CHƯƠNG 2
Nick nhìn quanh, hài lòng với kết quả. Căn phòng hội thảo tách biệt mang lại không khí làm việc, bó hoa tươi mà thư kí đã đặt chính giữa bàn gợi lên một dấu ấn mang phong cách cá nhân giữa chất liệu của chiếc thảm nhung màu rượu nho, vẻ lóng lánh sang trọng của gỗ anh đào và những chiếc ghế da màu bơ. Bản hợp đồng đã được sắp đặt một cách gọn gàng, cùng với chiếc khay bạc tao nhã chứa đầy trà, cà phê và đủ các loại bánh ngọt. Trang trọng mà vẫn thân thiện – những từ phản ánh tinh thần chung cuộc hôn nhân của họ.
Anh lờ đi cơn cồn cào trong ruột gan khi nghĩ về việc gặp gỡ Alexandria McKenzie lần nữa và tự hỏi không biết cô đã lớn lên như thế nào. Những câu chuyện mà em họ anh chia sẻ vẽ nên bức tranh về một người phụ nữ hấp tấp, bốc đồng. Ban đầu, anh đã lẩn tránh đề nghị của Maggie – Alexa không phù hợp chút nào với hình mẫu mà anh tìm kiếm. Những kí ức dai dẳng về một đứa trẻ ưa tự do và lọn tóc đuôi ngựa vung vẩy như trêu ngươi những suy nghĩ của Nick. Tuy vậy, anh biết cô đang là chủ của một tiệm sách kha khá và vẫn chỉ nghĩ về cô như một người bạn của Maggie, thậm chí còn không gặp mặt trong nhiều năm rồi.
Nhưng thời gian không còn nhiều.
Họ cùng chia sẻ một quá khứ xa xôi, anh ý thức được là Alexa có thể tin tưởng được. Cô ấy có thể không phù hợp với ý tưởng về người vợ hoàn hảo của anh, nhưng cô ấy cần tiền. Gấp. Maggie vẫn giữ im lặng về lý do, nhưng cô em đã phác họa về Alexa đang vô vọng. Nhu cầu tiền mặt làm anh cảm thấy yên tâm – nó chỉ là đen và trắng. Không khoảng màu xám nào cả. Không ý tưởng về sự thân mật riêng tư giữa họ. Một thương vụ mua bán chính thức giữa những người bạn cũ. Nick có thể sống với điều đó.
Anh với tay tới chiếc điện thoại liên lạc nội bộ để gọi cho người thư kí, nhưng ngay lúc đó cánh cửa nặng nề mở ra một cách nhẹ nhàng và đóng lại sau một tiếng cạch gãy gọn.p>
Nick quay lại.
Đôi mắt xanh nước biển sâu thẳm xuyên thẳng tới Nick với chút do dự và đầy trong sáng khiến anh biết người phụ nữ này sẽ thua trong bất kỳ ván bài poker nào – cô chân thật một cách tàn nhẫn và không hề biết bịp bợm. Anh gần như có thể nhận ra ngay ánh nhìn chằm chằm của cô, nhưng tuổi tác đã thay đổi màu sắc của đôi mắt, thành sự hòa quyện man mác giữa màu xanh nước biển và xanh ngọc bích. Những hình ảnh bất chợt đến trong tâm trí giống như đang thăm dò độ sâu của biển Caribe để nghiên cứu những bí ẩn của nó. Một bức tranh sơn dầu của những chiếc dù Sinatra ngập trời trải dài và rộng đến nỗi một người đàn ông khó có thể tìm thấy đầu và điểm kết thúc.
Đôi mắt cô như đang sửng sốt trước mái tóc đen nhánh của chính mình, mái tóc gồm những lọn xoăn tít, đổ tràn qua vai tạo cho khuôn mặt mang nét hoang dã tự nhiên như không thể bị thuần hóa. Hai gò má cao làm nổi bật đôi môi căng đầy sức sống. Anh từng trêu chọc cô rằng liệu có phải cô vừa bị ong chích không, rồi phá lên cười. Giờ thì trò đùa lại đến với anh. Hình ảnh tưởng tượng về những gã đàn ông nóng bỏng vây quanh một đôi môi giống như của cô xuất hiện – và chẳng có gì liên quan tới lũ ong cả. Chỉ có mật ong. Đúng ra là thứ mật ong ấm nồng, lôi cuốn, đổ tràn lên đôi môi đầy đặn và từ từ bị liếm đi.
A, quỷ thật.
Anh kiềm chế và ngừng dò xét, chợt nhớ mình đã hành hạ Alexa như thế nào khi phát hiện ra cô mặc áo nịt ngực. Đối với một cô gái mới lớn, Alexa bị xấu hổ bởi sự phát hiện đó và anh thường dùng thông tin này để làm đau cô. Bây giờ, nó không còn là một thú vui nữa. Khuôn ngực của cô cũng căng tràn như đôi môi và chúng là sự kết hợp ăn ý với đường cong gợi cảm trên hông. Dáng người cao ráo, gần như bằng anh và cái vỏ ngoài hấp dẫn tính kia được bao bọc trong chiếc váy dài màu đỏ bốc lửa làm nhấn mạnh lên những đường nét phân tách của đôi chân, lướt qua hông và rơi xuống sàn nhà. Những móng chân màu đỏ tươi thắm chạm xuống sàn qua đôi xăng đan màu đỏ sáng bóng. Cô vẫn đứng ở cửa, như thể cho phép anh tận hưởng đầy đủ trước khi quyết định cất tiếng.
Cảm thấy có chút bối rối, Nick đấu tranh để thắng lại sự mất bình tĩnh và dựa vào phong cách chuyên nghiệp để che giấu phản ứng của mình. Alexandria Maria McKenzie đã hoàn toàn trưởng thành. Rất phù hợp với sở thích của anh. Nhưng không cần phải để cho cô biết.
Anh trao cô một nụ cười xã giao như trong bất cứ thương vụ làm ăn nào. “Xin chào, Alexa. Đã lâu quá rồi nhỉ.”
Cô nở nụ cười đáp lại nhưng nó vẫn chưa chạm tới ánh mắt. Alexa cử động chân và nắm chặt hai tay của mình. “Xin chào, Nick. Anh thế nào?” “Anh vẫn ổn. Mời em ngồi. Anh có thể mời em ly cà phê không? Hay trà?”
“Cà phê”
“Kem? Đường?”
“Kem. Cảm ơn anh.”
Cô ngồi xuống chiếc ghế bọc đệm một cách trang nhã, xoay chiếc ghế ra từ chiếc bàn và bắt chéo chân. Chiếc váy đỏ nổi lên lả lơi khiến anh thoáng nhìn qua đôi chân cô, mượt mà và khỏe mạnh.
Anh tập trung vào ly cà phê. “Bánh Napoleon? Bánh rán táo? Chúng đều từ tiệm bánh ngọt bên kia đường đấy.”
“Không, cảm ơn anh.”
“Chắc không?”
“Vâng. Em chưa bao giờ có khả năng kiềm chế với chúng cả. Em đang cố gắng học để bản thân không bị cám dỗ.”
Từ “cám dỗ” buông ra từ môi cô chậm rãi, huyền ảo như mơn trớn tai anh. Bên dưới chiếc quần thắt lại thêm một nấc và anh nhận ra giọng nói của cô còn điểm trúng những chỗ khác nữa. Hoàn toàn bị lúng túng bởi phản ứng của bản thân trước một phụ nữ mà anh không muốn có những đụng chạm thể xác, Nick chăm chú vào việc chuẩn bị cà phê và ngồi đối diện với cô. Họ quan sát nhau trong giây lát và im lặng hồi lâu.
Cô kéo giật chiếc vòng vàng mỏng manh quanh cổ tay. “Em rất tiếc về bác Earl.”
“Cảm ơn em. Có phải Maggie đã nói rõ mọi điều cho em không?”
“Tất cả điều này nghe có vẻ điên rồ.”
“Đúng vậy. Bác Earl tin vào gia đình, và trước khi mất bác ấy biết chắc là anh sẽ không bao giờ chịu ổn định chuyện gia đình cả. Vì thế, bác ấy quyết định tạo sự đột biến vì sự tốt đẹp của bản thân anh.”
“Anh không tin vào hôn nhân à?”
Anh lắc đầu. “Hôn nhân là không cần thiết. Giấc mơ về sự vĩnh cửu chỉ là câu chuyện cổ tích. Hoàng tử bạch mã và quan điểm một vợ một chồng không tồn tại.”
Cô giật lại đầy ngạc nhiên. “Anh không tin vào việc tạo nên một cam kết với người khác ư?”
“Cam kết tồn tại rất ngắn ngủi. Chắc rồi. mọi người đều có ý như thế khi thú nhận về tình yêu chân thành, nhưng thời gian sẽ xóa nhòa tất cà những thứ tốt đẹp và bỏ lại những điều tồi tệ. Em đã thấy bất cứ ai kết hôn mà sống hạnh phúc chưa?”
Cô định mở miệng, nhưng rồi lại im lặng. “Ngoài cha mẹ em? Em đoán là không. Nhưng điều đó không có nghĩa là không có những cặp đôi hạnh phúc.”
“Có lẽ." Chất giọng của anh đối lập với một phần sự đồng ý.
“Em đoán có rất nhiều vấn đề mà chúng ta chưa đồng thuận với nhau”, cô nói, sau đó ngồi dịch ra một chút và lại bắt chéo chân. “Chúng ta cần thời gian bên cạnh nhau để xem liệu điều này có tiến triển hay không.”
“Chúng ta không có thời gian. Đám cưới phải được tổ chức vào cuối tuần sau. Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu chúng ta diễn ăn ý với nhau. Đây là sự sắp đặt bắt buộc cho công việc.”
Cô nheo mắt lại. “Em thấy anh vẫn là kẻ ưa bắt nạt và áp đặt, luôn trêu chọc về cỡ áo nịt ngực của em. Có vài chuyện vẫn không hề thay đổi.”
Anh tập trung sự chú ý của mình vào chỗ hõm trên váy của cô. "Anh đoán là em đúng. Một số thứ vẫn thế. S tiếp tục bành trướng hơn.”
Hơi thở của Alexa như bị bóp nghẹt, nhưng cô làm anh ngạc nhiên khi mỉm cười. “Và những thứ khác vẫn bé nhỏ như vậy.” Cái nhìn chằm chằm chính diện của cô ngự trên chỗ phồng lên chính giữa quần anh.
Nick gần như thổi phì phì vào ly cà phê của mình nhưng vẫn cố gắng xoay xở để đặt chiếc ly xuống với một vẻ bình tĩnh nghiêm trang.
Luồng khí nóng bốc lên như thụi vào bụng anh khi nhớ lại khoảng thời gian trong hồ bơi khi họ còn là những đứa trẻ.
Anh đang chòng ghẹo Alexa một cách nhẫn tâm về những thay đổi trên cơ thể cô thì Maggie rón rén đằng sau và giật mạnh chiếc quần bơi xuống. Bị lộ tới chân tơ kẽ tóc. anh vẫn hiên ngang bước đi và vờ như điều vừa rồi chẳng gây phiền hà gì với mình. Nhưng kí ức vẫn xếp hạng nó như một khoảnh khác đáng xấu hổ nhất của anh.
Anh đẩy xấp giấy đến trước mặt cô. “Maggie nói với anh rằng em cần một số tiền cụ thể. Anh đã để mở con số cho cuộc đàm phán này.”
Một biểu hiện kì cục lướt qua trên mặt cô. Nét mặt đanh lại, sau đó dần dãn ra. “Đây có phải là hợp đồng không?”
Anh gật đầu. “Anh biết em cần luật sư để xem xét nó.”
“Không cần đâu. Một người bạn của em là luật sư. Em cũng biết kha khá, vì em đã giúp cậu ấy ôn tập cho kỳ thi hành nghề luật sư. Em có thể xem chứ?'’
Anh đẩy xấp giấy trượt trên mặt gỗ bóng loáng. Cô với tay lấy chiếc xắc của mình, rút ra một cặp kính màu đen nhỏ nhắn và đẩy chúng lên giữa sống mũi. Vài phút trôi qua khi Alexa xem xét bản hợp đồng. Anh nhân cơ hội này quan sát cô. Sự cuốn hút mạnh mẽ như chọc tức anh. Alexa không phải hình mẫu của anh. Cô có thân hình quá gợi cảm, quá thẳng thắn. quá... chân thực. Anh muốn biết mình sẽ an toàn trước sự bùng nổ cảm xúc nếu có gì đó không theo cách của cô. Thậm chí khi Gabby trở nên tức giận, cô ấy vẫn luôn bắt bản thân mình kiềm chế. Alexa thì nổi điên lên với anh. Một cái gì đó thì thào trong ruột gan anh rằng cô sẽ không dễ bị thao túng. Cô phát biểu quan điểm của mình và trưng bày cảm xúc mà không cần suy nghĩ. Những phản xạ như thế có thể gây nên nguy hiểm và một đống lộn xộn. Cái cuối cùng mà anh cần là đám cưới.
Thôi vậy
Anh tin cô. Đôi mắt màu xanh ngọc kia chứng tỏ sự kiên quyết vả thẳng thắn hiển nhiên. Lời hứa của cô có ý nghĩa nào đó. Sau một năm, anh biết cô sẽ ra đi mà không thèm liếc lại hoặc tham vọng có nhiều tiền hơn. Hợp đồng được lập ra có lợi cho cô.
Một móng tay màu anh đào gõ nhẹ lên gờ của tờ giấy với nhịp điệu từ từ. Cô nhìn lên. Nick tự hỏi tại sao làn da của cô lại chuyển sang màu tái như thế khi mà mới một lúc trước đây cô vẫn trông có vẻ hồng hào và khỏe mạnh.
“Anh có một danh sách những yêu cầu cơ à?” Cô nói như thể đang buộc tội anh như một tên tội phạm tư bản đã tạo ra một danh sách tài sản và nợ.
Anh hắng giọng. “Chỉ vài phẩm chất mà anh muốn vợ mình có thôi.” Cô mở miệng định nói nhưng không từ nào được thốt ra và trông có vẻ như đang phải vật lộn để giải phóng chúng.
“Anh muốn một bà chủ nhà, một đứa trẻ mồ côi và một con rô bốt kết hợp với nhau. Thế có công bằng không?”
Anh hít một hơi thật sâu. “Em đang nói quá rồi đấy. Chỉ vì anh muốn cưới một ai đó duyên dáng và có ý thức công việc không có nghĩa anh là quái vật."
“Anh muốn một người vợ Stepford [1] mà không ngủ với cô ta. Có phải anh chưa học được chút nào về phụ nữ suốt từ khi mười bốn tuổi không?”
[1] Người vợ Stepford: Dùng để chỉ người phụ nữ an phận, coi việc phục tùng người chồng như một niềm hạnh phúc.
"Anh đã học nhiều đấy chứ. Đó là lý do tại sao bác Earl phải ép anh vào cái thể chế luôn dành quyền ưu tiên cho phụ nữ.”
Cô há hốc miệng. "Đàn ông nhận được rất nhiều thứ từ hôn nhân đó chứ!”
“Ví dụ như cái gì?”
“Đời sống tình dục đều đặn và tình vợ chồng."
“Sau sáu tháng thì những cơn đau đầu sẽ phát tác và em sẽ chán chồng đến phát khóc.”
“Sẽ sống cùng một người đến già.”
"Đàn ông không bao giờ muốn già đi. Đó là lý do tại sao họ tiếp tục tìm kiếm các cô gái trẻ.”
Cằm cô rớt xuống. Alexa đóng vội nó lại bằng cách bặm môi. “Những đứa trẻ... một gia đình... một ai đó sẽ yêu thương khi anh ốm đau cũng như khỏe mạnh.”
“Ai đó dùng toàn bộ số tiền của em, cằn nhằn em hằng đêm, và chê bai về việc phải dọn sạch đống bừa bộn của em.”
“Anh bệnh thật rồi.”
“Em đang bị đánh lừa."
Cô lắc đầu, làm cho những lọn tóc đen mượt như lụa lòa xòa quanh gương mặt, sau đó từ từ xếp lại theo nếp cũ. Vẻ hồng hào lại hiện lên trên làn da. “Chúa ơi. Cha mẹ anh thực sự bao bọc anh quá kĩ rồi", cô lẩm bẩm.
“Cảm ơn. Freud ”
"Sẽ thế nào nếu em không phù hợp với tất cả những điều mục này?”
“Chúng ta sẽ cố gắng.”
Mắt nheo lại và cô cắn nhẹ môi dưới của mình. Trong đầu Nick vụt lóe lên hình ảnh lần đầu tiên lúc anh hôn cô, khi mới mười sáu tuổi. Cách anh đặt môi lên môi Alexa, cảm nhận sự run rẩy khi những ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn đôi vai trần của cô. Mùi tươi mới, tinh khôi của những bông hoa và xà phòng như đùa giỡn lỗ mũi anh. Rồi nét mặt của cô sáng lên với sự ngây thơ, xinh đẹp và trong trắng. Chờ đợi phần kết hạnh phúc mãi mãi.
Sau đó, cô cười và nói yêu anh. Muốn cưới anh. Anh đáng lẽ ra phải gõ nhẹ lên đầu cô, nói điều gì đó tốt đẹp và tiếp tục sống theo cách của mình. Thay vào đó, những lời diễn tả về đám cưới của cô ngọt ngào và cám dỗ theo cách khiến anh sợ chết khiếp. Ngay cả khi mới mười bảy tuổi, Nick đã biết không một mối quan hệ nào có thể tốt đẹp mãi mãi - chúng cuối cùng đều trở nên xấu xí. Anh cười, gọi cô là trẻ con vả bỏ cô lại một mình trong rừng. Sự tổn thương và đau đớn hiện ra trên mặt cô như xé nát trái tim anh, nhưng anh kiên quyết phải làm chai sạn cảm xúc của mình. Alexa càng sớm học được điều này bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu.
Nick chắc chắn rằng họ đều đã học được những bài học khó khăn ngày ấy.
Anh lắc đầu để gạt bỏ kí ức và tập trung vào thực tại. "Tại sao em không nói cho anh biết mình tìm kiếm điều gì ở cuộc hôn nhân này?”
“Một trăm năm mươi ngàn đô la. Tiền mặt. Trả trước và không vào cuối năm.”
Anh dựa người gần cô hơn và cảm thấy bị kích thích. “Có chuyện quái gì với số tiền lớn như vậy. Những món nợ cờ bạc ư?”
Một bức tường vô hình đóng sầm giữa họ.
“Không.”
“Một vụ chi tiêu quá tay chăng?"
Sự cáu kỉnh rực sáng trong mắt cô. “Không phải việc của anh. Một phần của vụ trao đổi này là anh không hỏi em bất cứ câu hỏi nào về tiền và cách em định dùng nó như thế nào.”
“Hừm, gì nữa không?”
“Chúng ta sống ở đâu?”
“Nhà anh.”
“Em không bỏ căn hộ của mình đâu. Em sẽ trả tiền thuê như bình thường.”
Sự ngạc nhiên bắn thẳng qua người Nick. “Là vợ của anh, em cần một tủ quần áo phù hợp. Em sẽ được phép đến gặp người phụ trách thời trang của anh.”
“Em sẽ mặc cái gì em muốn, vào bất cứ khi nào và sẽ trả theo cách riêng của mình."
Nick đáp trả bằng một nụ cười. Anh hầu như thích những cuộc đấu trí, giống như từng làm trước đây. “Em sẽ đóng vai bà chủ trong những vụ giao dịch làm ăn của anh. Anh có một thương vụ lớn đang tiến hành, vì vậy em cần phải đối đãi tốt với các bà vợ khác.”
“Em sẽ cố gắng giữ chặt khuỷu tay của mình trên bàn và bật cười với những trò đùa ngu ngốc. Nhưng em cần khoảng thời gian tự do để điều hành công việc và tham gia vào cuộc sống xã hội của mình.”
“Tất nhiên. Anh hi vọng em vẫn duy trì lối sống cá nhân của mình.”
“Miễn là em không làm anh phật ý ư ?”
“Chính xác.” Cô gõ ngón chân cái cùng nhịp với những ngón tay. “Em vẫn có vài vấn đề với danh sách này.”
“Anh là người rất linh hoạt.”
“Em rất gần gũi với gia đình mình và họ cần một lý do tốt để tin là em đột ngột muốn kết hôn.”
“Chỉ cần nói rằng chúng ta tình cờ gặp nhau sau rất nhiều năm và quyết định đi tới hôn nhân.”
Alexa trợn tròn mắt. “Họ không được phép biết về sự sắp xếp này, vì vậy họ cần tin rằng chúng ta yêu nhau đến phát điên. Anh sẽ phải đến ăn tối vì chúng ta cần thông báo điều này. Và nó cần phải đầy sức thuyết phục.”
