CHƯƠNG 4
Nick quay lại nhìn cô dâu đang say ngủ của mình. Đầu cô ngả vào cửa chiếc xe Limousine. Chiếc bờm tóc bị xé rách và dây buộc màu trắng nhàu nhĩ đang nằm dưới chân anh. Những lọn tóc đen nhánh đổ xuống từ mọi phía và che khuất bờ vai trần của cô. Ly rượu vang trong khay nằm trơ trỏng, những quả bóng bay xẹp lép. Chiếc nhẫn kim cương hai carat lóng lánh quấn quanh ngón tay cô và phản chiếu ánh sáng lấp lánh của những tia sáng cuối cùng trong buổi chiều tà. Bờ môi đỏ căng đầy đặn phập phồng theo hơi thở. Tiếng ngáy nhè nhẹ vang lên đều đều mỗi khi cô thở ra.
Alexandria Maria McKenzie giờ đã là vợ anh.
Nick với lấy ly sâm banh và tự nâng ly chúc mừng thành công trong yên lặng. Bây giờ anh hoàn toàn sở hữu công ty Dreamscape và chuẩn bị tiến sát đến cơ hội của đời mình và sẽ không còn cần đến sự cho phép của bất kỳ ai nữa. Một ngày đã trôi qua suôn sẻ mà không có cản trở nào cả.
Anh đưa ly rượu sâm banh Dom Pérignon lên môi và tự hỏi tại sao lại cảm thấy như vừa làm một điều gì đó đáng bị lên án. Tâm trí anh lóe lên khoảnh khắc vị linh mục cho phép họ thành vợ chồng. Đôi mắt màu sapphire chứa đầy nỗi sợ hãi và hoảng sợ tinh khiết khi anh cúi xuống để trao cho cô một nụ hôn cần thiết. Đôi môi cô tái nhợt và run lẩy bẩy dưới môi anh. Anh biết đó không phải do sự đam mê. Chí ít là không phải lúc ấy.
Anh tự nhắc mình rằng Alexa chỉ muốn tiền thôi. Khả năng giả vờ rằng cô là một người ngây thơ thật sự nguy hiểm. Anh tự chế giễu những suy nghĩ đó của mình bằng cách nâng ly lên và uống cạn chút sâm banh cuối cùng.
Người lái xe hạ thấp cửa xe màu khói xuống một nấc. “Thưa ngài, chúng ta đã đến nơi rồi.”
“Cảm ơn. Anh có thể tiến lên và dừng ở phía trước sảnh.”
Khi chiếc limo trèo lên con đường vừa dài, vừa hẹp tiến về phía ngôi nhà, Nick nhẹ nhàng lay cô dâu của mình dậy. Cô ngọ nguậy, khịt mũi rồi lại gục xuống chìm vào giấc ngủ. Nick cố nén nụ cười và bắt đầu thì thầm. Rồi đột nhiên dừng lại. Anh lại đóng vai kẻ ưa hành hạ người khác – với một vẻ thư thái thoải mái – anh cúi sát xuống và hét toáng lên tên cô.
Alexa ngồi bật dậy. Đôi mắt mở to vì sốc, cô vén tóc khỏi tai và nhìn xuống toàn bộ đống ren trắng giống như thể mình là Alice trong xứ sở thần tiên vừa rơi vào cái hang thỏ. “Ôi, Chúa ơi, chúng ta đã làm được.”
Anh quơ lấy giày và khăn voan trùm đầu của cô. “Cũng không hẳn, nhưng đây là tuần trăng mật của chúng ta. Anh sẽ rất vui khi làm theo nghĩa vụ nếu em cũng có tâm trạng đó.”
Cô nhìn anh. “Anh chẳng làm gì cho đám cưới ngoài sự hiện diện của mình. Cố gắng sắp xếp lại từng chi tiết trong vòng bảy ngày rồi em ngồi xuống và xem anh đổ gục.”
“Anh đã nói với em là anh cần sự công bằng trong hòa bình rồi mà.”
Alexa khịt mũi. “Một người đàn ông điển hình. Anh không thèm giơ tay lên xin trợ giúp và khóc lóc như một đưa bé ngây thơ khi gặp thử thách.”
“Em ngáy đấy.”
Mồm cô há hốc. “Em không ngáy!”
“Có ngáy.” “Không. Nếu không ai đó đã nói với em rồi.”
“Anh chắc là người yêu em không muốn bị đá khỏi giường đâu nhỉ. Em quàu quạu thế cơ mà.”
“Em không thế.”
“Có đấy.”
Chiếc cửa hé mở và người tài xế chìa tay ra để giúp đỡ. Cô lè lưỡi và rời chiếc limo với vẻ kiêu kỳ của Nữ hoàng Elizabeth. Anh bấm bụng để không bật cười lần nữa và bước theo sau. Alexa khựng lại trên vỉa hè. Anh theo dõi cô men theo con đường nhỏ uốn vòng dẫn vào biệt thự, mang phong cách tương đồng như một căn biệt thự nghỉ dưỡng Tuscan. Đất nung từ đá do cát kết tinh tạo nên sự tao nhã, những bức tường cao và cửa sổ rộng được đúc kết từ tinh hoa lịch sử. Bãi cỏ xanh tươi đầy sức sống ôm lấy lối đi và dẫn tới ngôi nhà, sau đó xoải ra hàng mẫu trong sự phóng túng hân hoan. Những bông hoa phong lữ đầy màu sắc đổ tràn ra từ mỗi ô cửa sổ phỏng theo phong cách Italia cổ điển. Phía trên tòa nhà mở ra bằng một ban công có các chấn song bằng sắt trang trí họa tiết bao lấy bàn, ghế và một bồn tắm nóng ngoài trời nằm giữa những tán rậm rạp. Cô mở miệng như định bình luận điều gì đó, nhưng sau đó chỉ chép miệng.
“Em nghĩ sao?” anh hỏi.
Alexa nghiêng đầu. “Nó thật lộng lẫy”, cô nói. “Ngôi nhà đẹp nhất em từng nhìn thấy đấy.”
Cảm giác mãn nguyện xuyên thẳng vào người anh trước vẻ thích thú rõ ràng của cô. “Cảm ơn. Anh tự thiết kế nó đấy.”
“Nó trông có vẻ cổ.”
“Đấy là mục đích của anh mà. Anh hứa sẽ có hệ thống nước cần thiết trong nhà.”
Cô gật gù và theo anh vào trong. Sàn nhà bằng cẩm thạch toát lên vẻ sang trọng và trần nhà như trong thánh đường toát lên một không gian rộng và thanh lịch. Những căn phòng rộng rãi, thông thoáng làm nổi chiếc cầu thang xoắn ốc ở chính giữa. Nick típ cho người lái xe và đóng cánh cửa lại phía sau. “Đi nào, anh sẽ đưa em đi xem vòng quanh. Trừ khi em muốn thay đồ trước.”
Cô túm lấy tà váy mỏng nhẹ trong tay và khởi hành. Đôi chân vẫn còn mang tất lấp ló ở bên dưới váy. “Tiến lên thôi.”
Anh dẫn cô đi thăm thú một vòng căn nhà. Căn bếp được trang bị đầy đủ tiện nghi toát lên vẻ sáng loáng giữa chất liệu thép và crôm, nhưng Nick chắc chắn rằng căn phòng vẫn lưu lại sự ấm áp của một người phụ nữ Italia chắc phải rất đỗi tự hào. Một chiếc bàn bằng gỗ được cắt gọt táo bạo chứa những rổ đầy trái cây tươi, những nhánh tỏi và thảo mộc chìm ngập trong những cái chai đầy ắp dầu ô liu, mỳ ống khô và cà chua chín mọng. Chiếc bàn làm bằng gỗ sồi với những chiếc ghế vững chãi, thoải mái. Một hàng những chai rượu vang nhô ra từ giá rượu bằng sắt với những hoa văn trang trí phong phú. Cửa kính kéo dài từ phòng bếp cho tới phòng tắm nắng, chứa đựng đồ đạc đan bằng liễu gai, tủ sách và những bình hoa cúc tràn ngập khắp căn phòng. Thay vì những bức vẽ nhiều màu sắc, những bức ảnh đen – trắng choáng hết khoảng không trên tường và trưng bày một dãy các kiến trúc từ khắp nơi trên thế giới. Nick thích thú với biểu lộ của cô khi ngắm nghía từng centimet không gian của mình. Anh dẫn cô lên cầu thang tới phòng ngủ.
“Phòng anh ở bên dưới hành lang này. Anh có một văn phòng riêng nhưng em có thể dùng chiếc máy tính bỏ không trong thư viện. Anh có thể đặt mua thêm bất cứ thứ gì nếu em thích.” Anh đẩy mở một trong những cánh cửa ra. “Anh dành cho em một căn phòng với phòng tắm riêng. Anh không chắc về sở thích của em, vì vậy cứ thoải mái trang trí Nick theo dõi cô đón nhận chiếc giường cỡ lớn với tông màu nhạt ở chính giữa và hoàn toàn hợp tông với đồ đạc xung quanh. “Thế này là tốt rồi. Cảm ơn anh”, cô nói.
Anh nhìn cô chăm chú trong giây lát khi không khí lịch sự bao quanh họ. “Em biết là chúng ta sẽ kẹt ở đây trong hai ngày, phải không? Chúng ta sẽ lấy công việc làm cái cớ để bỏ qua kỳ nghỉ tuần trăng mật, nhưng anh cũng không thể xuất hiện ở văn phòng cho đến sáng thứ Hai. Mọi người sẽ bàn tán.p>
Cô gật đầu. “Em cũng có thể dùng máy tính để cập nhật tình hình. Và Maggie nói là sẽ giúp em làm điều đó.” Anh quay người lại. “Nghỉ ngơi đi và gặp anh dưới phòng bếp. Anh sẽ nấu một cái gì đó cho bữa tối.”
“Anh nấu ư?”
“Anh không thích người lạ trong bếp của mình – anh đã chịu đựng đủ thời còn trẻ rồi. Vì vậy, anh đã học nấu ăn.”
“Anh nấu ngon không?”
Anh khịt mũi. “Anh là người tuyệt nhất.”
Sau đó Nick bước vào và đóng cánh cửa lại.
***
Một người đàn ông ngạo mạn.
Alexa quay lại và xem xét căn phòng mới của mình. Cô biết rằng Nick có một cuộc sống thoải mái trong sự giàu sang sung túc, nhưng sau một vòng tham quan căn nhà, cô có cảm giác mình giống như diễn viên Audrey Hepburn [1] bên cạnh người gia sư thông thái trong phim My Fairy Lady.
[1] Audrey Hepburn (1929 – 1993) là một diễn viên điện ảnh huyền thoại thập niên 1950 – 1960, nổi tiếng với những bộ phim Roman Holiday, My Fairy Lady…
Chuyện quái gì xảy ra vậy. Cô phải khiến cuộc sống của mình bình thường nhất có thể, dù có cuộc hôn nhân này hay không. Nick không phải là người chồng thực sự, cô không có ý muốn mình bị kẹt trong bất kỳ sự giả dối nào liên quan tới gia đình và rồi biến mất vào cuối năm. Cô thậm chí sẽ không phải nhìn thấy anh thường xuyên. Alexa đoán rằng anh cũng thường xuyên làm muộn hàng giờ và ngoài những bữa tiệc thi thoảng phải cùng nhau tham dự, họ sẽ sống hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau.
Sự tự tin thực sự có tác dụng, vì thế cô cởi bỏ chiếc váy và ngâm mình nhiều giờ dưới lớp bong bóng xà phòng trong chiếc bồn tắm xa hoa của phòng tắm nằm ngay trong căn phòng. Cô chỉ liếc nhìn một lần duy nhất vào chiếc váy ngủ màu đen trong suốt mà các em cô đã ném vào trong chiếc túi ngủ, sau đó dúi nó vào tận ngăn kéo trong cùng. Cô đeo vào chiếc quần tất và chiếc áo rét lửng bằng lông cừu, buộc túm tóc lên cao và đi xuống bếp. Alexa lần theo tiếng nổ lách tách và thả mình vào một trong những chiếc ghế được chạm trổ công phu trong phòng bếp. Cô đưa bàn chân trần gác lên gờ của chiếc ghế đang ngồi, vòng tay quanh đầu gối và quan sát vị hôn phu mới của mình.
Anh vẫn chưa thay bộ vest tuxedo, chỉ cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài và xắn ống tay áo màu trắng phẳng phiu lên quá khuỷu tay. Những chiếc cúc ngọc trai mã não đã bị tháo ra đến giữa ngực, để lộ ra một đám lông vàng lưa thưa trên khuôn ngực như được chạm khắc. Alexa đã có một khoảng thời gian khổ sở để lờ đi những đường cong rắn rỏi phía sau của anh. Người đàn ông này có cặp mông rất lớn. Quá tệ nếu cô không bao giờ được thấy nó như thế nào bên dưới lớp quần kia. Cô không nghĩ sẽ nhìn chiếc quần dơi của anh bị tụt xuống như bọn thiếu niên đang toan tính. Hơn nữa, cô mải nhìn chăm chú vào phần đằng trước của anh nữa.
“Muốn giúp không?”
Cô bấm những ngón tay của mình vào gan lòng bàn tay và tự huých mình trở về thực tại. “Chắc rồi. Chúng ta sẽ ăn gì?”
“Mỳ Fettuccine Alfredo với tôm, bánh mỳ tỏi và một chút sa lát.”
Một tiếng rền rĩ thống khổ toát ra từ miệng của cô. “Ôi Chúa ơi, anh thật bần hàn!”
“Em không thích thực đơn này à?”
“Em thích nó lắm. Em chỉ ăn sa lát thôi.”
Anh bắn thẳng vào cô một cái nhìn phẫn nộ trượt qua vai của mình. “Anh phát chán vì những người phụ nữ gọi món sa lát, sau đó trông như thể họ vừa nhận được một chiếc huân chương. Một bữa ăn ngon và một món quà.”
Cô siết những ngón tay chặt hơn. “Ồ, cảm ơn anh nhiều lắm vì quan điểm tự mãn đó về phụ nữ. Với những thông tin của anh, em có thể đánh giá ẩm thực tốt hơn anh đấy. Anh có nhìn thấy mấy món khai vị em đặt cho đám cưới không? Anh không nhìn thấy em ăn bao nhiêu à? Chết tiệt, nó giống như một người đàn ông đặt một bữa ăn giàu đạm, gây béo trước mặt một người phụ nữ và cảm thấy bị xúc phạm khi cô ấy không ăn. Sau đó anh lại tỏ vẻ sốc lúc ở trong phòng ngủ khi nhìn thấy bộ mông của cô ấy và tự hỏi làm thế nào cô ấy có thể nhét thêm mười pound[2] vào người như thế!”
[2] 1 pound = 0,45 kilogram.
“Chả có vấn đề gì với những đường cong của phụ nữ cả.”
Cô vươn người ra khỏi ghế và nhón lấy vài thứ trong đĩa sa lát. “Em vừa nghe về một người trước đây. Thử cho vào bài kiểm tra này nhé, được không? Gabriella nặng bao nhiêu?”
Anh không trả lời.p>
Cô rắc lọ hạt tiêu đỏ trên chiếc bàn vào gần đống xà lách và khịt mũi. “Ồ, có phải bây giờ chúng ta bị líu lưỡi không? Cô ấy nặng một trăm pound hay nó chỉ được coi là béo bây giờ thôi?”
Khi nói, giọng của anh đã bớt tự mãn. “Cô ấy là người mẫu. Cô ấy phải duy trì cân nặng nhẹ một chút.”p>
“Và cô ấy gọi món sa lát khi ra ngoài ăn tối?”
Im lặng dài hơn.
“À, em đoán rằng như thế có nghĩa là đúng. Nhưng em chắc rằng anh sẽ đánh giá cao quy tắc của cô ấy và cởi phăng đồ của cô ấy ra.”
Anh đổi chân và tiếp tục sự chú ý của mình vào chiếc chảo tôm đang cháy xèo xèo. “Gabriella là một ví dụ tồi.” Giọng anh hoàn toàn không thoải mái.
“Em có một câu đố khác. Maggie nói là anh có xu hướng chỉ hẹn hò với người mẫu thôi. Có vẻ anh thích những phụ nữ mảnh dẻ và chấp nhận họ ăn sa lát.” Cô rửa rau, túm lấy con dao và bắt đầu chặt mạnh. “Nhưng nếu là ai đó anh không nghĩ sẽ ngủ cùng, em đoán anh không quan tâm là cô ta sẽ trở nên béo ú đến mức nào khi mà bữa nào cô ấy cũng ăn với anh.”
“Anh bắt đầu chán ghét việc ra ngoài ăn tối với hầu hết các cô nhân tình của mình rồi. Anh hiểu đó là công việc, nhưng anh thích một người phụ nữ thích thức ăn bổ dưỡng và không sợ khi ăn chúng. Em không béo. Em chưa bao giờ béo, vì vậy anh không biết nỗi ám ảnh đó đến từ đâu cả.” “Có một lần anh đã gọi em là béo đấy.”
“Anh không gọi như thế.”
“Có, anh có đấy. Khi em mười bốn tuổi, anh đã nói rằng em đang phì ra nhầm chỗ.”
“Khỉ thật, đúng là phụ nữ, ý anh là ngực của em. Anh lúc đó chỉ là một thằng nhóc thò lò mũi xanh muốn hành hạ em thôi. Em lúc nào mà chẳng xinh đẹp cơ chứ.”
Sự im lặng bao trùm.
Cô ngước lên và há hốc mồm. Trong tất cả những năm tháng biết Nick Ryan, anh chỉ biết chòng ghẹo, hành hạ và sỉ nhục cô.
Anh chưa bao giờ nói rằng cô xinh đẹp.
Nick bắt đầu đánh kem, giọng vẫn bình thản. “Em hiểu ý anh rồi đấy. Xinh đẹp theo nghĩa chung đối với các chị em. Anh đã quan sát em và Maggie qua cái tuổi dậy thì và trở thành phụ nữ. Không ai xấu. Hoặc béo. Anh nghĩ em đang khó chịu với bản thân đấy.”
Alexa hiểu ý Nick là gì. Anh chẳng coi cô là một phụ nữ xinh đẹp, mà giống một cô em gái phiền toái bỗng chốc trở nên hấp dẫn hơn. Sự khác biệt lớn đến mức lạ thường và cô giả vờ lờ đi nỗi đau đang nhói lên. “Thôi, em ăn sa lát đây và không muốn nghe thêm bất cứ bình luận nào về phụ nữ nữa đâu.”
“Tốt. Em sẽ mở một chai rượu vang chứ? Có một chai ở trong tủ lạnh ấy.”
Cô khui một chai Chardonnay đắt tiền và quan sát anh nhấm nháp nó. Mùi hương từ gỗ và trái cây dâng lên mũi cô. Cô cố kiềm chế một lúc, sau đó đành đầu hàng. Chỉ một ly thôi. Sau cùng, cô xứng đáng được thử nó.
Alexa rót ình một ly và nhấm một ngụm. Dòng chất lỏng trôi tuột xuống cổ họng, vị của nó vừa khô vừa nóng ran. Cô thốt lên một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng đầy khoan khoái. Lưỡi liếm viền môi, đôi mắt nhắm lại khi hương vị của rượu rung động cả cơ thể.
***
Nick mở miệng định nói gì đó, sau đấy khựng lại cứng đờ. Cảnh cô nhấm nháp và thưởng thức rượu khiến từng múi cơ trên cơ thể anh như bị khóa cứng. Dòng máu đập thình thịch trong tĩnh mạch tới giữa hai chân của anh gióng lên hồi chuông báo động liên hồi. Lưỡi Alexa liếm qua vành môi với sự mơn trớn tinh tế, anh ước là cô nếm thứ gì đó thay vì rượu. Anh tự hỏi sẽ thế nào nếu cô cũng phát ra những âm thanh từ sâu trong cổ họng như thế khi một người đàn ông bị chôn sâu bên trong hơi nóng ẩm ướt, bó chặt của cô. Anh tự hỏi liệu cô có khít khao và ấm nóng như khuôn miệng kia không, bao sát quanh anh như cái nắm tay mềm mại như lụa, vắt ra từng giọt dự trữ của anh và vẫn đòi hỏi thêm nữa. Chiếc quần căng ra tiết lộ toàn bộ đường cong trên cơ thể cô, từ bộ mông ngọt ngào cho tới chiều dài của đôi chân khêu gợi. Chiếc áo lửng bị vén lên và xẹt qua mắt anh mảng da trần lấp ló. Đương nhiên cô đã tháo phăng cái áo ngực, không buồn nghĩ anh như một người đàn ông sẽ khao khát cô, mà giống như một ông anh nhiễu nhương không có tí ham muốn của đàn ông nào.
Cô thật đáng ghét vì làm mọi thứ trở nên phức tạp. Anh đặt bát mỳ xuống bàn và nhanh chóng sắp xếp lại vị trí đặt các món.
“Đừng uống rượu kiểu đó nữa đấy. Em không phải đang trong mấy bộ phim khiêu dâm đâu.”
