Thượng Vị - Luyện Nhục Tiểu Miên Áo

Lục Du Thanh ôm cánh tay ngăn ở trước mặt Hứa Trình, cậu ta im lặng không lên tiếng, Lục Du Thanh như vậy càng làm Hứa Trình hít thở không thông, sự im lặng bao phủ chung quanh hai người, ngăn cách mọi âm thanh bên ngoài.

Hứa Trình đột nhiên cảm giác cổ họng của mình khô như cậu đang ở trên sa mạc, cuốn họng bị thêu đốt đến phát đau. Nhưng cho dù là đau cậu cũng phải mở miệng: “Cậu đến… Đến từ lúc nào…”

“Cùng lúc với hai người thôi.” Lục Du Thanh dừng dừng, từ mũi hừ ra một tiếng cười lạnh, cậu ta nói: “Tôi thật là có phúc được chiêm ngưỡng, có thể thưởng thức được bạn trai và bạn của mình làm tình trên xe.”

Hứa Trình mạnh mẻ ngẩng đầu, cậu tuyệt vọng nhìn đối phương: “Du Thanh…”

“Hai người rất kịch liệt nha, tôi còn cho rằng như động đất đấy.”

“…”

“Tôi xem cậu vừa mới làm tình xong cũng không có bộ dáng mệt mỏi gì, cậu khẳng định là thân kinh bách chiến rồi đúng không? Làm sao? Cậu đều là cùng ta bạn trai của tôi luyện ra đúng không?”

Hứa Trình xấu hổ lắc đầu: “Xin lỗi…”

“Xem ra cậu căn bản không đem lời nói lần trước của tôi để trong lòng rồi. Là vì tôi nói không hàm súc, cho nên cậu nghe không hiểu đúng không? Tôi nhớ rõ cậu trước kia cũng có chút đầu óc a.”

“Tôi không phải…” Hứa Trình chưa từng gặp qua Lục Du Thanh như vậy, khí thế bức người, trong đáy mắt của cậu ta không chút che giấu sự chán ghét khinh bỉ, cậu biết chính mình đã mất đi tình bạn với cậu ta, trái tim lập tức như bị kim đâm đau nhói, thanh âm cũng nghẹn ngào, cậu nói: “Tôi có rời bỏ qua… Chỉ là… Tôi chỉ là…”

“Chỉ là anh ta không bỏ được cậu đúng không? Chỉ là cậu không thể mất đi anh ta đúng không?” Lục Du Thanh xuy cười một tiếng, cậu ta nhướng mắt nói: “Các cậu còn chơi đến màng yêu thương thắm thiết sao? Thật là khôi hài. Cậu muốn khóc thì đi đến trước mặt người yêu của cậu mà khóc nhé, cậu đừng làm bộ dáng này trước mặt tôi, cậu tưởng làm như vậy để nói hết với tôi hai người yêu nhau rất sâu đậm à, rồi hy vọng giành được sự đồng tình thông cảm của tôi sao?”

Lục Du Thanh vừa dứt lời, Hứa Trình thật sự khóc lên, từng giọt từng giọt nước mắt từ hốc mắt lăn ra, cậu cố không lau đi, vội vàng giải thích: “Tôi không phải ý tứ này… Tôi khóc là vì cậu mà ──”

“Ah, cậu đương nhiên là khóc vì tôi.” Lục Du Thanh không khách khí ngăn lại lời của Hứa Trình, cậu ta còn nói: “Bởi vì tôi là người ngăn chặn tình yêu của hai người.”

“…”

“Được rồi, cậu yên tâm, tôi sau này sẽ không gây trở ngại hai người.”

“Tôi… Tôi chưa từng nghĩ muốn hai ngươi chia tay… Thật sự…”

“…” Lục Du Thanh im lặng nhìn cậu một lúc, cậu ta cười lạnh mở miệng nói: “Tôi biết cậu tiện, không nghĩ tới cậu cư nhiên tiện đến nổi như thế… Hai người thật đúng là trời sinh một đôi.”

“…”

Trong tiếng khóc đứt quãng nức nở của Hứa Trình, Lục Du Thanh bước qua đối phương đi ra ngoài: “Tôi phải về thôi.”

“Du Thanh…” Hứa Trình vội vàng xoay người bắt lấy cánh tay của Lục Du Thanh, trong đôi mắt mang đầy sự cầu xin nhìn cậu ta: “Cậu đừng như vậy…”

“Cậu buông ra.”

Lục Du Thanh trả lời vỏn vẹn ba chữ, nhưng ngữ khí cực kỳ bình thản, Hứa Trình lại cảm giác so với những lời nói nãy giờ của cậu ta còn nặng nề hơn.

Cậu yên lặng buông lỏng tay, nhìn người từng là bạn của mình đi càng ngày càng xa cũng không một lần quay đầu lại. Trong nháy mắt, sâu trong lòng cậu hi vọng mọi việc hết thảy đều chưa từng xảy ra, nhưng mà mọi việc hết thảy đều đã trở về không được.

—-

Hàn Diễn Phong từ phòng tắm đi ra, anh vừa nâng mắt liền phát hiện trên giường có một người. Anh đi qua, theo thói quen hỏi câu: “Em đã về?” Anh nói xong lại theo thói quen tính xoay người lại hôn đối phương, mắt thấy môi sắp chạm vào môi đối phương, anh bỗng dưng phản ứng lại, dừng lại kịp lúc.