Nick nhớ rằng cha Alexa lao vào rượu chè và bỏ bê gia đình cô thế nào. “Em vẫn nói chuyện với cha mình à?”
“Vâng.”
“Anh từng ghét ông ấy đấy.”
“Ông ấy đã sửa đổi nhiều rồi. Em đã chọn cách tha thứ. Dù thế nào đi nữa, anh trai, chị dâu, cháu gái và cặp em sinh đôi của em đều sống với cha mẹ. Họ sẽ hỏi hàng nghìn câu hỏi, vì vậy anh phải trả lời sao cho thuyết phục đấy.”
Anh cau mày. “Anh không thích mấy chuyện phức tạp.”
“Thật không may. Đó là một phần của thỏa thuận.” Nick khám phá ra rằng mình vừa cho cô một chiến thắng nho nhỏ. “Tốt. Gì nữa không?"
“Ừ. Em muốn một lễ cưới thực sự."
Anh nheo mắt lại. “Anh đang nghĩ về sự công bằng trong hòa bình."
“Em đang nghĩ đến một chiếc váy cưới màu trắng và tổ chức ngoài trời dưới sự chứng kiến của gia đình em và Maggie là một phù dâu danh dự.”
“Anh không thích lễ cưới.”
“Anh vừa nói đấy nhé. Gia đình em sẽ không tin là em bỏ trốn vì tình yêu. Chúng ta phải làm điều này vì h
“Anh sắp cưới em vì lý do công việc. Alexa. Không phải vì gia đình em.”
Cằm cô rướn hẳn lên. Anh vừa ra một dấu hiệu đáng lưu ý trong suy nghĩ. Giống như một cảnh báo trước khi cô chuẩn bị tham gia vào trận chiến. “Tin em đi, em không vui mừng gì với việc này đâu, nhưng chúng ta vẫn phải đóng trọn vai nếu muốn mọi người tin đó là thật.”
Nét mặt Nick đanh lại nhưng vẫn cố xoay xở một cái gật đầu. “Thôi được." Chất giọng đầy mỉa mai. “Gì nữa không?”
Cô cảm thấy có chút hồi hộp khi bắn sang anh một cái nhìn liếc qua, sau đó đứng lên và bắt đầu đi tới đi lui trong căn phòng. Sự tập trung của anh chuyển qua phần thân dưới hoàn hảo sau lưng cô, đung đưa lên xuống, và khóa quần của anh lại căng lên không thoải mải.
Cái suy nghĩ có lý trí cuối cùng của anh lướt qua, bỏ lại ảo mộng phía sau. Chấm dứt thất bại của mày tại đây đi và bây giờ hãy bước ra khỏi cửa. Người phụ nữ này sẽ làm đảo lộn cuộc sống của mày, làm xiên xẹo và nghiêng ngả nó, mày sẽ luôn luôn chán ghét ngôi nhà vui vẻ.
Nick vật lộn để chiến thắng sự sợ hãi vừa tới đột ngột và chờ đợi câu trả lời của cô.
***
A, quỷ thật.
Tại sao anh lại quá đẹp trai đến vậy?
Cô trộm nhìn anh khi đi qua đi lại. Cố kìm lại một câu chửi thề đang dâng lên tận bờ môi. Khi trưởng thành, cô thường châm chọc và gọi anh là “anh chàng xinh trai” bởi mái tóc vàng óng. Những lọn tóc xoăn trẻ trung được thuần hóa bằng cách cắt ngắn, một kiểu cắt bảo thủ, nhưng vài sợi tóc ngỗ ngược vẫn rơi xuống trán anh với sự nổi loạn ngang bướng. Màu tóc đã sẫm hơn theo thời gian, nhưng chúng vẫn luôn gợi cô nhớ về loại ngũ cốc ăn nhanh Chex Mix, hòa trộn giữa màu vàng mật ong và lúa mì. Đường nét cơ thể anh đã rắn rỏi hơn - quai hàm được chạm trổ hơi góc cạnh một chút. Hàm răng trắng sáng lên trong những nụ cười ngắn gọn. Đôi mắt màu hạt dẻ sẫm, gợi lên những bí mật giấu kín được khóa kỹ đằng sau một bức tường vô hình. Nhưng cơ thể của anh...
