Tống Hữu ban đầu là không quan tâm đến việc của giới giải trí.
Tống gia to như vậy có một đống sản nghiệp chờ hắn kế thừa, hắn mỗi ngày công tác vội vội vàng vàng phải bay qua bay lại, nào có công phu để để ý này kia.
Điểm liên quan duy nhất của hắn đến giới giải trí chính là cho tiền để em trai Tống Tiểu Tá của hắn mở công ty giải trí.
Công ty đó tên là Ngoại Tinh Nhân Văn giải trí, từ lúc thành lập như một con chim sổ lồng đến này đã hơn một năm Tống Hữu cũng chưa để ý tới.
Không để ý cho nên không biết thực tập sinh của công ty mình cũng tham gia chương trình truyển tú của Nga Hán, càng không biết trong 100 thực tập sinh của «Cực hạn thần tượng» lại có một người bạn cũ của mình.
Tống thiếu gia biết đến «Cực hạn thần tượng», biết đến Giang Trạm tham gia tuyển tú là cũng nhờ thư ký mới.
Vị thư ký kia mặt đẹp, ngực to, da trắng mỹ mạo nhưng duy chỉ một cái không tốt đó là trừ mặt cùng dáng người thì cái gì cũng không có.
Tống tổng kỳ quái không biết ai lại tuyển loại thư ký này cho hắn, được rồi thư ký pha trà không nhìn trà mà chỉ nhìn mặt hắn, làm rơi hẳn nước sôi vào điện thoại hắn.
Tống Hữu không thể không đổi điện thoại, lại thuận tiện đổi luôn thư ký.
Lúc dùng điện thoại mới, cài đặt lại một số app thì thông báo leng keng tràn về.
Hắn trong lúc xóa bớt thông báo thì thấy một tin tức giải trí, nhấp vào xem thì thấy biểu tình bao của Bách Thiên Hành cùng Giang Trạm.
Vì thế Tống Hữu mới biết Giang Trạm tham gia «Cực hạn thần tượng».
Lại nói tiếp, Tống Hữu cùng Giang Trạm đã nhiều năm không có gặp nhau.
Lần cuối cùng gặp mặt chính là mấy năm trước ở Vancouver.
«Cực hạn thần tượng»
Hai người vì một ít mâu thuẫn mà hoàn toàn trở mặt, Tống Hữu sau khi về nước không liên lạc với Giang Trạm, Giang Trạm cũng không liên lạc với hắn.
Hơn một năm trước Tống Hữu đi công tác vô tình gặp cậu của Giang Trạm ở sân bay nên hai người có hàn huyên một lát.
Tống Hữu nghẹn đến nửa ngày cuối cùng lúc Vi Quang Khoát sắp lên máy bay hắn mới buột miệng nói: "Giang Trạm còn cở Vancouver không? Gần đây dì có khỏe không?"
Vi Quang Khoát có chút ngoài ý muốn, Tống Hữu và Giang Trạm đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tình huống bây giờ của Giang Trạm sao cậu ấy có thể không biết.
"Con không biết sao?" Vi Quang Khoát dừng một chút, lại nói: "Mụ mụ của Giang Trạm đã đi rồi."
Tống Hữu kinh ngạc: "Khi nào?"
Vi Quang Khoát: "Được hai tháng rồi." Nói xong thở dài: "Con nếu có thời gian thì liên lạc với Giang Trạm đi, cậu hiện tại cũng không liên lạc được với nó.
Từ khi mụ mụ qua đời, Giang Trạm đều ở bên ngoài giải sầu."
Tống Hữu ở phòng chờ của sân bay nguyên ngày hôm đó, điện thoại cầm lên lại bỏ xuống, cảm xúc cuồn cuộn mà dâng trào.
Hắn không nghĩ mẹ Giang đã qua đời, cũng không nghĩ Giang Trạm tới tin tức này mà cũng không nói cho hắn.
Hắn một mặt tự trách, tự trách bản thân không liên lạc với Giang Trạm, một mặt lại tức giận, chuyện quan trọng như vậy mà hắn lại không hề biết.
Nhưng Tống Hữu đến cuối cùng vẫn không có dũng khí liên lạc với Giang Trạm.
Hắn không biết cảm giác này hiện tại là gì hắn chỉ biết hắn và Giang Trạm hiện tại cách ngày càng xa.
Đừng nói là người đang ở nước ngoài như Giang Trạm, những người bạn từng là bạn bè tốt đang trong nước lại cùng một thành phố với hắn mà ai kết hôn, sinh con, tổ chức tiệc cưới hội họp đều không có hắn, đôi khi nói chuyện dăm ba phút trên WeChat đã là không tồi rồi.
Tống Hữu cho rằng hắn sẽ không thể nào gặp lại Giang Trạm.
Thời thanh xuân oanh liệt kia cuối cùng cũng chỉ thành một đoạn quá khứ tan theo mây khói.
Sao cũng không thể nghĩ tới Giang Trạm lại về nước, đã về nước còn tham gia tuyển tú, đã vậy cái chương trình kia còn do Bách Thiên Hành làm cố vấn.
Tống Hữu: "!"
Lão tử mới là trúc mã mà! Xét về trình tự vẫn phải nên là gặp hắn đầu tiên! Bách Thiên Hành thì tính là cái rắm gì?
Còn có, Bách Thiên Hành có tiền thì sao? Lão tử không có tiền chắc?
Giang Trạm cậu thiếu máy chơi game thì cậu có thể nói a, 89 tệ bao ship thì có nghĩa lý gì, cậu muốn mua đứt luôn sản phẩm cũng có thể.
Tống Hữu sau đó đem kỳ đầu tiên của «Cực hạn thần tượng» xem qua một lần, sau khi xem xong còn lặng lẽ lên mạng tìm kiếm tên "Giang Trạm".
Tất cả đều liên quan đến chương trình tuyển tú còn có Bách Thiên hành cùng hai cái biểu tình bao "tôi không có tiền sao?", "tôi chỉ muốn mua cái này!".
Tống Hữu không cần nghĩ nhiều đã có thể đưa ra kết luận: "Giới giải trí là địa bàn của Bách Thiên Hành, Giang Trạm tiến nhập giới giải trí, không phải là đưa dê vào miệng cọp sao?"
Ai có thể đảm bảo đàn ông trước hai mươi tuổi không có làm cái gì thì sau hai mươi tuổi như hiện tại cũng sẽ không làm gì?
Không phải đàn ông luôn tâm niệm "bạch nguyệt quang", "nốt chu sa", "người năm đó cầu mà không được" sao.
Tống Hữu: Không được, ở trước mặt Bách Thiên Hành Giang Trạm nào khác gì là cừu non.
Vì thế mới có cuộc gọi mà Tống Hữu gọi cho Bách Thiên Hành kia.
Trước khi gọi điện thoại quả thật Tống Hữu cũng như Bách Thiên Hành dự đoán, điểm bình chọn cũng đã mua còn đăng ký hội viên.
Mà Bách Thiên Hành đối với mấy câu chất vấn của Tống Hữu đều tiếp thu toàn bộ, chỉ nói: "Là thật, tôi đều thừa nhận."
Bách Thiên Hành: "Nếu cậu còn muốn hỏi tôi có thể nói thẳng ra."
Tống Hữu: "!"
Bách Thiên Hành: "Chờ tôi cùng Giang Trạm kết hôn sẽ mời cậu đến làm phù rể."
Tống Hữu: "..."
Họ Bách cậu vẫn luôn cợt nhã như vậy.
Cuộc điện thoại này hoàn toàn không thể tiếp tục được nữa.
Tống - thẳng nam - Hữu yên lặng mà cúp điện thoại.
Lúc sau, Tống Hữu gọi cho em trai Tống Tiểu Tá.
Tống Tiểu Tá nhận được điện thoại của Tống Hữu rất cao hứng, liền kêu: "Ca! Anh hôm nay như thế nào lại rảnh gọi điện thoại cho em vậy a?"
Tống Hữu: "Công ty giải trí của em gần đây thế nào?"
Tống Tiểu Tá: "Ách..
Tuy rằng so với hai chữ kiếm tiền còn xa một chút, nhưng anh em có tự tin."
Tống Hữu: "Chỉ tự tin làm sao mà đủ phải có tri thức.
Như vậy đi anh an bài giúp em trước ra nước ngoài tìm trường tu nghiệp ba tháng."
Tống Tiểu Tá: "?"
Tống Hữu: "Công ty, anh tự mình giúp em quản."
Tống Tiểu Tá lúng ta lúng túng: "Ca..
anh uống lộn thuốc hả? Công ty em chính là công ty giải trí, không phải anh không thích giới giải trí sao?"
Tống Hữu nói mà đầu lưỡi cũng không thắt lại: "Trước kia không thích nhưng hiện tại muốn thử một chút."
Tống Tiểu Tá: "Whyyyyyyyyyyyyy?"
Tống Hữu: "Em có biết 'cao sơn lưu thủy', Bá Nha cùng Chung Tử Kỳ không?"
Tống Tiểu Tá không hiểu: "Là CP mới nổi hả?"
Tống Hữu: "..."
Tống Tiểu Tá: "A, aaaa, em biết, chính là Khương Tử Nha đi câu cá bằng lưỡi câu thẳng kia.."
Tống Hữu: "Lăn! Cút đi cho anh đọc sách."
Ngày kế tổ cố vấn bắt đầu làm việc, đánh giá ca khúc chủ đề.
Đan Hách, Đồng Nhận Ngôn, Diêu Ngọc Phi, Nhung Bối Bối đều đã đến từ sớm.
Bốn người trang điểm xong, tạo hình hoàn tất thì ngồi ở hai bên bàn.
Trong phòng đối diện bốn vị cố vấn là một cái màn hình trực tiếp tương đối lớn.
Chút nữa các thực tập sinh phần biểu biểu diễn ca khúc chủ đề sẽ được phát trực tiếp qua màn hình lớn, các cố vấn sẽ xem và đánh giá cho điểm.
Đan Hách: "Chỉ có thời gian một ngày, một bài nhảy hẳn cũng ổn đi."
Nhung Bối Bối: "Nếu có lão sư chuyên nghiệp hướng dẫn từng bước hẳn là đủ.
Bất quá họ là tự mình học lại còn phải học hát, có thể biểu diễn tới trình độ nào hẳn là phải xem năng lực của chính bọn họ."
Đồng Nhận Ngôn: "Tiểu Diêu lão sư có từng tự mình học nhảy chưa? Nếu một bài nhảy mà tự mình học, thì mất bao nhiêu thời gian?"
Diêu Ngọc Phi: "Phải xem bài nhảy đó khó hay dễ, nếu dễ thì 1, 2 lần khó thì 5, 6 lần."
Bốn người cùng nhau tán gẫu thêm chốc lát.
Không bao lâu màn hình trực tiếp đã xuất hiện chút hình ảnh.
Đồng Nhận Ngôn: "A, tới rồi."
Trong phòng thu ca khúc chủ đề không khí còn căng thẳng hơn so với đêm qua.
Đến lúc này biết chính là biết, không chính là không cũng không thừa thời gian để luyện tập lại.
Các thực tập sinh đã trang điểm và mặc đồng phục của đội đang chờ lên sân khấu.
Thứ tự lên sân khấu đã được ê-kíp chương trình an bài sẵn, đến lượt ai thì người đó sẽ trực tiếp biểu diễn trước máy quay, các cố vẫn sẽ vừa nhìn vừa chấm điểm thông qua màn hình phát trực tiếp bên này.
Không khí trong phòng chờ rất nặng nề, các thực tập sinh đều rất khẩn trương, có thể nhìn ra bọn họ không phải là giả vờ bọn họ là thật sự khẩn trương, bọn họ thấy thời gian không đủ, tập luyện vẫn còn chưa đủ.
Đám Phí Hải còn đỡ bao gồm cả Giang Trạm, tâm thái cũng tính là thả lỏng.
Chân Triều Tịch còn cố ý nói với Giang Trạm: "Trạm ca, anh chỉ cần bảo trì biểu hiện giống như đêm qua thì khẳng định không thành vấn đề."
Giang Trạm gật đầu: "Ta sẽ cố nhảy cho tốt."
Tùng Vũ liếc mắt về hướng nào đó một cái: "Để cho mấy người nào đó xem xem, chúng ta không chỉ có khuôn mặt mà còn có cả năng lực."
"Này!" Tưởng Đại Chu ở bên kia ngẩng đầu lên: "Là cố ý nói cho tôi nghe chứ gì?"
Tùng Vũ ngẩng đầu: "Tôi có nói là cậu sao?"
Tưởng Đại Chu trừng mắt liếc Tùng Vũ một cái.
Trong phòng chờ đều là máy quay cho nên cần phải chú ý lời nói cùng hành động, mọi người thấy TÙng Vũ cùng Tưởng Đại Chu mới hai câu liền muốn gây hấn với nhau nên vội khuyên giải.
Tùng Vũ liếc Tưởng Đại Chu một cái cũng không nói thêm gì nữa.
Tưởng Đại Chu bị người kéo ra, Chân Triều Tịch cũng khuyên Tùng Vũ: "Quên đi."
Tùng Vũ rầm rì tức giận mà sửa sang lại quần áo: "Cậu ấy ngày hôm qua trước lúc cơm tối đã gây sự."
Chân Triều Tịch: "Đừng kịch động, Trạm ca còn chưa nói gì mà."
Tùng Vũ: "Là do Trạm ca tính tình tốt, còn tôi tính tình không tốt."
Lúc cơm tối ngày hôm qua, Giang Trạm cùng Tưởng Đại Chu xem chút đánh nhau camera đã quay lại được, không bao lâu nữa ê-kíp chương trình sẽ biết.
Buổi tối có người bên ê-kíp chương trình đến hỏi han tình huống lúc đó sau lại khuyên can mấy câu lúc này đám người Tùng Vũ mới biết được.
Tính tình Tùng Vũ là như thế, không ém được cục tức cho nên vừa nhìn thấy Tưởng Đại Chu ở gần đó liền châm chọc mấy câu.
Tưởng Đại Chu tính tình cũng lớn, mấy câu đã quạu nên suýt nữa đã choảng nhau.
Giang Trạm vỗ vỗ bả vai Tùng Vũ: "Tôi không sao, bình tĩnh một chút lát nữa còn phải biểu diễn."
Lửa giận trong lòng Tùng Vũ vẫn còn, nhìn về phía Tưởng Đại Chu: "Muốn battle sao, tôi chơi cùng cậu."
Giang Trạm: "Được rồi, làm chính sự trước đã."
Tùng Vũ: "Trạm ca, em nói cho anh đối với loại người này lần sau cậu ta còn muốn cùng anh battle thì anh không cần tự mình lên sân khấu, em, Tiểu Phi, Chân chủ nhiệm, Phí Phí anh tùy tiện chọn một người bọn em sẽ thay anh battle với cậu ấy."
Mấy người bên cạnh đồng loạt gật đầu.
Giang Trạm gật đầu: "Đã hiểu, lần sau battle sẽ chủ động nghênh chiến, oke?"
Tùng Vũ: "Oke, oke."
Cách đó không xa đã có người biểu diễn ca khúc chủ đề trước ống kính.
Lúc đầu còn tốt đi, mặc dù không thể so với phần biểu diễn tự mình chuẩn bị ở sân khấu đánh giá sơ bộ nhưng tổng thể vẫn rất ổn, càng về sau thì nhảy càng vũ đạo càng loạn, ca từ thì không liền mạch, một bên quên động tác một bên quên lời.
Thực tập sinh kia cố gắng nhảy đến cuối cùng nhưng không được, khô cằn mà nhìn ống kính, có ý muốn tiếp tục nhưng lực bất tòng tâm không nhớ được động tác chỉ có thể ảm đạm mà đi xuống sân khấu.
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết điểm sẽ không cao.
Đám người Giang Trạm liếc mắt nhìn nhau có chút ngoài ý muốn.
Ngụy Tiểu Phi: "Đó chính là Doãn Quân của ban C, hôm qua cùng phòng tập với chúng ta."
Giang Trạm: "Lúc tối không phải cậu ấy đã rất thành thạo rồi sao?"
Phí Hải: "Đúng vậy, sao có thể như vậy?"
Chân Triều Tịch: "Do tự mình luống cuống cho nên tiết tấu mới bị rối loạn."
Mấy thực tập sinh tiếp theo cũng bắt đầu biểu diễn ca khúc chủ đề, cũng không khác lắm phần đầu đều rất ổn, đến một chổ bị khớp thì liền hỏng nếu không phải động tác sai thì là ca từ không đúng.
Lại tiếp theo có mấy thực tập sinh toàn bộ bào hát đều không hát một từ chỉ tập trung nhảy, nhưng thật ra nhảy cũng không tồi.
Đến lúc này sự chênh lệch giữa các thực tập sinh đã dần hiện ra.
Tựa như những gì mà cố vấn nói vậy cùng một ca khúc do lão sư chuyên nghiệp hướng dẫn và do tự mình học thì đương nhiên sẽ có khác biệt.
Đặt biệt mấy thực tập sinh không thích làm việc nhóm chỉ tự mình luyện, không giống nhóm 5 người Giang Trạm cậu xem giúp tôi, tôi giúp cậu đương nhiên hiệu quả cuối cùng sẽ không thể tốt.
Màn mở đầu này quả thật là ảnh hưởng đến tinh thần của các thực tập sinh cho nên bọn họ không buôn chuyện nữa mà tranh thủ luyện tập, tránh lát nữa lên sân khấu bản thân sẽ luống cuốn.
Giang Trạm cũng đi luyện một chút, bất quá vẫn là bộ dạng như trước hoặc là nửa người trên hoặc là nửa người dưới.
Y luyện luyện ở bên này bỗng nhiên có một thân ảnh vừa nhảy vừa nhịp nhàng đi đến.
Tưởng Đại Chu không nhìn Giang Trạm lại dùng giọng cực nhỏ chỉ đủ để Giang Trạm nghe thấy: "Nhảy thế này, lại thế này, được không, nhìn tôi này."
Giang Trạm nhìn về phía cậu ấy.
Tưởng Đại Chu: "Nhảy đi."
Giang Trạm dừng lại.
Tưởng Đại Chu một bên vừa nhảy vừa di chuyển.
Giang Trạm nhìn về hướng cậu ấy rời đi tâm nói quả nhiên so với Tống Hữu năm đó giống nhau như đúc.
Giang Trạm tiếp tục động chân hoặc là động cánh tay.
Đột nhiên Tưởng Đại Chu lại phiêu đến tiếp.
"Như vầy, như vầy!"
Giang Trạm dừng lại nhìn cậu ấy.
Tưởng Đại Chu lại trưng ra bộ dạng "tôi cái gì cũng chưa làm" sau đó lại phiêu đi.
Tùng Vũ đi đến vỗ vai Giang Trạm một cái, vẻ mặt không từ gì diễn tả mà nhìn về phía Tưởng Đại Chu: "Cậu ấy chính là A Phiêu, bài nhảy của chúng ta có đoạn đi bộ trên vũ trụ sao, sao hắn có thể nhảy ra cái điệu ấy được thế không biết."
Giang Trạm lại nghĩ đến bộ dạnh vừa rồi của Tưởng Đại Chu mà cười rộ lên.
Tùng Vũ: "Cậu ta làm cái gì vậy cà? Kỳ kỳ quái quái?"
Giang Trạm: "Cậu ấy chỉ là có chút 'ngạo kiều'".
Rốt cuộc cũng đến lượt Giang Trạm.
Nhân viên công tác vừa đọc tên Giang Trạm thì bên đám người bên kia đã có người thò cổ nhìn qua.
Giang Trạm dùng tầm mắt chuẩn xác của mình mà hướng đến "hưu cao cổ" bên kia búng tay một cái, nhỏe miệng cười.
Con hưu cao cổ mang tên Tưởng Đại Chu rụt cổ ngay lập tức.
Đám thực tập sinh: "Vừa rồi Giang Trạm vừa búng tay đó, hảo tô [1] nha."
Có người nhìn về phía Tưởng Đại Chu: "Đại Chu chúc mừng cậu, cậu đã thành công dùng sự 'ngạo kiều' cùng 'xuẩn manh' của mình để có được sự chú ý của Trạm ca."
Khi các thực tập sinh cùng cố vấn đang ghi hình ca khúc chủ đề thì Bách Thiên Hành đang lái xe đến một câu lạc bộ đã được hẹn trước.
Vừa ngồi xuống đã bắt gặp một gương mặt đen không chịu nổi của Tống Hữu.
"Đã lâu không gặp." Bách Thiên Hành chủ động chào hỏi lại cách Tống Hữu một cái bàn trà mà ngồi xuống phía đối diện.
"Đại cữu tử." [2]
"?"
Tống Hữu dùng ánh mắt nhìn người bệnh tâm thần mà nhìn người đối diện.
Bách Thiên Hành vẻ mặt thật bình tĩnh và trầm ổn: "Tìm tôi có việc gì?"
Bọn họ từ khi tốt nghiệp cao trung chưa từng gặp nhau, không có biện pháp nha, không hợp.
Năm đó nếu không vì Giang Trạm Tống Hữu tuyệt sẽ không cùng ngồi ăn cơm chung một bàn với Bách Thiên Hành và Bách Thiên Hành cũng thế.
Mà giờ phút này hai con người đã bảy tám năm chưa gặp qua nhau lại một lần nữa vì Giang Trạm mà ngồi xuống cùng nhau nói chuyện.
Tống Hữu nâng lên tay trái đang đeo chiếc đồng hồ Rolex Submariner[3] để nớt lỏng cà vạt Hermes trên cổ áo.
Bách Thiên Hành dựa người ra sau, choàng cánh tay lên lưng sô pha lộ ra một chiếc "Ma nước xanh" trên cổ tay.
[4]
Tống Hữu: "..."
Chết tiệt, thua.
Tống Hữu: "Khoe khoang." [5]
Bách Thiên Hành: "Như nhau, như nhau."
Tống Hữu kéo tay áo che lại đồng hồ của hắn, vẻ mặt ghét bỏ mà nói: "Nếu không phải hiện tạo chổ đứng của cậu cũng không tệ lắm thì tôi mà đồng ý để Giang Trạm với cậu cùng một chỗ thì chính là thấy quỷ."
Bách Thiên Hành buồn cười: "Kêu cậu một tiếng 'đại cữu tử' cậu liền tự coi trọng bản thân mình sao?"
Đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Thẳng nam đối với việc hai người đàn ông ở cùng một chỗ không phải là phản ứng này đi.
Năm đó khi Tống Hữu thấy hắn cùng Giang Trạm thì phản ứng giống như thấy quỷ vậy, so với hiện tại đúng là cách xa vạn dặm.
Qua bảy tám năm, số tuổi tăng lên thì thẳng nam sẽ dễ tiếp thu chuyện hai người đàn ông ở cùng nhau sao?
Bách Thiên Hành cũng không cho là như vậy.
Huống chi Tống Hữu đồng ý thì có ích gì, bản thân Giang Trạm thì lại thẳng đến không..
Bách Thiên Hành nhìn Tống Hữu bỗng dưng nghĩ tới cái gì, sắc mặt tự dưng trầm xuống.
Tống Hữu trừng hắn: "Nhìn cái gì mà nhìn?" Lại nói: "Đây là phản ứng gì a? Không phải là bây giờ cậu đang vui gần chết sao?"
Bách Thiên Hành từ trước đến nay không cho ý nghĩ biểu thị lên trên mặt mà cuối cùng vẫn lộ ra vài phần kinh ngạc: "Cậu sao lại biết?" Bách Thiên Hành có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của chính mình.
Tống Hữu sắc mặt xấu không thể tả, hắn không thể tiếp thu chuyện bản thân cùng Bách Thiên Hành có thể ngồi đây mà nói về vấn đề này.
Nhưng không có biện pháp, không thể không nói.
Bởi vì Tống Hữu phát hiện Diêu Ngọc Phi cũng tham gia «Cực hạn thần tượng».
Tuy rằng cả Diêu Ngọc Phi và Bách Thiên Hành hắn đều không thích, nhưng nếu nhất định phải chọn một trong hai.
Hắn chọn súc sinh!
Rốt cuộc Diêu Ngọc Phi ngay cả xúc sinh cũng không được tính.
Tống Hữu: "Là chính cậu ấy nói với tôi."
Bách Thiên Hành: "Khi nào?"
Tống Hữu: "Học kỳ hai năm nhất, lúc đó tôi tìm cậu ấy đi chơi bóng, cậu ấy lúc đó nói với tôi, cậu ấy vừa phát hiện mình thích con trai."
Vừa dứt lời Bách Thiên Hành bỗng nhiên đứng lên, bước nhanh ra ngoài.
* * *
[1] Tô - 苏: Này có nghĩa là sống lại, tái thế, tỉnh táo (động từ).
Mình thật không biết dịch sao cho đúng nên mình vẫn để như vậy luôn.
Mình nghĩ có thể là "anh ấy quá tỉnh nha", nhưng thôi mình vẫn để là "tô" nhé, sẽ còn gặp lại từ này.
[2] Đại cửu tử: Anh vợ..