Cuộc sống mấy ngày nay cứ lặp đi lặp lại khiến Diệp Du chán đến phát hờn.
Sáng thức dậy, ăn uống rồi đi học, trưa về ăn uống ngủ, chiều lại ăn uống học bài rồi lại ngủ.
Sống không khác gì heo cả.
Nhéo nhéo phần bụng trắng mềm mềm của mình, Diệp Du cảm thán, cậu chắc lại mập lên rồi.
Không phải Diệp Du chưa từng đề nghị với cha mẹ cho cậu nghỉ học để tiện thực hiện "Kế hoạch sinh tồn" của mình.
Nhưng hễ mỗi lần cậu mở miệng thì liền bị cha mẹ trừng cho ngậm lại.
Nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn mười một giờ rồi mà mẹ cậu vẫn chưa đến, đừng nói mẹ lại quên rằng hôm nay cậu về sớm hơn mọi ngày nhé.
Diệp Du tỏ vẻ, chắc chắn là như thế rồi.
Cậu sao mà không rõ tính hay quên của mẹ chứ.
Lấy điện thoại mang ốp lưng in hình thú bông ra, khuôn mặt nhỏ của Diệp Du liền khó xem.
Cậu không hiểu sao lúc trước lại để yên cho mẹ mua cái ốp lưng ấu trĩ này nữa.
Bây giờ càng nhìn càng không thuận mắt, Diệp Du cảm thấy một tang thi vương từng tung hoành thiên hạ (hử?), người người kính sợ lại dùng cái này thì rất mất mặt.
Rất! Mất! Mặt! Đó!
Nhanh chóng soạn một hàng tin nhắn gửi cho mẹ, Diệp Du mang ba lô đi về trước.
Rõ ràng là cậu nhớ đường từ nhà về trường, cách nhau chỉ khoảng mười kilomet thôi chứ có bao nhiêu đâu, cậu đi bộ về được.
Vậy mà cha mẹ nhất quyết không cho, cứ sợ cậu đi lạc.
Mặc dù rất bất mãn cách nghĩ này của người thân, nhưng cậu không phản bác.
Dù sao, có người quan tâm đến mình như vậy, thật sự rất thích.
Diệp Du nhớ thời gian mạt thế đến, con người vì mạng sống không tiếc hy sinh những người yếu hơn, đẩy họ ra làm lá chắn.
Mạt thế là thời điểm đạo đức suy đồi, bạo lực lên ngôi.
Diệp Du từ một đứa nhỏ sợ phải đối mặt với khuôn mặt vặn vẹo kinh khủng của tang thi, sợ hãi phải chứng kiến cảnh con người vì sống mà dẫm đạp lên nhau đến việc thờ ơ đối mặt với nó, tâm không còn run rẩy hoảng hốt như ban đầu nữa.
Hết thảy cũng vì cậu cảm nhận được mạt thế không phải là nơi dùng tình cảm để nói chuyện.
Chỉ có vũ lực, chỉ có kẻ mạnh nhất mới nắm được hết thảy.
Mãi trầm ngâm trong suy nghĩ của mình, bước chân Diệp Du càng lúc càng chậm, sau đó dừng hẳn.
Tầm mắt của người qua đường lâu lâu lại dừng lên người cậu, sau liền không quan tâm mà dời đi.
Tuy nhiên, ở phía xa xa, vẫn có người nhìn chăm chú vào Diệp Du.
Sở Mặc ngồi trên xe ô tô, hạ cửa kính xuống, tầm mắt không kiềm được mà nhìn thân ảnh nhỏ trong bộ đồng phục học sinh đáng yêu kia.
Hình như là cậu nhóc đó thì phải? Hắn nhíu mày, suy nghĩ.
Không đợi hắn gọi lên, thanh âm máy móc của hệ thóng bất chợt xuất hiện: ấy ấy, kí chủ ngu ngốc, đó chính là tang thi vương.
Kí chủ ngốc mau mau nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu không sẽ phạt đó ~
Sở Mặc âm thầm khinh bỉ hệ thống, đồng thời trong lòng yên lặng cho nó một ngón tay giữa.
Nói tao ngu ngốc sao không nghĩ lại bản thân mày ấy hệ thống 01, còn xuẩn hơn cả tao nữa.
Tao đâu phải không muốn làm nhiệm vụ xong sớm, nhưng chẳng lẽ bây giờ bắt tao chạy lại, đứng trước mặt cậu nhóc mà nói:" Hê hê, chào tang thi vương.
Tui là Sở Mặc - thượng tướng của đất nước này.
Nhân danh chính nghĩa mà đến đây cảm hóa cậu, hân hạnh làm quen." Thằng bé mà không bị dọa sợ mới lạ ấy.
Nheo mắt lại, ngón tay không kiềm được mà gõ gõ từng nhịp lên vô lăng, Sở Mặc cố gắng tìm cách tiếp cận cậu nhóc kia.
Có nên dàn cảnh cướp rồi cứu thằng bé không nhỉ? Suy nghĩ đó vừa lóe liền vụt tắt, hắn âm thầm cho mình một bạt tay.
Ngu ngốc, giữa thanh thiên bạch nhật này, có cướp xuất hiện là chuyện lạ, chúng mà bị bắt chắc chắn sẽ khai tên hắn ra liền.
Thử nghĩ đi, đường đường là một thượng tướng, lại mướn bọn cướp dàn cảnh bắt nạt nhóc con chưa trưởng thành, tin này mà lan ra sẽ 'hot' biết bao.
Sở Mặc đến tận bây giờ vẫn không hiểu, hắn tại sao lại may mắn mà nhận vé trúng thưởng độc đắc xuyên không đến đây chứ.
Cuộc sống quả thật chẳng bao giờ như ý muốn cả.
Tầm mắt nhịn không được lại nhìn nhìn thân ảnh nhỏ kia, Sở Mặc nhíu mày, sao nhóc con đó cứ đứng yên mãi không đi nữa vậy?
Hắn tinh ý nhận ra được, ánh mắt của cậu bé lúc này rất lạ, hoàn toàn không phải đôi mắt hồn nhiên, ngây thơ như mọi đứa trẻ khác.
Không có tình cảm, đầy sát khí và lạnh nhạt thờ ơ có lẽ là những từ thích hợp để hắn hình dung đôi mắt của cậu nhóc đó.
Một cậu bé kì lạ - Sở Mặc suy nghĩ.
Ngay cả cái ngày ở Trung tâm thương mại nữa.
Hắn để ý, cứ mỗi lần nhìn về phía mẹ con bên thằng bé nhà giàu kia, ánh mắt của cậu nhóc này đều ẩn chứa cuồng nộ, phẫn hận lẫn khinh thường, mặc dù chúng đều được che giấu rất kĩ.
Tuy nhiên, khi đối mặt với mẹ, cậu nhóc lại thay đổi hoàn toàn, đôi mắt trong suốt ngập nước chọc người yêu thương, hoàn toàn không nhìn ra hận thù.
Tựa như một con mèo con kiêu ngạo xù lông với người ngoài, lại cực kì nhu thuận, đáng yêu thu vuốt với người nó yêu thương vậy.
Ở bên kia, trong lúc Diệp Du cứ mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, liền không hề hay biết có một chiếc xe đang dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía cậu.
Cho đến khi mọi người xung quanh kinh hãi hét toáng lên chạy trốn, Diệp Du mới hoàng hồn.
Lúc đang chuẩn bị ngẩng đầu lên nhìn xung quanh để xem tại sao mọi người lại hét lên thì đột nhiên có thứ gì đó ôm lấy cậu, lao đi, nối theo sau đó là âm thanh rầm rầm kèm theo mặt đất rung chuyển.
Diệp Du nhíu nhíu mày, sự việc diễn ra nhanh quá khiến cậu có chút không theo kịp.
Diệp Du vặn vẹo người, muốn thoát khỏi 'thứ' đang ôm mình, nhưng mãi vẫn không sao thoát được.
Cực kì bất mãn, cậu ngước mặt lên, xem 'thứ' này rốt cuộc là cái gì.
Đến khi nhìn thấy rồi, cậu lại sững người.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đường xương hàm tuyệt đẹp, ngũ quan như điêu khắc.
Vết thương trên trán đổ máu, có lẽ vì khó chịu mà khiến mày kiếm của người này hơi nhíu lại, lông mi run run một chút liền mở mắt.
Trong con ngươi đen bình thản không gợn sóng kia phản chiếu hình bóng của Diệp Du, lộ ra một chút lo lắng khó che giấu.
Người này...
Sở Mặc nhìn cậu nhóc được mình ôm trong lòng, có chút không muốn buông ra.
Người cậu nhóc này rất mềm, rất mềm làm một kẻ luôn chịu thua dưới những động vật nhỏ mềm như Sở Mặc rất khổ sở chống cứ lại bản năng muốn mang vật mềm về nhà.
Duy trì nét mặt bình tĩnh, lạnh lùng vốn có, Sở Mặc đứng dậy, rất tự nhiên mà bế luôn cậu nhóc trong lòng mình lên, nhìn chiếc xe cách họ không quá ba mét.
Xoa vết thương trên trán, Sở Mặc đánh giá chiếc xe kia.
Đầu xe vì va chạm mạnh mà vỡ nát, thân xe cũng bị biến dạng, tuy nhiên lại không thấy tài xế.
Kì lạ, tại sao lại không có tài xế? Trốn thoát rồi?
Vụ việc này chỉ là tai nạn thôi hay có điều bí ẩn gì khác? Không cần nói Sở Mặc cũng sẽ chọn phía sau.
Nếu là tai nạn thì tài xế không thể nào trốn thoát trong thời gian ngắn mà không bị mọi người xung quanh bắt lại.
Vả lại, xe này di chuyển với tốc độ rất nhanh chứng tỏ động cơ hoạt động, nên không thể nói xe theo đường hơi dốc mà 'tự ý' lao xuống đây.
Lấy điện thoại ra, Sở Mặc gọi người của hắn đến để điều tra.
Hiện tại không thể tin tưởng ai trong cục cảnh sát cả, có người dùng tiền mua chuộc vài cảnh sát cho riêng mình là chuyện quá hiển nhiên rồi, hắn phải tự xuất ra người của mình mới có thể mong tìm được đáp án hắn muốn.
Lại nhìn cậu bé vẫn ngoan ngoãn để yên cho mình bế kia, ánh mắt Sở Mặc hiện lên tia nghi hoặc, sao nó không la hét hay khóc vì hoảng sợ nhỉ?
_"Này, em không sao chứ?"
Thanh âm trầm ấm, từ tính nhẹ nhàng vang lên bên tai, kéo 'hồn' Diệp Du đang ngẩn người nãy giờ về.
Để ý tư thế của mình bây giờ, Diệp Du có chút bất mãn nhưng nể tình người này vừa cứu cậu một mạng, cậu không giãy dụa né tránh, giọng nói trẻ con trong veo đáp lại:
_"Chú, cháu không sao."
Chú? Cơ mặt của hắn cứng lại thoạt nhìn khiến biểu tình trên gương mặt càng thêm âm trầm, lạnh lẽo.
Sở Mặc nín xung động muốn tát mông thằng bé, bình tĩnh trả lời:
_"Gọi anh, không cho gọi chú." - Nhíu mày, hắn giải thích thêm:" Tôi năm nay mới hai mươi hai thôi."
Diệp Du nhướng mi, bướng bỉnh phản bác:
_"Chú lớn hơn cháu những mười hai tuổi, tại sao phải gọi bằng 'anh' chứ.
Chú, mình già thì chấp nhận mình già đi, dặn một đứa trẻ gọi mình bằng 'anh' cũng không khiến bản thân trẻ thêm đâu."
Thằng nhóc này...!khó ưa muốn chết.
Trong lòng không ngừng lôi mười tám đời tổ tông cậu bé trước mặt ra hỏi thăm một lượt, Sở Mặc càng ngày càng thấy bản thân có tính kiên nhẫn thật cao, bị gọi là chú, bị chê già mà vẫn không phát cáu thì quá siêu rồi.
Thử hỏi bạn đang trong độ tuổi thanh xuân phơi phới, bị một thằng nhóc bảo già thì điều đầu tiên bạn làm là gì, hử?
Cười lạnh một tiếng, Sở Mặc không chút lưu tình nhéo gò má phấn nộn của Diệp Du, giọng nói càng không chứa độ ấm như ban đầu:
_"Nói chuyện với ân nhân như thế sao? Tôi vừa cứu nhóc đấy."
Đẩy cái móng heo thối của người nào đó ra, khuôn mặt nhỏ của Diệp Du nhăn lại, tỏ vẻ mình rất rất bất mãn.
Nhân loại không nên khinh thường trẻ nhỏ, sau này cậu trở lại thành tang thi vương, cậu sẽ cho người này biết tay.
Mặt tang thi vương không phải ai muốn nhéo đều có thể nhéo được!
Bĩu môi nhỏ, Diệp Du không thèm phản bác nữa, nhu thuận trả lời:
_"Cảm ơn chú...!anh đã cứu em."
Mặc dù nghe ra được giọng điệu có vẻ gượng ép trong lời nói của cậu nhóc, nhưng Sở Mặc cũng lười bóc trần, xoa mái tóc rối của cậu nhóc, đáp:
_"Ừ."