Anh luôn có vẻ năng động. nhưng khi lướt đi trong phòng, chiếc quần bằng chất vải tao nhã màu bột yến mạch của anh di chuyển và uốn cong theo ý muốn, vẽ nên những đường nét của đôi chân rắn rỏi và bộ mông căng chắc. Chiếc áo len cổ chữ V công sở màu nâu vàng giản dị và phù hợp trong một ngày thứ Bảy.
Một vài chỗ thì hoàn toàn không phù hợp. Cánh tay dài đầy cơ bắp. Bờ vai rộng và khuôn ngực kéo căng và đúc hình trên mặt vải. Làn da màu đồng thẫm như thể anh đã phơi nắng nhiều giờ. Những cử động của anh uyển chuyển như của loài thú. Anh đã trưởng thành, không còn là một Anh chàng xinh trai. Nick Ryan đã là một người đàn ông đầy nhiệt huyết và anh vẫn coi cô là cô bạn bé nhỏ của Maggie. Khi mắt họ nhắm lại. Không có sự công nhận, không có sự đánh giá. Chỉ là sự thân thiện xa cách ban ột ai đó trong quá khứ của anh.
Ôi, cô chắc hẳn sẽ là cái đồ chết tiệt nếu để cho lưỡi của mình lè ra khỏi miệng chỉ vì anh quá hấp dẫn. Cá tính của anh vẫn đáng ghét thế. Một chữ N cho Nhàm chán. Một chữ T cho Thô thiển. Một chữ hoa to cho...
Cô cố đẩy cái suy nghĩ đó ra khỏi trí óc.
Alexa ghét sự thật là sự xuất hiện của anh làm cô hồi hộp và hơi choáng váng. Một tuần trước, cô đã thực hiện một câu thần chú tình yêu, và Mẹ Trái Đất đã lắng nghe. Cô đã có tiền và sẽ cứu sống gia đình mình. Nhưng cái quái gì đã xảy ra với danh sách của cô vậy?
Người đàn ông đứng trước mặt đã đấm vỡ toàn bộ những gì mà cô tin tưởng. Sẽ không có sự tác thành vì tình yêu nào. Không, đấy là công việc, rõ ràng, đơn giản và rất lạnh lùng. Trong khi kí ức về nụ hôn đầu tiên dấy lên tận sâu trong thâm tâm. Alexa cược là anh đã quên hoàn toàn cái khoảnh khắc ấy. Cảm giác bẽ bàng lại len lỏi trong cô. Sẽ không thế nữa. Liệu Mẹ Trái Đất thực sự không cho phép cô có được yêu cầu đầu tiên trong danh sách của mình? Cô hít một hơi dài và nói. “Một thứ khác.”
"Gì nào?” anh hỏi.
“Anh có xem thi đấu bóng chày không?”
“Tất nhiên.”
Dạ dày cô quặn lên vì căng thẳng. “Anh có đội nào yêu thích không?"
Anh cười ngớ ngẩn. Theo đúng nghĩa đen. “Chỉ duy nhất đội của thành phố New York.”
Alexa cố bỏ qua cơn buồn nôn và hỏi. “Đội nào?”
“Đội Yankee, đương nhiên. Họ là đội duy nhất thắng. Họ cũng là đội duy nhất làm nên vấn đề.”
Alexa cố hít một hơi thật dài? Giống như đã được học ở lớp yoga. Liệu cô có thể cưới một kẻ hâm mộ đội Yankee không? Liệu cô có nên từ bỏ tất cả mọi đạo đức và quan niệm về đối nhân xử thế của mình không? Liệu có thể chịu đựng được một người đàn ông dùng lập luận logic với Chúa và nghĩ bằng lối sống một vợ một chồng là thứ dành cho phụ nữ?” “Alexa. Em ổn không đấy?”
Cô ra hiệu cho anh im lặng với một bàn tay và bước tới bước lui, tìm kiếm câu trả lời một cách thận trọng. Nếu cô đi ra ngay bây giờ, sẽ không có sự lựa chọn nào khác ngoài bán ngôi nhà. Liệu cô có thể đối diện với chính mình khi biết rằng bản thân quá ích kỷ, không thể hi sinh cho gia đình mình? Cô có lựa chọn nào không?
“Alexa.”