Cô há hốc mồm. “Này, đừng có trút các thứ linh tinh lên đầu em chỉ bởi vì anh cáu kỉnh nhé. Em không thể chịu đựng được nếu công việc kinh doanh quan trọng với anh hơn một đám cưới thực sự đâu đấy.”
“Ừ, nhưng ngay khi anh định đưa ra một cái giá thì em nhảy vào. Anh mua em cũng nhiều bằng em mua anh thôi.”
Cô vơ lấy bát mỳ và xẻ ra đĩa của mình. “Anh là ai mà đánh giá em? Anh giờ đã có mọi thứ cho cả cuộc đời. Anh có chiếc Mitsubishi Eclipse vào sinh nhật lần thứ mười sáu của mình. Em thì chỉ có chiếc Chavette.”
Anh cứng đờ lại với ký ức cũ. “Em có gia đình. Còn anh có thứ chẳng ra gì.”
Cô khựng lại, sau đó nhặt lấy một miếng bánh mỳ tỏi nóng giòn quệt đẫm pho mát Italia. “Anh có Maggie đấy thôi.”
“Anh biết.”
“Có chuyện gì xảy ra với bọn anh thế? Anh và Maggie từng rất thân cơ mà.”
Anh nhún vai. “Con bé đã thay đổi khi lên cấp ba. Đột nhiên, nó không nói chuyện với anh nữa. Nó cũng thôi không cho anh vào phòng nói chuyện, cấm tiệt không cho anh vào nữa. Vì vậy, anh để nó làm thế và tập trung vào cuộc sống của riêng mình. Em mất liên lạc với con bé một thời gian sau đó, phải không?”
“Đúng vậy. Em luôn nghĩ có gì đó đã xảy ra, nhưng cô ấy không bao giờ nói gì về điều đó cả. Dù sao thì, gia đình của em cũng rối tinh lên một thời gian, vì vậy không phải mình anh thế đâu.”
“Nhưng bây giờ ở đó giống như bối cảnh trong phim The Waltons.”
Cô bật cười và cắn một miếng bánh mì lớn. “Cha em có nhiều thứ phải bù đắp lắm, nhưng em nghĩ chúng ta có thể xoay xở để chữa lành cái vòng tròn luẩn quẩn này.”
“Vòng tròn?”
“Cái vòng tròn nghiệp chướng ấy, khi mà một người đối xử rất tệ và khiến anh đau đớn. Bản năng đầu tiên của chúng ta là làm đau lại người ấy và từ chối tha thứ.”
“Nghe có vẻ hợp lý đấy.”
“À, nhưng bây giờ cái vòng tròn gây tổn thương và ngược đãi ấy lại tiếp tục đấy. Khi ông ấy quay trở lại, em đã quyết định rằng mình chỉ có một người cha thôi, nên em đã chấp nhận bất cứ cái gì ông đưa ra. Rốt cuộc thì ông đã từ bỏ những cuộc say túy lúy và cố gắng bù đắp cho quá khứ.”
Nick phát ra một âm thanh thô lỗ. “Ông ấy rượu chè khi em còn nhỏ và vứt bỏ gia đình lại phía sau vì men rượu. Bỏ rơi hai em gái sinh đôi của em. Sau đó lại hiện diện và đòi sự tha thứ ư? Tại sao em còn muốn chấp nhận ông ấy trong cuộc sống của mình nữa nhỉ?”
Cô xiên lấy một con tôm và đưa nó lên lơ lửng trước miệng. “Em đã chọn lựa”, cô nói. “Em sẽ không bao giờ quên, nhưng nếu chính mẹ em cũng đã học cách tha thứ cho ông ấy, làm thế nào em lại từ chối được? Gia đình vẫn gắn bó với nhau dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.”
Sự đơn giản ngốc nghếch trong khả năng tha thứ của cô tác động đến anh một cách sâu sắc. Anh rót nhiều rượu hơn. “Tốt hơn hết là bước đi ngẩng cao đầu với lòng kiêu hãnh vẹn nguyên. Hãy cứ để họ chịu tổn thương vì tất cả những nỗi đau mà họ gây ra.”
Cô có vẻ ngẫm nghĩ những lời anh nói một cách sâu sắc. “Em gần như đã làm thế rồi. Nhưng em nhận ra rằng ngoài việc là cha em, ông ấy chỉ là một người đàn ông không biết cách đối xử. Em có sự kiêu hãnh của mình, nhưng em sẽ không có cha. Khi đưa ra quyết tức định là em đã phá vỡ cái vòng luẩn quẩn ấy. Cha em cuối cùng cũng tỉnh ngộ và xây dựng lại mối quan hệ. Thế đã bao giờ nghĩ tới việc liên lạc với cha anh chưa?”
Những cảm xúc của anh như bị công phá với một tốc độ khủng khiếp. Nick cố kìm nén lại cảm giác cay đắng trong quá khứ và xoay xở để có một cái nhún vai. “Jed Ryan không còn tồn tại trong mắt anh nữa. Đấy là quyết định của anh.” Anh đã chuẩn bị tinh thần để nhận lời trách móc nhưng gương mặt cô chỉ biểu lộ sự thông cảm sâu sắc khiến anh được xoa dịu. Đã bao nhiêu lần anh khẩn cầu những trận đòn roi và sự trừng phạt thực sự từ người cha thay vì lờ nó đi? Bằng cách nào đó, sự thiếu quan tâm đã ăn sâu hơn và trở nên cay độc.
“Thế còn mẹ anh?”
Anh tập trung vào cái đĩa của mình. “Bà ấy đang ở cùng với một ‘diễn viên’ khác. Bà ấy thích khi họ ở trong cái sân khấu kinh doanh. Nó khiến bà cảm thấy mình quan trọng hơn.”
“Anh có gặp mẹ thường xuyên không?”
“Cái ý tưởng về một thằng con trai trưởng thành chỉ khiến bà nhớ đến tuổi tác của mình. Mẹ anh thích giả vờ là anh không tồn tại.”
“Em rất tiếc.”
Những từ thật giản đơn và quá đỗi chân thành. Nick ngước nhìn lên từ đĩa của mình. Trong một khoảnh khắc, sự quan tâm, nghị lực, sự cảm thông đã làm rung động bầu không khí giữa họ, sau đó trôi tuột đi xa như thể chưa từng xảy ra. Nụ cười méo xệch của anh như chế giễu lời thú tội. “Tội nghiệp cậu bé giàu có. Nhưng em đúng về một thứ - đó là cái xe khỉ gió Mitsubishi.”
Cô cười và thay đổi chủ đề. “Kể em nghe về thương vụ mà anh đang tiến hành đi. Phải có cái gì đó lớn lao để còn ăn mừng sau một năm chứ.”
Anh để câu bình luận lơ đễnh tuột khỏi miệng nhưng ném cho cô một cái nhìn cảnh cáo. “Anh muốn Dreamscape có chân trong vụ đấu thầu xây dựng cảng.”
Một bên lông mày cô nhướn lên. “Em nghe nói họ muốn xây một spa, cùng với vài nhà hàng. Tất cả mọi người đang bàn tán về điều đó. Mọi người sợ đi gần sông mà.”
Anh cúi người về phía trước đầy háo hức. “Khu vực đó đang thay đổi. Họ đã tăng cường an ninh, vài quán bar và cửa hàng đã hoạt động tốt ở đó. Điều này sẽ khiến khu đó được mở rộng để xây dựng khi dân cư và phát triển du lịch. Em có tưởng tượng được bức tranh con đường dòng sông được chiếu sáng bởi những phòng chờ để nghỉ ngơi không? Một khu spa rộng lớn nhìn ra những dãy núi trong khi em đang được massage sẽ thế nào? Đó là tương lai đấy.”
“Em cũng đã được nghe rằng họ chỉ muốn những công ty sừng sỏ tham gia đấu thầu cho dự án này thôi.”
Cơ thể của anh siết chặt lại gần như theo phản xạ tự nhiên. Giấc mơ đã ở ngay trước mắt và anh sẽ không để thứ gì nằm cản trên con đường của mình. Anh dằn xuống từng lời như một câu thần chú. “Anh sẽ ký được hợp đồng đó.”p>
Cô chớp mắt, sau đó gật đầu như thể niềm tin của riêng anh có thể bảo vệ cô. “Dreamscape có thể điều hành công việc này được không?”
Anh nhấp một hớp rượu. “Hội đồng lãnh đạo nghĩ rằng nó quá mơ hồ, nhưng anh sẽ chứng minh là họ sai. Nếu anh thành công, Dreamscape sẽ vọt lên đứng đầu.”
“Không phải vì tiền sao?”
Anh lắc đầu. “Anh không quan tâm về tiền. Anh muốn tạo dấu ấn của riêng mình và biết làm thế nào để tiếp cận nó. Không có gì quá thành thị. Không có gì phá vỡ sự hài hòa với những ngọn núi, mà là một cấu trúc uốn theo và hòa trộn với tự nhiên, hơn là tranh chấp với nó.”
“Nghe có vẻ anh nghĩ về cái này lâu lắm rồi ấy.”
Anh chấm mẩu bánh mỳ cuối cùng vào chỗ nước sốt còn lại, sau đó đưa lên miệng. “Anh biết thành phố sẽ đưa ra quyết định nhanh chóng và anh muốn được chuẩn bị. Anh đã nung nấu những thiết kế với con sông hằng năm trời rồi. Giờ anh đã sẵn sàng.”
“Anh định giành được nó thế nào?”
Nick tập trung vào đĩa của mình. Thật hài hước, cô có vẻ bắt chuyện được khi anh nói dối. Từ thuở bé. “Anh có một cộng sự trong ban lãnh đạo. Richard Drysell sẽ xây spa, bọn anh có chung một tầm nhìn. Cậu ấy có một bữa tiệc tối vào thứ Bảy tới. Hai người đàn ông cuối cùng anh cần thuyết phục cũng ở đó, vì vậy anh hi vọng em sẽ để lại ấn tượng.” Anh không chia sẻ làm thế nào Alexa phù hợp với sự kết hợp này. Anh coi cô vợ mới như một cách để kết thúc đàm phán, nhưng sẽ tốt hơn nếu giải thích là một đêm tiệc.
Nick ngẩng đầu lên và ngó thấy chiếc đĩa đã sạch bong của côp>
Cả bát sa lát đầy vẫn còn trên bàn, không ai động đến. Mỳ ống, bánh mỳ và rượu đã hết veo. Cô trông giống như sắp sửa nổ tung đến nơi. “Ô, món sa lát trông tuyệt ngon đấy. Em không định ăn nó à?”
Cô cố ép một nụ cười tươi sáng và lấy nĩa xiên một miếng. “Đương nhiên. Em rất mê sa lát mà.”
Anh cười toe toét. “Em muốn ăn món tráng miệng nào không?”
Cô phát ra một tiếng rên rỉ. “Vui nhỉ.” Họ nhanh chóng dọn bàn, xếp mọi thứ vào máy rửa bát, sau đó Alexa nằm duỗi dài trên chiếc ghế sô pha màu lạc đà. Nick phát hiện ra là cô đang hi vọng làm thế nào tiêu hóa nhanh hơn.
“Anh có định làm việc tối nay không?” cô hỏi.
“Không, muộn rồi. Em thì sao?”
“Không, em mệt quá rồi.” Căn phòng chợt im ắng. “Vậy, anh muốn làm gì?”
Áo của cô để lộ ra một khoảng nhỏ quý giá. Làn da bụng trơn láng và rám nắng của cô bắt đầu tàn phá sự tập trung của anh. Anh có một vài hình ảnh rất rõ ràng trong đầu về việc họ có thể làm gì. Anh sẽ chậm rãi kéo áo của cô lên. Sau đó dùng lưỡi mơn trớn nhũ hoa của cô cho đến khi nó cứng lại dưới lưỡi của anh. Rồi tập trung vào việc cởi phăng chiếc quần thể thao ra và thử xem anh có thể khiến cô bùng cháy trong vòng tay nhanh đến mức nào. Vì không sự lựa chọn nào khả thi nên anh nhún vai. “Không biết nữa. Xem ti vi? Phim?”
Cô lắc đầu. “Chơi poker.”
“Gì cơ?”
Mắt cô sáng lên. “Bài poker. Em có một bộ bài trong va li.”
“Em mang bộ bài đi sao?”
“Anh không bao giờ biết khi nào sẽ cần nó, đúng không.”
“Chúng ta chơi nó vì cái gì?”
Cô nhảy khỏi ghế sô pha và hướng về phía cầu thang. “Tiền, đương nhiên. Trừ khi anh run sợ.”
“Tốt. Nhưng chúng ta sẽ dùng bài của anh.”
Cô dừng giữa lưng chừng và nhìn anh. “Được thôi. Em đồng ý.”