Sở Mặc bây giờ càng chắc chắn hơn, cậu bé này có vấn đề.
Cả hai lần quan sát đều từ phía xa, không thể nhìn một cách chuẩn nhất các biểu tình trên mặt, nhưng lần này tuyệt đối hắn có thể xác định, cậu nhóc này không vô hại và đơn giản như vẻ bề ngoài.
Dù che giấu rất kĩ, Sở Mặc vẫn có thể thấy tia khinh thường và nhạo báng khi nhìn hắn, lại còn ẩn ẩn một chút sát khí.
Nói không khó chịu là bậy, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa thể đụng đến cậu nhóc này.
Thả Diệp Du xuống bên cạnh mình, Sở Mặc nhìn cậu, nói:
_"Nhóc tên gì? Có nhớ nhà của nhóc ở đâu không? Tôi đưa nhóc về." - Cảm giác phải 'dịu dàng' nói chuyện với trẻ nhỏ khiến Sở Mặc có cảm giác muốn cho bản thân vài bạt tai, sao hắn cứ có cảm giác mình như mấy bà cô biến thái đang dụ dỗ trẻ con vậy nè.
Diệp Du trong lòng lặng lẽ dựng lên cảnh giác với người nọ.
Tại sao lại muốn biết tên cậu, còn muốn đưa về nhà? Có âm mưu hay muốn lợi dụng gì chăng?
Đừng trách Diệp Du đa nghi.
Sống mấy chục năm trời trong một thế giới người lừa ta gạt, lợi dụng triệt để giá trị của con người, cậu đã sớm mất hết niềm tin vào nhân loại.
Cái gọi là tình yêu, tình thân, tình bằng hữu đều không quan trọng bằng mạng sống của chính bản thân họ.
Cậu từng thấy một người đàn ông trung niên vì muốn được sống đã đẩy con ruột của mình chỉ mới năm tuổi vào đàn tang thi, mặc cho đứa nhỏ gào thét, khóc kêu cứu, gã vẫn ngoảnh mặt làm ngơ chạy trốn.
Cậu từng thấy hai người là bạn thân rất thân lại phản bội nhau chỉ vì một chút đồ ăn thức uống, quay sang đấu đá cắn lẫn nhau.
Diệp Du cảm thấy rất may mắn vì cha mẹ cậu không phải người như vậy.
Nếu không, cậu đã sớm phát điên, đã sớm đem tất cả thiêu hủy đi.
Trong lòng thầm cười lạnh một tiếng, cậu không thấy ý nghĩ đó của mình là độc ác, là điên rồ, là vô nhân tính.
Tang thi mang hận ý với loài người mới là điều bình thường, vốn dĩ nên có.
Tang thi giết nhân loại sao lại gọi là tàn ác trong khi người với người còn mưu bày tính kế hủy đi nhau?
Nhìn biểu tình biến hóa nhanh trên mặt cậu nhóc, Sở Mặc nhíu mày.
Thằng nhóc này lại mưu tính gì nữa đây? Không lẽ hoài nghi hắn có ý xấu?
_"Nhóc không cần phải lo tôi lợi dụng hay gì đó đâu.
Tôi chưa thiếu thốn đến mức đi lợi dụng một đứa bé mười tuổi.
Sở Mặc, đó là tên của tôi.
" Dừng một chút, Sở Mặc lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Diệp Du.
" Tôi là quân nhân, nhóc không cần lo lắng."
Nhìn tấm danh thiếp trong tay, Diệp Du trầm mặc hồi lâu, nở nụ cười trong sáng với người trước mặt, liền lên tiếng:
_"Em là Diệp Du, thật sự rất biết ơn anh vì đã giúp em.
Nhà em cách đây không xa, em tự về được ạ." - Nói rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Du hơi ửng đỏ, gãi gãi mái tóc đen hơi xoăn của mình, ngượng ngùng:" Em không có ý hoài nghi anh, chỉ là cha dặn không được tiếp xúc quá thân cận với người lạ..."
Nhướng mày, Sở Mặc có hơi bất ngờ về thái độ của cậu bé.
Đây là sao? Ái chà, biểu tình thay đổi nhanh đến chóng mặt luôn đấy.
Thật bất ngờ nha.
_"Không sao, cảnh giác với người lạ cũng tốt.
Nhóc nhanh về đi, kẻo người thân lo."
Diệp Du gật đầu, cười tươi, ngọt ngào nói:
_"Vâng.
Nếu có dịp em mời anh đi ăn nhé, em muốn cảm ơn anh về chuyện hôm nay."
Gương mặt tuy vẫn lạnh băng không mang biểu tình, nhưng ánh mắt của hắn nhìn cậu bé có vẻ ôn hòa hơn, trả lời:
_"Ừ, tùy nhóc, nhanh đi đi."
Nghe người nọ nói xong, Diệp Du nhanh chóng xoay người, chạy về.
Khoảng một đoạn đường khá xa, tốc độ của cậu mới từ từ chậm lại.
Biểu tình ngây thơ, hồn nhiên cũng chậm rãi biến mất, khuôn mặt Diệp Du khôi phục dáng vẻ thờ ơ, vô cảm.
Khóe môi nở nụ cười trào phúng, Diệp Du phủi hết cát bụi khi nãy còn bám trên đồng phục, suy nghĩ.
Quân nhân sao? Thảo nào khả năng quan sát nét mặt tốt hơn so với nhân loại ngu xuẩn kia.
Nhưng quân nhân cũng không phải thần thánh, quan sát tốt thì sao? Cậu khi nãy do bất cẩn chìm vào suy nghĩ nên mới mất cảnh giác, không kiểm soát được biểu tình trên mặt thôi.
Thấy không, chỉ cần cậu nở nụ cười hợp với lứa tuổi, giả vờ làm một đứa nhóc tâm địa trong sáng, hồn nhiên, dù có là quân nhân đi nữa cũng sẽ mất cảnh giác thôi.
Diệp Du không quá khinh thường quân nhân, nhưng cũng không coi trọng họ.
Đó cũng là người phục vụ chính phủ, muốn cậu yêu thích thì khó thật đấy.
Nhưng nếu lựa chọn làm một cuộc giao dịch có lợi cho đôi bên, cậu vẫn thích quân nhân hơn.
Hơi híp mắt lại, Diệp Du vén vài sợi tóc rũ xuống trước mắt, nhếch môi.
Chí ít quân nhân phần lớn đều bị kỷ cương, luật lệ quân đội ăn sâu vào trong máu, vẫn có 'nhân tính' hơn đám người chức lớn kia.
Chức lớn có mấy ai thực sự đi lên bằng đôi chân của họ đâu.
Không để ý sao, người nào người nấy đều mập ú, bụng thì to, trên môi lúc nào cũng mang nụ cười giả tạo.
Cậu chán ghét bọn họ, những năm tháng kia đủ để cậu hiểu rõ hết bản chất bọn chúng rồi.
Chẳng phải chỉ cần có tiền, chúng liền có chức vụ như chúng muốn sao.
Kinh tởm muốn chết! Diệp Du nhăn khuôn mặt nhỏ, ngăn bản thân không nôn thốc nôn tháo khi nghĩ lại dáng vẻ của mấy người kia.
Tuy ở trong căn cứ là phần lớn thời gian, nhưng không phải cậu không biết việc chúng làm.
Mạt thế pháp luật mất tác dụng, chúng từ lén lút trở thành cường bạo trắng trợn, đem phần lớn phụ nữ xinh đẹp không có khả năng tự vệ biến thành nô lệ của chúng.
Cưỡng bức, hành hạ, đánh đập, bán đi lại mua người mới về, vòng tuần hoàn đó diễn ra liên tục.
Nhưng cậu lại không có biện pháp cứu mấy người kia.
Phụ nữ từ phản kháng, chết lặng, cam chịu, cậu hoàn toàn không thể giúp được bọn họ.
Dù khi đó là mạt thế, pháp luật mất giá trị, nhưng việc chính quyền cai trị vẫn còn ảnh hưởng rất sâu trong tâm lý mỗi người, không ai có can đảm phản kháng, mạng của mình mới quan trọng nhất, đa số mọi người đều nghĩ vậy.
Đó chỉ là một bộ phận nhỏ 'ông lớn', Diệp Du thừa biết.
Những 'ông' khác có lẽ sợ hãi và chán ghét hành tinh đầy ngoại tộc này, hoặc đoán được tương lai nơi đây không thể khôi phục lại hình dáng tươi đẹp ban đầu của nó, nên đã chuẩn bị một số lượng lớn lương thực, mang theo những người tài giỏi nhất, nhà nghiên cứu,...!ruồng bỏ hành tinh này, tìm nơi khác sinh sống.
Mạt thế là nơi để thử thách phần người trong nhân loại, nhưng có lẽ, phần con có vẻ chiến thắng rồi.