Mộng Dao cùng Ngô ba Ngô mẹ rời khỏi bữa tiệc, có điều hai người cứ nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý nhưng lại chẳng nói gì.
“Sao ba mẹ nhìn con như thế?” Cô tò mò hỏi dò.
“Ừ thì… con không định trả áo cho người ta à?” Ngô mẹ chỉ chỉ vào chiếc áo vest đen trên người cô.
Mộng Dao nhìn kỹ lại, mới tá hỏa phát hiện bản thân đã chiếm đoạt đồ của người khác trong suốt bữa tiệc.
“Ba mẹ vào xe chờ con chút nhé. Con đi trả áo cho thượng tướng.”
“Không sao, đi từ từ thôi. Ba mẹ chờ bao lâu cũng được hết á, con gái yêu.”
Nghe lời nói có chút mờ ám của Ngô ba Ngô mẹ mà cô không khỏi đỏ mặt. Nếu để họ biết ban nãy Hạo Hiên quỳ xuống cầu hôn cô thì ắt hẳn sẽ vỗ tay ăn mừng. Phải giấu thật kỹ mới được.
Mộng Dao đi vào bữa tiệc lần nữa, hỏi thăm mọi người, trước tiên nhận được ánh nhìn ẩn ý, sau đó mới được chỉ lên trên tầng. Cô lầm lũi cúi mặt đi nhanh, leo hết cầu thang thì đã mệt đến mức thở hắt ra liên tục, tim cũng ẩn nhẫn đau. Cơ thể này thật sự quá yếu rồi.
Nào ngờ tới người cô gặp không phải thượng tướng Hạo Hiên mà lại là vị Trường tổng tình cũ không bám cũng bất tán. Cô vốn muốn bơ đi mà sống, tuy nhiên cánh tay nhanh chóng bị anh ta nắm lấy.
“Không nghĩ tới Ngô tiểu thư thế mà đã nhanh chóng tìm đến kẻ thế thân khác. Nhưng tôi nhắc nhở cho cô nhớ, dù cô có làm gì thì tôi cũng không để ý đến cô.”
“Ồ, vậy thì cảm ơn anh.”
Cô chẳng có hứng thú nói chuyện với vị nam chính này, càng lúc cô càng thấy anh ta chắc chắn có vấn đề về tâm thần, nghĩ ai cũng sẽ bu quanh anh ta như chó chực xương. Nhưng Duy Đăng lại không cho cô rời đi quá dễ dàng.
“Cô làm vậy chỉ khiến tôi càng thêm chán ghét thôi.”
“Cô nghĩ thượng tướng Hạo Hiên thật sự muốn cùng cô kết đôi sao? Anh ta do bị ba cô bắt ép nên mới chịu đựng cô thôi. Cô mau tỉnh ngộ đi, sẽ không một ai thích cô đâu.”
Mộng Dao không đáp lại, khuôn mặt dần tái xanh bởi vì trái tim bất giác co lại đau đớn. Đây là phản ứng của chính cơ thể này khi bị người nó yêu nói lời phũ phàng, nhưng người hứng trọn lại là cô.
“Nếu anh không thích tôi thì anh cũng chẳng cần buông ra những lời nói cay nghiệt đó làm gì.”
“Nếu anh không thích tôi thì tôi có làm gì cũng không liên quan đến anh. Anh nhiều chuyện đến thế sao?”
Cô hít một hơi sâu, cố đè nén cơn đau nơi tim xuống nhưng trong mắt Duy Đăng chỉ là do anh ta nói trúng tim đen cô nên cô mới thẹn quá hóa giận mà thôi. Anh ta cười khẩy, đột ngột kéo cô sát lại gần mình.
“Cô chắc đang vô cùng tự hào về việc thu hút được một chút sự chú ý của tôi đúng chứ?”
“Anh bị điên à?”
Cô hét lên, cả cơ thể nổi đầy da gà chán ghét khi tiếp xúc với Duy Đăng.
“Buông tôi ra.”
Cô còn phải đi trả áo khoác cho thượng tướng rồi quay về ổ nhỏ ấm áp của mình, vì thế cô đẩy mạnh Duy Đăng ra, nào ngờ chính mình sức lực yếu ớt không thể đứng vững mà thụt lùi về phía bậc thang ở phía sau.
[Chẳng lẽ nữ phụ này số mệnh định trước phải chết yểu thế sao? Nếu mình lăn từ trên này xuống ắt kiểu gì ngày này năm sau cũng là ngày dỗ của mình.]
Mộng Dao cả người ngã ra, trong một vài tích tắc sắp rơi xuống đã âm thầm tạm biệt nơi này, cũng có chút lo lắng Ngô ba Ngô mẹ sẽ đau đớn như thế nào nếu con gái họ qua đời.
“Mộng Dao!”
Một tiếng hét lớn vang lên, giây sau bóng đen sượt qua chỗ Duy Đăng còn đang hoảng hốt không kịp hành động mà ôm chầm lấy Mộng Dao. Cả hai trượt xuống một vài bậc thang, sau đó dừng lại giữa chừng.
“Em không sao chứ?”
Mộng Dao mơ màng mở mắt, nhìn thấy người cứu mình lại là thượng tướng Hạo Hiên. Một tay anh ôm gọn cô vào lòng, một tay nắm chặt lan can cầu thang để tránh cả hai rơi xuống, cũng thấy rõ gân xanh nổi lên vô cùng dữ dội. Tuy nhiên cô không thể phát ra chút thanh âm nào, việc kinh hoàng đã khiến tim cô không chống chịu nổi.
“Hạo… Hạo Hiên… Tim… Tim đau…”
Cô ôm chặt trái tim mình, cố gắng phát ra vài tiếng đứt quãng khiến Hạo Hiên sợ tái xanh mặt mày. Anh mặc kệ cơn đau kéo dây chằng ở tay và chân mà bế thẳng cô lên chạy xuống lầu. Bên dưới quan khách chứng kiến tất cả cũng hốt hoảng không kém, họ không ngờ tới Trường tổng lại đẩy Ngô tiểu thư xuống cầu thang, lại may mắn được thượng tướng Hạo Hiên kịp thời đỡ lấy. Tin tức này ắt hẳn sẽ bùng nổ.
“Em không sao đâu, tin tưởng tôi.”
[Làm ơn, em đừng xảy ra chuyện gì. Em không thể làm anh đánh mất cơ hội theo đuổi em được.]
Hạo Hiên bồng Mộng Dao vô cùng chắc chắn, một đường đưa cô đến bệnh viện, bên miệng liên tục trấn an cô dù cô đã ngất lịm lúc nào chẳng hay.