.
Chủ nhân xấu xa không chịu nghe kiến nghị của bản hệ thống, nhất quyết làm bản hệ thống thành hoa tai thiếu nữ a! QAQ ]
Sở Mặc chuyển động con ngươi nhìn mèo trắng đang ôm quả cầu nhỏ trong lòng, một mực tập trung đem tàn dư kiến tạo không gian.
Hắn còn nhớ rõ tình cảnh chạm mặt cách đây nửa năm, đang lúc xem quyển sách mà hệ thống đưa cho thì bỗng nhiên một quả cầu nhỏ bắn về phía lòng ngực hắn.
Ngay lúc sắp chạm vào thì một con mèo trắng từ đâu xuất hiện nhảy ra ngậm lại quả cầu đó, kèm theo giọng nói bất đắc dĩ:
_"Ngươi đừng nghịch nữa được không? Thiên Đạo bây giờ đang ráo riết tìm chúng ta, chúng ta vẫn chưa thể đi ra được."
Quả cầu nhỏ động đậy thân mình, anh ách khóc:
_"Không được...!Bổn bảo bảo cảm nhận người đó đang gặp nguy..."
Mèo trắng dùng đệm thịt đạp đạp quả cầu nhỏ hai cái, không nóng không lạnh đáp:
_"Ngươi không ngoan, ta liền nhốt ngươi lại."
Sở Mặc im lặng nhìn quả cầu lẫn mèo trắng ta ta khanh khanh, đều sắp bị mù mắt cẩu rồi.
Được rồi, không sao cả.
Tình cảm chỉ cần đến từ hai bên là được, không phân biệt chủng tộc, dù rằng hai chủng tộc này có vẻ bất khả thi trong việc duy trì nòi giống.
Hệ thống 01 bên cạnh lẳng lặng che mặt, muốn tìm một cái hố nào đó mà trốn.
Kí chủ à, não bổ là bệnh, phải trị!
Hai vị chủ nhân rất rất thuần khiết, chính là tình huynh đệ đó!!!
Sở Mặc trong lòng âm thầm làm động tác che mắt, ho nhẹ một tiếng, lôi kéo sự chú ý của quả cầu lẫn mèo nhỏ.
Quả cầu đang khóc đến ầm ĩ bỗng cứng đờ, vùi cả bản thân nhỏ bé của mình vào đám lông tơ mềm của mèo trắng mà trốn.
Tuy nhiên lông tơ mèo nhỏ không đủ dài che nó, liền lộ ra một đường cong mang ánh sáng xinh đẹp nhấp nháy nhấp nháy.
Tình huống khi chạm mặt quả thật có chút xấu hổ, Sở Mặc kết thúc hồi tưởng của mình.
Theo như quả cầu nhỏ nói, bọn nó đến từ một thế giới khác, vì chịu ơn của một vị nào đó mà đến đây giúp đỡ người nọ.
Hệ thống 01 cũng là do bọn nó tạo ra, đồng thời mấy phần thưởng mà Sở Mặc đạt được từ trước đến giờ cũng là của riêng của mèo trắng.
Nó tỏ vẻ mấy thứ này nó dùng không được, đều để mài răng thôi nên tốt bụng ban lại cho Sở Mặc.
Cái tư thế kiêu ngạo ban ân này quả nhiên là tư thế của 'pi sà meo meo' bọn trẻ ngày nay gào hét tôn sùng.
Sở Mặc mở miệng muốn lên tiếng, lại nhận ra cổ họng khô rát.
Hắn nhíu mày, xoa xoa cổ họng vài cái, mới khàn khàn hỏi:
_"01, bây giờ chúng ta rời khỏi đây được chưa?"
Hệ thống 01 dừng việc lắc lư cơ thể tròn vo như vị tiểu chủ nhân của mình, giọng nói máy móc chậm rãi đáp:
[Bản hệ thống không biết.
Hai vị chủ nhân không cho phép, bản hệ thống không dám làm trái đâu.] Phải biết vị đại chủ nhân của nó là một ác ma chuyên dùng nó làm đồ chơi mài vuốt đó T^T.
[Kí chủ, mau mau đem bản hệ thống đeo lên tai ngài đi.]
Cười khẩy một tiếng, Sở Mặc đem hoa tai nhìn có vẻ ủy mị này lên trước mặt, vừa lắc lắc vừa nói:
_"Tại sao? Tao chính là không thích thứ yểu điệu này nha."
Hoa tai đỏ cứng đờ, không dám lắc lư nữa.
Nếu như nó còn ở dưới đất, vị đại chủ nhân kia sẽ đem nó làm đồ chơi tiếp đó, bản tính của loài mèo là thích đẩy, khều rồi lại khều vật tròn a! Nó rất đáng thương, rất rất đáng thương luôn!
[Kí chủ, bản hệ thống đang giữ phần thưởng của ngài.
Ngài mà không đeo, bản hệ thống liền tiêu hủy.] - Hệ thống 01 dùng khí thế hùng hồn uy hiếp.
Híp mắt lại, Sở Mặc khinh thường đáp:
_"Mày đừng nói dối.
Tao thừa biết mày không dám."
Khí thế hùng hồn liền triệt để tiêu tan, để lại một hệ thống bị tổn thương với trái tim tan nát.
Khẽ cười một tiếng, Sở Mặc vừa vươn ngón tay chọt chọt viên đá quý màu đỏ hình giọt nước trên hoa tai vừa nói:
_"Được rồi, được rồi.
Dù sao dáng vẻ này của mày đỡ phiền hơn cái màn hình xanh với nấm hồng chói mắt kia.
Chỉ cần mày không nói nhiều quá, tao liền sẽ đeo mày."
Hoa tai đang nhuốm màu bi thương lập tức tươi tỉnh hẳn, Sở Mặc còn có ảo giác viên đá đỏ kia dường như còn rực rỡ hơn, nó hưng phấn đáp:
[Ngao ngao, ký chủ, ngài là tốt nhất.
Bản hệ thống yêu ngài, moa moa~]
Khóe môi hơi nhếch lên, đùa hệ thống 01 này làm hắn nhớ đến tiểu tang thi vương nhà hắn.
Chậc, không biết đứa nhóc đó thế nào rồi nhỉ? Chắc hẳn là cao lên không ít rồi.
Thật mong gặp lại đứa nhóc đó nha.
Sở Mặc vừa đeo hoa tai đỏ, vừa nhìn mèo trắng nhỏ đến bước cuối hoàn thành không gian.
Không gian được mở ra rất rộng, năm trăm mét gần hắn là cỏ cây xanh mướt tươi tốt, phía mới được nới ra còn khá thô sơ, chỉ có đất và đất.
Hắn chọt nhẹ đầu mèo trắng, lại bị nó hung hăng cho một vuốt sắc bén.
Phần da thịt bị cào cũng chỉ hiện lên vệt hồng hồng, không hề chảy máu.
Quả nhiên là thể chất đã được đề cao.
_"Bây giờ ra khỏi đây được chưa?"
Mèo trắng nhỏ lạnh nhạt nhìn Sở Mặc, gật gật đầu tròn tròn, trong người vẫn ôm khư khư quả cầu nhỏ.
_"Bọn ta cũng sẽ đi cùng anh."
_"Đừng để người khác phát hiện điều kì lạ ở hai người.
Vả lại, Minh Yên có thể để quả cầu nhỏ thành hình dạng khác không? Một quả cầu bay bay sẽ khiến người ta chú ý đấy."
Mèo trắng cúi người liếm quả cầu nhỏ đang ngủ say một cái, không nhanh không chậm đáp:
_"Được.
Cuối cùng, đừng gọi ta là Minh Yên, tên đó chỉ để cầu nhỏ gọi." - Nói rồi, nó tao nhã nâng đầu mình, dùng con ngươi lục bảo hiếm thấy xinh đẹp khinh thường nhìn Sở Mặc, tiếp tục nói:"Nhân loại, gọi ta là ngài Bạch."
Khóe miệng Sở Mặc co rút vài cái, ngập ngừng nói:
_"Ừ, ngài...!ngài Bạch."
Nghe được lời của Sở Mặc, mèo trắng gật gù hài lòng, ưu nhã đem vuốt lông bẹp bẹp lên quả cầu nhỏ, đem quả cầu nhỏ biến thành...!Di? Lại là một quả cầu vàng khác?
_"Nhân loại ngu xuẩn, đây là phượng hoàng." - Nó đẩy đẩy cục lông vàng tròn vo trong người mình, hai cái chân nhỏ, cái mỏ nhỏ nhỏ dần dần lộ ra.
Ừ, không phải quả cầu, là gà con.
Nâng vuốt, trảo!
Được rồi, được rồi, là phượng hoàng uy vũ.
Sở Mặc cạn lời nhìn mèo trắng.
Hắn sẽ không ngu ngốc đi vướt bỏ tiết tháo của mình để cãi nhau với một con mèo đâu!
_"Chúng ta mau trở lại thế giới kia đi."
Mèo trắng gật gật đầu nhỏ, dậm dậm đệm thịt hai cái, ánh sáng màu ngà xinh đẹp liền bao trùm một người hai vật.
Sau đó biến mất, để lại không gian tĩnh lặng.
_____mèo méo meo_____
Phòng bệnh mang một màu trắng đơn độc, không khí xung quanh mang theo mùi thuốc sát trùng khó ngửi, thiếu niên nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, hô hấp yếu ớt.
Người phụ nữ thanh tú khoảng ba mươi tuổi ngồi cạnh giường bệnh, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay thiếu niên mười một mười hai tuổi ấy, khóe mắt ửng đỏ hiện ra bi thương, nghẹn ngào cầu nguyện:
_"Con trai ngoan, bảo bối nhỏ...!mau tỉnh dậy, mau mở mắt ra nhìn mẹ đi..."
_"Xin con, mau mau tỉnh dậy..."