Nghe cha chồng đúng là gọi mình thì Chu Du cũng bước sang.
Cậu chào ông một cái rồi mới nghi hoặc hỏi:
- Ba gọi con có chuyện gì thế ạ?
Cha Tạ hơi ngẩn người.
Nhìn chàng dâu này ông lại nhớ đến đồng đội cũ của mình.
Cậu quả thật rất giống cha cậu thời trẻ.
Nếu như năm đó không có người đồng đội này cứu giúp thì ông đã bỏ mạng trên chiến trường rồi.
Nghĩ đến ân tình khi xưa, ánh mắt cha Tạ nhìn Chu Du nhiều thêm một tia dịu dàng.
Ông hỏi:
- Con...!thấy người ngồi xe lăn vừa rồi chứ?
- Thấy ạ.
Cậu đáp.
Cha Tạ hơi ngừng lại, sau đó nói:
- Đó là Tạ Tuyên, con trai ta, cũng là chồng con.
Nghe ông nói, Chu Du bỗng yên lặng, cậu như có điều suy nghĩ.
Tạ Tuyên về rồi, nhưng hắn lại ngồi xe lăn, hơn nữa cũng không đi vào đại sảnh.
Kì lạ.
Thấy chàng dâu nhà mình yên lặng, Cha Tạ lại nói:
- Con đang nghĩ tại sao nó lại ngồi trên xe lăn đi?
Sau đó ông lại tự trả lời:
- Vài ngày trước nó gặp phải tập kích, đôi chân cũng bị thương nặng, cả đời này có lẽ cũng không thể đứng lên được nữa.
Lời ông nói khiến Chu Du không khỏi giật mình.
Chồng trên danh nghĩa của cậu - vị thượng tướng tài giỏi trong miệng của mọi người sẽ không thể đứng lên được nữa! Điều này đáng sợ biết bao nhiêu.
Nó cũng có nghĩa là hắn cả đời này cũng không thể quay lại chiến trường nữa.
Chao ôi! Hắn yêu chiến trường, yêu đất nước như vậy! Không thể ra chiến trường, không thể đứng chiến đấu hắn có buồn không?
Còn phải nói sao? Đương nhiên là buồn rồi! Không buồn vì đất nước hắn cũng sẽ buồn vì đôi chân của mình...
Chu Du miên man suy nghĩ.
Một lúc sau cậu mới hỏi cha chồng:
- Anh ấy thật sự không thể đứng lên được nữa sao?
- Ừm.
Cha Tạ đáp lại.
Tiếng “ừm” này ông nói thật nhỏ.
Cũng đúng thôi, sao ông có thể dễ dàng chấp nhận người con trai ưu tú của mình sẽ trở thành người tàn phế vĩnh viễn chứ?
Ông nhìn về phía Chu Du, đôi mắt thành khẩn:
- A Du, ta nói với con chuyện này không mong con sẽ thương cảm cho A Tuyên.
Giờ nó đã thành người tàn phế rồi, nếu sau này con không muốn ở chung với Tạ gia nữa thì hãy nói với ta, ta sẽ đồng ý cho con rời đi.
Nhưng bây giờ A Tuyên vừa mới gặp đả kích nên ta xin con nếu có muốn rời đi thì cũng hãy đợi một thời gian nữa.
Có được không?
Ông nói một tràng dài bằng giọng nói hơi ưu thương, cái giọng nói hầu như chưa bao giờ xuất hiện ở bình thường.
Cha chồng cũng đã nói vậy rồi, cậu sao có thể không đồng ý chứ? Hơn nữa đối với Tạ Tuyên cậu cũng có thiện cảm rất tốt nên cậu liền đáp ứng ông:
- Ba yên tâm, con hiểu mà.
Cha Tạ cảm kích:
- Cảm ơn con đã hiểu cho nỗi lòng của ta.
Cậu vội vàng nói lại:
- Ba đừng cảm ơn con, dù ba không nói ra thì đạo đức cũng không cho phép con làm ra cái việc vứt bỏ anh ấy vào lúc này.
Cha Tạ nghe vậy thì lại càng cảm kích, trong lòng ông thầm cảm thán cậu cùng cha cậu đều giống nhau, đều là người rất tốt bụng.
Sau khi đồng ý với cha Tạ, Chu Du liền tạm biệt ông rồi rời đi.
Ghé qua đại sảnh thấy khách khứa đông đúc, cậu cảm thấy không có hứng thú lắm nên trở lại phòng của mình.
Còn chuyện ở bên dưới đại sảnh thì thôi bỏ đi, nhân vật chính không ở đó bữa tiệc cũng chỉ giống như tiệc ăn uống bình thường thôi.
Hơn nữa bây giờ biết tình trạng của Tạ Tuyên rồi mà cậu vẫn còn vui vẻ ăn tiệc thì rất vô đạo đức.
Thay đi bộ đồ mình chuẩn bị kỹ hồi sáng, cậu chán nản ở trên giường lớn cảm thán.
Haizz cuộc sống nhà giàu thật chán! Ước gì có thể như ngày trước mỗi ngày đều có thể muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi.
Nằm trên giường suy nghĩ miên man, không biết từ khi nào cậu lại ngủ mất.
Lúc này đôi mặt cậu nhắm lại, đôi mày nhíu chặt, hình như là gặp ác mộng rồi.
...
Chu Du lúc này thầm mắng bản thân vô số lần, ban ngày ban mặt lại tự dưng lăn ra ngủ làm gì để rồi lại bị kéo vào giấc mơ.
Nhưng ngủ thì cũng đã ngủ rồi, cũng mơ rồi thì còn làm được gì nữa.
Cậu đành căng chặt cơ thể nhìn về phía đống thi thể.
Cậu cứ nhìn như vậy mãi, nhìn mãi cho đến khi bàn tay đầu tiên chui ra, sau đó là cả cơ thể.
Nó sau khi ra khỏi đống thi thể thì lại phát ra tiếng rên rỉ bi thương.
Nếu như nó là con người thì có lẽ cậu đã không nhịn được đi sang an ủi rồi.
Nhưng hiện giờ không xác định được nó là thứ gì nên cậu chỉ biết đứng yên mà nhìn nó.
Sau một lúc kêu rên thì âm thanh của nó đã dừng hẳn.
Chu Du thấy nó không có động tĩnh cũng không dám lơ là.
Cậu yên lặng cẩn thận quan sát, cho đến khi có tiếng gọi.
- Thượng Tá! Thượng Tá! Ngài đang ở đâu?
Tiếng gọi cứ đều đều gặp lại, càng lúc càng gần.
Một lúc sau, cậu nhận thấy có người đang tiến đến, không chỉ một mà còn rất nhiều.
- Thượng tướng ở kia! Mau lên!
Ánh đuốc sáng trưng chiếu đến, cậu muốn trốn đi nhưng lại nhận ra mình không thể di chuyển được, hình như bị cố định với mặt đất rồi.
Trơ mắt nhìn đoàn người tiến lại gần, sau đó cả người cả đuốc cứ thế xuyên qua người cậu.
Gì đây? Những người này không nhìn thấy mình?
Ý nghĩ này lập tức hiện ra trong đầu cậu, và nhìn tình huống hiện tại cậu biết ý nghĩ của cậu đã đúng.
Nếu như những người này không thể nhìn thấy cậu thì cần gì phải sợ nữa? Cậu nhìn về phía đống thi thể.
Nhìn xong, cậu liền nghĩ một câu “hóa ra nó là người”..