Thượng Vị

Lý Nam nói: - Tôi không thể nào so sánh được với anh Chính Nhất, tôi chỉ là người học từ anh ấy mà thôi.

- Phải không đấy? Tôi cảm thấy khí chất của hai người có chút tương tự, có lẽ thân thủ cũng không kém quá nhiều. Uyển Tiểu Dao giống như rất quan tâm đến phương diện này, nàng dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Lý Nam.

Lý Nam lắc đầu nói: - Thật sự kém xa, vừa rồi nếu như không có anh Chính Nhất, có lẽ tôi cũng không dễ dàng thu phục bọn họ như vậy.
- Ha ha, anh cũng đừng nên quá khiêm tốn, tôi chờ mong được thấy biểu hiện của anh. Uyển Tiểu Dao cười một cách xảo quyệt, sau đó nàng đưa tay lên vuốt tóc: - Khi tôi còn ở thủ đô thì cũng biết được vài cao thủ, biết đâu ngày nào đó sẽ giới thiệu cho anh.

Lý Nam thầm nghĩ tôi cũng không có ý nghĩ muốn phát triển trong giang hồ võ lâm, thế nên danh tiếng cao thủ không có gì là tốt, nào cần cô phải giới thiệu cao thủ cho tôi làm gì. Nhưng người ta đã có lòng tốt, Lý Nam cũng không trực tiếp từ chối, hắn nhân tiện nói: - Tốt lắm.

Uyển Tiểu Dao nghe ra ý nghĩ qua loa của Lý Nam, nàng cũng tỏ ra không quan tâm, nàng chỉ khẽ cười thầm nghĩ đến lúc đó mọi việc không còn do anh quản nữa rồi.

Lần trước khi lên núi Phượng Hoàng Sơn thì lão đạo sĩ có nói sẽ đi đến thủ đô một chuyến, chỉ là không biết người này như thế nào, nếu có thể dạy dỗ ra một người như Chính Nhất, rõ ràng không phải là người thường. Xem ra lần này Uyển Tiểu Dao đến tỉnh Giang Thiên chơi một chuyến cũng rất có thu hoạch.

Chính Nhất tuy ra tay rất nhanh nhưng rõ ràng là đám côn đồ bị đánh rất nặng tay, đám người này nằm mãi trên mặt đất mà chưa thể đứng lên, trong đó có ba người bị tát mặt sưng vù như bánh bao, đã không còn nhìn thấy mắt đâu nữa. Đám người này xem như bị trừng phạt thích đáng, hơn nữa người ta đã không muốn truy cứu, Lý Nam cũng không muốn quản nhiều việc.

Ba người Lý Nam cũng không còn tâm tình đi dạo, thế là đi theo đường cũ quay về. Sau khi bắt xe đưa Uyển Tiểu Dao đến nhà khách thị ủy, Lý Nam và Chính Nhất quay về nhà.

Trên đường đi Chính Nhất dùng tay nói cho Lý Nam biết khi đụng mặt mấy tên côn đồ thì bản thân Uyển Tiểu Dao cũng bừng bừng khí thế, rõ ràng là người có luyện võ, hơn nữa thân thủ cũng không tệ.

- Như vậy Uyển Tiểu Dao cũng là cao thủ sao? Lý Nam thầm kinh ngạc, bản thân hắn thật sự không nhìn ra được điều này.

Chính Nhất nhếch miệng cười, tỏ vẻ Lý Nam không cần lo lắng, hắn đã đủ để đối phó với nàng.

- Nếu tôi so sánh với cô ấy thì sao?
Lý Nam tò mò hỏi, hắn vừa nghĩ đến phương diện một cô gái xinh đẹp như Uyển Tiểu Dao cũng là cao thủ, thế là rất ngạc nhiên, cũng sinh ra cảm giác háo thắng.

Chính Nhất suy nghĩ giây lát rồi nói rằng nếu tính tổng thể thực lực thì Lý Nam vượt qua Uyển Tiểu Dao, thế nhưng nếu như thật sự đánh nhau, Lý Nam không phải là đối thủ của nàng.

Lúc bắt đầu Lý Nam cảm thấy lời nói của Chính Nhất có mâu thuẫn, thế nhưng sau khi suy xét cẩn thận thì hiểu ra vấn đề. Bản thân hắn có sức khỏe tốt nhưng không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế, rõ ràng Uyển Tiểu Dao đã được bồi dưỡng rất có hệ thống, thế nên mình không sánh bằng được.

Nhưng Lý Nam vẫn rất mê hoặc về thông tin thân thủ của Uyển Tiểu Dao là rất tốt, xem ra phải hỏi Tạ Tiểu Ba, xem lai lịch của cô em họ này như thế nào.
Một cô gái xinh đẹp là sinh viên đại học Bắc Kinh, còn có thân thủ rất tốt.

Cô gái như vậy rõ ràng là không dễ tìm.

Điều này làm cho Lý Nam cảm thấy Uyển Tiểu Dao có vài phần thần bí.

Nhưng như vậy cũng tốt, cô gái này ít nhất cũng không phải đối thủ của mình.

Ngày hôm sau quá trình phỏng vấn tiếp tục được tiến hành, hôm nay chủ yếu là phỏng vấn những người tranh cử cấp phó.

Đến sáu giờ chiều thì xong việc.

Hai người có thành tích tốt nhất được công bố.
Thành tích được công bố tại chỗ, thế nên không thể làm giả được.

Đài truyền hình thành phố Vũ Dương tiến hành ghi hình toàn bộ quá trình phỏng vấn, sau đó tổng hợp lại thành một bản tin phát trong chương trình thời sự của đài truyền hình thành phố.

Vì thời gian phỏng vấn tương đối dài thế nên không thể phát hình tất cả được, như vậy cũng không có vài người có hứng thú xem cho hết.

Đài truyền hình tỉnh Giang Thiên không những đưa tin lên chương trình thời sự, thậm chí còn làm ra một chuyên đề, tập trung đưa tin về quá trình thử nghiệm cải cách nhân sự ở thành phố Vũ Dương.

Nhật báo Giang Thiên cũng có vài bài viết đưa tin trọng điểm về quá trình phỏng vấn cán bộ tranh cử của thị ủy Vũ Dương.

Ngày hôm sau nhật báo Vũ Dương nhanh chóng công bố hai người có tổng thành tích tốt nhất trong quá trình tranh cử công khai của phòng tổ chức thị ủy, hai người này sẽ phải tham gia một quá trình bày tỏ công khai.

Trước lúc tiến hành bày tỏ công khai thì mọi người đều có thể phản ánh tình huống về hai người này với phòng tổ chức thị ủy.

Nói cách khác thì đây chính là thời điểm khảo nghiệm cán bộ dựa vào quần chúng.

Nếu như trong quá trình này có bất kỳ người nào bị người dân gửi đơn thư tố cáo, kiểm tra thấy xác thực, như vậy cơ hội sẽ không còn. Cho dù điều tra không tìm được chứng cứ, nhưng nếu có người tố cáo, như vậy chắc chắn sẽ có ảnh hưởng trong quá trình khảo sát tiếp theo, cơ hội có được cũng nhỏ hơn.

Tất nhiên đối với một người bình thường, trừ khi thật sự có vấn đề, nếu không sẽ chẳng đi tố cáo bọn họ.

Ngày mùng một tháng mười hai kết thúc thời gian bày tỏ công khai, tất cả đều không có vấn đề gì, như vậy sau đó phòng tổ chức thị ủy sẽ họp lại để bàn bạc quyết định nhân tuyển.

Đây là bước đánh giá cuối cùng đối với hai người được đề cử, lúc này cũng không phải căn cứ vào thành tích thi viết hay phỏng vấn, chính là lúc so đấu về quan hệ.
Hai người được đề cử cuối cùng đều có tư cách tiến lên, như vậy sẽ chọn ai? Điều này cần thông qua sự bàn bạc của phòng tổ chức thị ủy, sẽ phải cố gắng chọn lựa người thích hợp.

Đến bây giờ công tác công tuyển chưa phát sinh bất kỳ vấn đề gì, bâ giờ công tác mà tổ công tuyển cần phải làm chính là tổng kết giai đoạn công tác trước đó, cung cấp kinh nghiệm cho công tác mở rộng công tuyển công khai ra toàn thành phố về sau này.

Ngày mùng năm tháng mười hai phòng tổ chức thị ủy họp bàn thảo luận và cho ra quyết định, xác định nhân tuyển cuối cùng trong hoạt động công tuyển lần này.

Tất nhiên đây chỉ là nhân tuyển cuối cùng, tổng cộng có mười sáu nhân tuyển được thông qua công tuyển, trong đó có sáu người là nhân viên công tác của phòng tổ chức, trong sáu người này có hai người là trưởng và phó khoa, bốn người còn lại là khoa viên.

Lý Nam cảm thấy bất ngờ chính là Tưởng Vệ Bình xem tài liệu trong cuộc thi viết bị mình bắt được lại tranh cử thành công, trở thành trưởng khoa cán bộ số hai.

Xem ra người này thật sự có thực lực, chỉ là khi thi viết có vi phạm kỷ luật, nhưng khi đó bị Lý Nam thu tài liệu, thế nên không thể nói vi phạm quy chế thi mà thành công, người này có thể tiến lên rõ ràng là thực lực và năng lượng không tầm thường.

Đây cũng là chuyện tốt, ít nhất trước đó Lý Nam cũng đã ném cho đối phương một phần nhân tình, chôn xuống thiện quả.
Tưởng Vệ Bình cũng rất khách khí với Lý Nam, mỗi lần gặp mặt đều vui cười hớn hở.

Điều này làm cho Lý Nam cảm thấy lần này mình được tạm thời điều động đến phòng tổ chức có được thu hoạch rất lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui