“Ba à, con nghĩ ba có thể thu hồi mệnh lệnh về việc bảo vệ con với thượng tướng. Tránh bị nói lạm quyền.”
Mộng Dao thẳng thừng đề nghị, muốn mau chóng cách xa Hạo Hiên để tim mình có thể bình tĩnh trở lại.
“Sao thế? Cậu ta bảo vệ con không chu đáo à?”
Ông Ngô đặt lại vấn đề cho cô.
“Không phải…”
Mộng Dao thở dài, ở bên Hạo Hiên đem đến cho cô cảm giác rất an toàn. Anh luôn lo cho cô trước cả khi cô kịp nhận ra bản thân quên mất thân thể này yếu ớt đến mức nào. Anh thật sự làm tròn trách nhiệm, nhưng nếu càng để lâu, cô sợ cả hai chỉ càng đè nén cảm xúc.
“Thế vấn đề là gì?”
“Tụi con…” Cô nói không ra.
“Có phải là vì phi vụ A Mã không?” Ông Ngô lên tiếng trước.
“Ba biết về nó sao?” Cô bất ngờ, sau đó đi ra khỏi lớp, tìm một chỗ vắng vẻ mà nói chuyện.
“Con nghĩ ba là đại tướng mà không nắm được gì à? Con xem thường ba con quá rồi đấy.” Ông Ngô hừ lạnh một tiếng.
“Con không có ý đó…” Cô nũng nịu.
Bên kia, ông Ngô khẽ thở dài khiến lòng của Mộng Dao cũng trĩu nặng.
“Ba đã nghe Hạo Hiên kể lại toàn bộ rồi. A Mã có thể tẩu thoát khỏi tầm nhìn của con nên con không cần phải tự trách.”
Cô bần thần: “Anh ấy nói với ba là A Mã chạy trốn trước mắt con sao?..”
Nghe ba Ngô đáp nhẹ, trái tim cô chợt hẫng một nhịp.
“Thật ra con cố tình thả A Mã đi…”
“… Ba không biết có nên cảm tạ bởi vì Hạo Hiên thương con nên mới mắt nhắm mắt mở như vậy không.”
Thấy cô không trả lời, ba Ngô đành giải thích.
“Con biết con đang cản trở người thi hành công vụ không, cũng có thể liệt vào tội đồng phạm đấy.”
“Con xin lỗi ba…”
“Mộng Dao, có phải con thấy Hạo Hiên làm việc quá không có tình người không?”
“…”
“Mộng Dao, Hạo Hiên là một thượng tướng, luôn phải đặt pháp luật lên đầu. Nó có lý tưởng riêng của nó, nhưng điều nó làm là đúng. Nó bảo vệ con khỏi bị nghi ngờ, nhưng con có bao giờ nghĩ kĩ nó có bao nhiêu phần tự trách bản thân không?”
Mộng Dao đờ đẫn. Cô có từng nghĩ qua không? Cô chỉ nghĩ anh làm như vậy vì đúng trách nhiệm của mình nhưng với lý tưởng của riêng anh thì không khác gì anh phản bội lại chính mình bởi vì cô.
“Mộng Dao, có điều này ba chỉ bí mật nói con nghe thôi. Hạo Hiên đã xin phép nếu có thể bắt được A Mã, sẽ lập tức dẫn ông ta đến bệnh viện kiểm tra vết thương vì lo sợ ông ta sẽ mất mạng trước khi thụ án. Con có hiểu điều đó có nghĩa là gì không?”
Cô siết chặt điện thoại, cổ họng nhất thời khô khóc nhưng giọng nói thập phần kiên định:
“Ba, con hiểu rồi. Cảm ơn ba.”
Mộng Dao lập tức rời khỏi sảnh lớp, nếu không phải thân thể này quá yếu ớt thì cô sẽ cất bước chạy thật nhanh. Tay run run bấm dãy số quen thuộc.
“Mộng Dao?” Hạo Hiên ngạc nhiên lẫn vui mừng khi thấy cô chủ động gọi cho mình.
“Hạo Hiên, anh đợi em, khoan hãy về. Em có chuyện muốn nói với anh.” Cô lên tiếng, hơi thở có chút dồn dập.
“Được, anh đợi em. Không cần gấp.” Anh trấn an cô, xe hơi vừa nổ máy cũng tắt ngay lập tức.
“Hạo Hiên… Em rất nhớ anh.” Cô mím môi, bày tỏ lời thật lòng của mình, trái tim đập loạn nhưng lại đem cho cô cảm giác thích thú vô tận.
“… Mộng Dao, anh cũng rất nhớ em.”
Mộng Dao cuối cùng cũng xuống tới cổng trường, ở phía bên kia đường cô dễ dàng nhìn thấy Hạo Hiên đang mỉm cười tươi tắn càng khiến cô chắc chắn vào sự lựa chọn của mình.
Ánh mắt cả hai lúc này chỉ còn chứa đựng hình bóng người mình thường, xung quanh trở nên yên tĩnh đến lạ. Hiểu lầm đưa họ cách xa, nhưng cũng chính nó mới khiến họ nhận ra đối phương quan trọng như thế nào. Lần này, họ không muốn buông tay nhau ra nữa.
Mộng Dao bước tới, chỉ muốn nhào vào lòng Hạo Hiên, tham lam hơi ấm của anh, nghe tiếng lòng anh yêu thương sủng ái mình.
Đột nhiên, gương mặt Hạo Hiên cực kì hoảng loạn, ráng hết sức chạy về phía cô. Mà chính cô cũng đã kịp thời nhìn thấy một chiếc xe hơi lao nhanh về phía mình, có điều hai chân cô chẳng thể nào nhúng nhích nổi, từng chút một nhìn nó càng đến gần và rồi hất tung cô ra xa.
Người ngồi bên trong chẳng ai xa lạ. Là Thi Lâm. Ánh mắt cô ta tàn độc đến mức rợn người. Cô ta hận cô, cả hai kiếp, cô ta đều muốn hơn thua với vị tiểu thư được sinh ra vạch đích là cô, nhưng cô ta chẳng bao giờ có được hạnh phúc trọn vẹn.
Hạo Hiên chạy nhanh đến nơi Mộng Dao đang nằm. Máu chảy ra rất nhiều, ướt đẫm cả bàn tay anh, lan sang chiếc áo sơ mi trông thật ghê rợn.
“Mộng… Mộng Dao… Em đừng lo… Anh… Anh đưa em đến bệnh viện…”. ngôn tình ngược
Mộng Dao cảm giác từng hơi thở của mình dần yếu dần, sinh mạng hiu hắt có thể vụt tan bất cứ lúc nào. Cô mặc kệ cơn đau, mặc kệ mùi máu tanh trong miệng, cố gắng chạm vào mặt Hạo Hiên.
“Em… xin lỗi… Hạo… Hạo Hiên… quên… quên em đi…”
Đôi tay buông lỏng xuống, mất đi toàn bộ sức lực.
Đừng chờ em. Hãy quên em nếu em chẳng thể tỉnh dậy. Anh xứng đáng có được hạnh phúc dù em ước gì người bên cạnh anh có thể là em.