Hàn Diễn Phong đứng thẳng dậy, anh cũng không có chú ý tới ánh mắt lạnh lùng của đối phương, anh xin lỗi cười cười, anh nói: “Em chờ anh một chút.”

Lục Du Thanh khép lại sách, cậu ta lạnh lùng nhìn anh, cậu ta nói: “Xảy ra chuyện gì? Anh mà cũng học được vì tình nhân thủ thân sao?”

“… Em biết rồi sao.”

“Anh cho là tôi không có mắt sao?”

Hàn Diễn Phong cười cười: “Xin lỗi, anh quả thật… Đã lâu lắm. Anh cùng Hứa Trình ──”

“Được rồi được rồi” Lục Du Thanh không kiên nhẫn khoát tay, cậu ta còn nói: “Tôi không nghĩ lại nghe hai người diễn tiết mục yêu đương nồng nàn, tôi nghe liền buồn nôn.”

Hàn Diễn Phong quả nhiên dừng lại. Lục Du Thanh liếc mắt nhìn anh, cậu ta lại châm chọc nói: “Có điều tôi thật sự rất lo lắng cho anh a, đêm nay anh giống như không đến 15 phút liền xong việc đúng không? Là bạn của tôi quá lợi hại, hay vẫn là tiên sinh ngài đây sớm tiết a?”

Hàn Diễn Phong sắc mặt đổi đổi: “Em đi tìm Hứa Trình phải không?”

“Tôi kỳ thật là đi tìm anh.” Lục Du Thanh một lần nữa cầm lấy sách, cậu ta lười biếng trả lời: “Bạn trai hơn nửa tháng không có về nhà, cho dù là không có cảm tình đi nữa, tôi cũng phải giả mù sa mưa mà tỏ vẻ quan tâm một chút đúng không?”

“… Xin lỗi, chuyện này là anh không xử lý tốt.”

“Hiện tại tính toán xử lý sao? Thế nào, xử lý cậu ấy hay là xử lý tôi? Nhưng nhìn biểu tình của anh tuân thủ trinh tiết nghiêm ngặt, hẳn là muốn xử lý tôi đúng không?”

Hàn Diễn Phong cười khổ thở dài: “Em là đang nói gì đây? Em cũng có rất nhiều tình nhân, chúng ta hảo tụ hảo tán không được sao?” (Hảo tụ hảo tán: gặp mặt hay chia tay đều tiêu sái thoải mái)

Lục Du Thanh cười lạnh một tiếng: “Tôi có nhiều tình nhân nhưng cũng có điểm mấu chốt. Cho dù tôi lạm giao cũng sẽ không thông đồng bạn trai của bạn, tôi lại càng sẽ không câu dẫn bạn trai của bạn. Hai người thật là khiến cho tôi cảm thấy thật ghê tởm.”

“…”

“Hai người đều cùng hạ lưu như vậy, thật đúng là trời đất tạo nên một đôi.”

Hàn Diễn Phong nhìn cậu ta, anh nhịn không được cười lên: “Trời đất tạo nên… Khả năng này đúng là có thật nha…”

“Cho nên mời hai người một đời đều trộn cùng một chỗ, tiện cùng nhau đi, cả hai không cần trở ra gieo rắt tai họa cho người khác a.”

“… Tuy rằng ngữ khí của em không tốt…” Hàn Diễn Phong loan loan khóe miệng, anh lại tiếp tục nói: “Nhưng anh cũng muốn nói, cám ơn em chúc phúc.”

Lục Du Thanh cầm sách lên tiếp tục đọc, cậu ta cũng không còn nói tiếp.

—-

Mùa đông ban đêm rất là lạnh, trên đường không có mấy người đi đường, xe chạy trên đường so với bình thường cũng ít hơn rất nhiều. Hàn Diễn Phong một đường nhấn chân ga chạy đến mục tiêu, ba bước cũng làm thành hai bước chạy lên lầu, anh gõ vào cánh cửa quen thuộc.

Cửa rất nhanh mở ra, Hứa Trình trong tình trạng mắt sưng phù xuất hiện ở trước mặt anh, cậu nói: “Anh làm sao…”

Hàn Diễn Phong đi lên trước, anh lấy một tay kéo cậu vào trong lòng: “Vốn tưởng chờ em trở về sẽ cho em cái kinh hỉ, có điều nếu đã như vậy… Anh hiện tại muốn hỏi em một điều.”

“Điều gì…”

“Em từng nói, em muốn tìm một người thành thật chỉ yêu duy nhất mình em, hai người đứng đắn một lần nói chuyện yêu đương. Anh không thể làm vẹn toàn, cho nên anh phải nói cho em, anh không có khả năng biến thành một người thành thật, nhưng là… Anh cam đoan sẽ chỉ có một mình em, cùng em đứng đắn một lần nói chuyện yêu đương, toàn tâm toàn ý, sống bên nhau đến đầu bạc răng long… Ba điều kiện trên anh thỏa mãn hai, cũng có thể nói là đạt được tiêu chuẩn của em, như vậy, em có nguyện ý trọn đời bên anh không?”

Qua một hồi thật lâu, Hứa Trình mới phản ứng lại, cậu gật gật đầu, nước mắt xoát trào ra: “Em nguyện ý.”

“Tiểu bảo bổi của anh… Anh Yêu Em”

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui