Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ

“Hai người này là ai nữa vậy ông Mã?”

Hai người đàn ông nhíu chặt mày, có chút cảnh giác khi nhìn thấy Hạo Hiên, nhưng ánh mắt lại có chút thèm thuồng nhìn Mộng Dao.

[Thật muốn dán mắt họ lại.]. Đam Mỹ H Văn

[Ai cho phép họ nhìn em ấy càn rỡ như thế.]

Mộng Dao gãi nhẹ vào lòng bàn tay của Hạo Hiên để anh bình tâm trở lại, sau đó bất chợt rút lấy con dao nhỏ bên hông A Mã mà phóng thẳng về phía trước. Con dao sượt ngang mặt một trong hai kẻ kia rồi cắm thẳng vào tường.

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Tôi hay thích móc mắt kẻ khác lắm.”

Mộng Dao nở nụ cười ngạo nghễ của một kẻ biến thái nhưng trong lòng tim đập liên hồi. Cô có nên cảm ơn bản thân lúc trước học qua mấy trò mèo này để bán hàng dạo hay không, hiện tại lại có dịp trổ tài.

“Em yêu, anh không muốn tay em lại dính máu.”

Hạo Hiên giấu sự ngạc nhiên vào trong, vẻ mặt cưng chiều lẫn đắc ý hiện lên.


[Em ấy còn nhiều tài lẻ như vậy.]

[Ai mà giỏi như vậy. Chính là em yêu của mình đó.]

“Chi bằng anh bẻ gãy cổ chúng cho tiện.”

Anh liếc mắt về phía hai kẻ kia, ánh mắt như hổ khiến họ không khỏi khiếp sợ.

Mộng Dao cố gắng nhịn cười, bẽn lẽn đấm nhẹ vào lồng ngực anh, biến cả hai trở thành cặp đôi thích giết người vô cùng biến thái.

“A Mã, ông dẫn ai về thế hả?”

A Mã cũng không ngờ tới một lần dẫn về lại cho ra một cặp quái đản.

“Như mấy cậu thấy, giết người và trộm cắp. Hiện tại họ sẽ hợp tác với chúng ta.”

Hai kẻ kia ngồi cách xa Hạo Hiên và Mộng Dao, chẳng dám lại gần nửa bước để giữ cái mạng quèn này. A Mã có vẻ là người cầm đầu, từ từ giải thích về vụ làm ăn lớn.

Hiện tại hội đồng quốc hội đang xảy ra cuộc bầu cử thay máu ác liệt. Một số vì giữ vững địa vị và số khác để leo lên được vị trí họ muốn mà không ngừng âm thầm đấu đá nhau, trong đó có cả kế hoạch bắt cóc.

Mà người con trai đang bị bắt cóc kia chính là con trai duy nhất của ông Từ, một vị có chức vụ lớn trong quốc hội vẫn đang giữ vững vị trí của mình vì sự công tâm và năng lực không ai bàn cải. Họ muốn thông qua vụ này bắt ép ông phải nghe theo lời họ.

Mộng Dao dạo gần đây có nghe qua tin tức này, bởi vì những nhà quý tộc đều sẽ chọn lấy một người mà họ ủng hộ hết mình, hệt như thời vua chúa xưa. Có điều Ngô gia giữ vững lập trường nói không với tham nhũng và hối lộ vì thế không hề bị ai nắm thóp. Vậy mà bây giờ cô lại có thể gặp tình huống nguy hiểm này.

Hạo Hiên và Mộng Dao được phân ra một phòng riêng. A Mã vẫn cảnh giác với bọn họ nên ánh mắt vẫn thập phần láo liêng. Riêng cô chỉ muốn giúp anh xử lý vết thương khắp người.

Nhẹ nhàng thổi lên miệng vết thương, cô xót xa.

“Có đau lắm không anh?”


“Anh không sao. Em có sợ không?” Anh nhẹ giọng hỏi, lo lắng cô không chịu nổi chuyện trước mắt.

“Có anh ở đây, em không lo gì cả.”

Nhìn cô mỉm cười, lòng anh khẽ chua xót. Anh nắm nhẹ lấy cằm cô kéo lại gần mặt mình, dần dần áp môi lên cánh môi mọng mềm mại.

“Anh sẽ luôn bên em.”

“Em biết.”

Mộng Dao băng bó vết thương cho Hạo Hiên, chợt loáng thoáng nghe thấy tiếng động bên ngoài. Cả hai nhanh chóng nấp vào một góc, nhìn thấy người đi vào không thể ngờ tới chính là Duy Đăng.

“Ông bảo hai người mới đâu? Ông có chắc họ bên phe chúng ta chứ?”

“Họ mới chỉ ở đây thôi.”

Mộng Dao và Hạo Hiên âm thầm nhìn nhau, không biết nên tự khen bản thân may mắn mà kịp thời trốn vào nơi khác để chứng kiến việc này có liên quan mật thiết tới Trường gia. Anh khẽ hắng giọng khiến Duy Đăng và A Mã cảnh giác, sau đó trầm tiếng xuống bóp méo giọng mình.

“Ông Mã, không có sự cho phép của tôi mà ông dẫn ai vào đây thế? Hay ông ngại mạng mọi người quá lớn.”

Mà bên cạnh trong bóng tối, Mộng Dao xoay con dao sáng bóng khiến người khác phải rợn da gà.


“Ặc, tôi không biết hai người đang nghỉ ngơi.”

“Tôi không thích người khác nhìn thấy mặt mình, còn nếu Trường gia muốn đổi người thừa kế thì tôi sẽ không ngại tay.”

Duy Đăng trước giờ chỉ là chàng công tử bột, lên làm Trường tổng cũng một phần cha truyền con nối nên lập tức lùi lại nhiều bước.

“Anh Duy Đăng, anh làm gì mà lâu vậy ạ?”

“Không có gì, em đừng vào đây.” Anh ta nhanh chóng ra hiệu cho người bên ngoài, sau đó giọng có chút run rẩy hướng về phía góc tối không thấy rõ mặt hai người: “Chỉ cần hai người làm theo kế hoạch, chúng tôi sẽ không bạc đãi hai người.”

“Tôi cũng nghĩ cậu sẽ không dám làm thế.”

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn mỗi cô và anh, cô mới thấp giọng bảo:

“Ban nãy chính là Thi Lâm.”

“Chuyện này trông có vẻ không đơn giản nữa rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận