Sở Mặc nhìn vẻ mặt mê mang ngốc ngốc của Diệp Du, tâm không khỏi mềm nhũn.
Hắn dịu dàng hôn trán thiếu niên, thấp giọng nói:
_"Bảo bối, chờ em đủ mười tám tuổi, chúng ta sẽ làm nhé."
Diệp Du mím môi, đôi mắt bạc trợn to tràn đầy uất ức.
Lần đầu tiên câu dẫn lại không thành công, trong lòng cậu vừa buồn bực vừa xấu hổ.
Diệp Du không khỏi nghi ngờ mị lực của bản thân có phải giảm rồi hay không, chú Mặc của cậu miễn dịch mất tiêu rồi! Chú...!chú còn chả thèm hôn hôn môi cậu nữa!
Diệp Du gục mặt lên vai hắn.
Cậu giận rồi! Giận thật rồi đó!
Sở Mặc xoa xoa tóc thiếu niên, khẽ cười một tiếng.
Sở Mặc lái xe vào bãi đỗ ở khu căn cứ, nộp lên phần vật tư theo quy định rồi bế cậu về phòng.
Một đường về phòng, Diệp Du không thèm động đậy, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
_"Diệp Du, giận à?"
Ngón tay chai sạm của hắn cọ cọ lên gáy cậu, hưởng thụ làn da mềm mại nhẵn mịn của người yêu nhỏ.
_"Cưng à, tôi còn chưa hỏi tội em, em lại ngang ngược giận tôi trước."
Thiếu niên nghe thấy lập tức ngẩng đầu dậy, bất mãn lên tiếng:
_"Em không có sai gì hết, chú muốn hỏi tội gì cơ chứ?"
Hắn bế người yêu nhỏ vào phòng, tiện tay khóa chốt cửa lại.
Khóe môi hắn hơi cong lên, nở nụ cười tà mị.
_"Bảo bối nhỏ, em quá chú ý đến Song Mộng.
Em có tôi rồi còn muốn quyến rũ người phụ nữ khác sao?"
Diệp Du ngẩn người, đôi mắt bạc nháy mắt mở to, kinh ngạc nói:
_"Em không có!"
_"Nói dối không tốt." - Sở Mặc khẽ cười, cách một lớp áo xoa thắt lưng mềm dẻo của người yêu nhỏ - "Hư hỏng như thế, cưng à, em muốn được phạt sao?"
Cơ thể Diệp Du khẽ run lên, tay mềm nhũn tựa như không có lực.
Cậu cắn cắn môi, cọ cọ vào cổ Sở Mặc tựa như con mèo nhỏ làm nũng.
_"Em không có quyến rũ Song Mộng.
Em để ý đến chị ấy chẳng qua...!kiếp trước, chị ấy là người duy nhất chịu chứa chấp em."
Diệp Du chôn mặt vào lòng nam nhân của mình, giọng nói trong trẻo của thiếu niên chậm rãi thuật lại một chút chuyện quá khứ của mình.
Song Mộng của mạt thế rất khác Song Mộng hiện tại, dường như năm tháng khắc khổ ấy đã từ từ gột rửa đi vẻ ngoài tiểu thư của mình, chậm rãi rèn giũa cô thành một vũ khí hình người mang tính sát thương cao.
Diệp Du nhớ rất rõ, con người khi đó có một thú vui nhỏ là lập bảng xếp hạng những dị năng giả mạnh nhất, Song Mộng chính là nữ dị năng đầu tiên lọt top ba, chễm chệ giữ vị trí số hai.
Nhưng cô không thuộc bất kì căn cứ nào, cũng không muốn tiếp xúc gần với con người, cô độc giữa mạt thế nguy hiểm như con sói hoang mang theo nanh độc.
Con người khi đó không chấp nhận gia đình cậu, tốt tính nhất cũng chính là ngoảnh mặt làm ngơ khi nhìn thấy, không thì cũng sẽ báo cáo đến chính quyền.
Chỉ có cô là người chịu cưu mang bọn họ.
Hơn nữa, Song Mộng chưa từng vì cậu là tang thi mà đối xử khác biệt, thậm chí rất tích cực xem cậu là 'bao cát' mà lôi ra huấn luyện cận chiến.
_"Nhìn chị ấy hiện tại quá khác so với trí nhớ của em cho nên em không thể nhận ra chị ấy ngay."
Sở Mặc xoa xoa mái tóc mềm của người yêu nhỏ, thấp giọng đáp lại:
_"Vì thế em mới bảo tôi cho phép bọn họ vào tổ đội."
_"Đúng vậy." - Diệp Du gật đầu, nhe răng cười nói - "Em muốn giúp chú xây dựng một căn cứ lớn ơi là lớn, đủ sức đánh bật tất cả các căn cứ khác luôn." Đặc biệt là căn cứ Z từng có ý đồ không tốt với em.
Diệp Du không rõ việc nhận Song Mộng vào tổ đội có làm thay đổi tương lai, tạo thành hiệu ứng bươm bướm hay không.
Cho dù có, cậu cũng không ngại.
Sức mạnh của Song Mộng là do cô tự mình kích phát, tự mình luyện thành, hoàn toàn không dựa dẫm vào bất kì ai.
Cậu tin tưởng ở bất kì hoàn cảnh nào, nếu con người muốn sống sót chắc chắn sẽ tạo nên kì tích.
Còn không, Diệp Du âm thầm nở nụ cười, cậu có thể tạo vài tình huống kích thích cô.
Diệp Du chưa bao giờ là kẻ thiện lương, càng không muốn làm người thiện lương hi sinh lợi ích của mình và người thân cho kẻ xa lạ.
Người có thực lực được coi trọng, kẻ yếu ớt bị đào thải, đó chính là quy tắc sinh tồn của mạt thế.
Sở Mặc đương nhiên hiểu ý đồ của Diệp Du, vì thế mà một năm nay đều theo cậu đi đánh đi phá khắp nơi.
Không phải các tổ chức khác chưa từng nghĩ đến chuyện truy nã, bọn họ còn chưa ngu đến mức không biết xâu chuỗi các đặc điểm giống nhau của các căn cứ bị phá hoại thế nhưng lại không tìm được người nào giống như trong mô tả.
Đặc điểm nổi bật và chắc chắn nhất mà những kẻ đứng đầu căn cứ an toàn nắm được chính là nơi đó đều bị thi triều phá hủy, không có bút tích liên quan đến con người.
Ai mà biết được, chuyện tưởng chừng như không liên quan đến loài người thực chất lại theo hướng trái ngược.
Sáng hôm sau, Sở Mặc mang theo Diệp Du đến bàn nhận nhiệm vụ.
Hắn còn chưa mở lời thì cô gái phụ trách giao nhiệm vụ hôm qua đã mở miệng tiếp lời trước.
_"Dục tiên sinh, hôm nay mọi người đều nhận chỉ định trực tiếp, không được quyền lựa chọn làm nhiệm vụ như mấy bữa trước ạ."
Sắc mặt cô gái hơi ửng hồng, ngượng ngùng nói.
Sở Mặc chau mày, mím chặt môi, không vội trả lời.
Không hiểu sao hắn có linh cảm chuyện này chẳng đơn giản như vậy.
Gã đứng đầu của căn cứ này đang âm mưu chuyện gì? Hay là đã phát hiện ra thân phận của hắn cùng người yêu nhỏ bé rồi.
_"Ba ba." - Thiếu niên vốn im lặng nãy giờ đột ngột lên tiếng, cánh tay nhỏ ôm cổ nam nhân cao lớn, hơi cọ cọ vào cổ hắn, mềm mại lên tiếng - "Ba ba, con mệt quá, hỏng muốn đi đâu."
Sở Mặc hơi nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của người yêu, khẽ cười một tiếng.
Con mèo nhỏ của hắn lại muốn chơi đùa rồi.
_"Bảo bối ở căn cứ ngoan, đừng đi bậy nhé."
Sở Mặc xoa tóc Diệp Du, cố tình hạ thấp giọng, phả hơi vào tai của cậu.
_"Ngoan ngoãn chờ ba ba của cưng về."