CHƯƠNG 7
Nick đóng cửa và ngã vào chiếc ghế da. Anh nhìn bản vẽ và cuộn bàn tay thành nắm đấm siết chặt để kiềm chế cảm giác nôn nóng. Anh muốn sáng tạo. Anh đã mường tượng ra những vật liệu như vôi và gạch, với chuỗi hình ảnh của kính và những đường cong trơn bóng. Những bức tranh nhảy múa đằng sau mi mắt nhắm nghiền lại trong đêm tối, và anh ở đây, người chủ của hãng Dreamscape, mắc kẹt hầu hết thời gian trong những cuộc đàm phán với hội đồng.
Anh lẩm bầm chửi thầm. Thôi được, như vậy các thành viên trong hội đồng lãnh đạo đã làm anh phát cáu lên, với đống thủ tục bàn giấy chán ngắt và những ý tưởng keo kiệt. Hầu hết họ đều phản đối hợp đồng bến cảng, tin là công ty sẽ phá sản nếu anh nhận thầu vụ này và không thể làm được. Hội đồng đã đúng. Anh đã có một giải pháp.
Không thể thất bại được.
Bữa tiệc của Bá tước Conte vào tối thứ Bảy và anh thì không bị ràng buộc bởi cuộc họp nào cả. Hyoshi Komođã không gọi. Kẹt giữa ngã tư đường, anh biết thứ duy nhất để làm là chờ đợi người đàn ông này có động tĩnh và đếm từng giờ tới bữa tiệc. Có thể Conte muốn xem chuyện ngoại giao sẽ ra sao trước khi tìm kiếm một cuộc họp, không giống những gì anh ta đã nói với Alexa.
Alexa.
Tên cô như một cú thọi vào giữa bụng. Anh nhớ cái cách cô la hét inh ỏi, lắc đầu và nhảy nhót quanh phòng khách trong điệu nhảy mừng chiến thắng sau khi chơi cờ thắng đêm hôm trước. Một người phụ nữ đã trưởng thành nhưng hành động như một đứa trẻ. Và một lần nữa, anh cười đến mức muốn rơi ra khỏi ghế. Không hiểu sao, bạn tình cùa anh càng đẹp thì sự hài hước thú vị của họ chỉ lăn tăn trên bề mặt. Alexa làm anh liên hệ tới những trận cười nghiêng ngả, giống như khi anh còn trẻ.
Đường dây liên lạc có tín hiệu. Anh nhấc máy lên. “Vâng?”
“Anh cho cá ăn chưa thế?”
Nick nhắm mắt lại. “Alexa. Anh đang làm việc mà.”
Cô khịt mũi không hề giấu giếm. “Em cũng thế. Nhưng chí ít em còn lo lắng cho Otto tội nghiệp. Anh cho nó ăn chưa?”
“Otto á?”p>
“Anh lúc nào cũng gọi nó là Cá. Điều đó làm nó đau đớn đấy.”
“Cá không có cảm xúc. Ừ, anh cho nó ăn rồi.”
“Cá tất nhiên có cảm xúc chứ. Khi chúng ta thảo luận về Otto, em muốn nói với anh là em cũng lo lắng cho nó. Nó được để trong phòng đọc sách và không ai bén mảng đến chỗ đó cả. Tại sao chúng ta không chuyển nó ra phòng khách để nó có thể nhìn thấy chúng ta thường xuyên nhỉ?”
Anh vuốt một bàn tay lên mặt và cầu xin sự kiên nhẫn. “Vì anh không muốn bể cá phá hỏng khung cảnh phòng khách. Maggie cho anh mấy thứ chết tiệt và anh ghét nó nằm trong tầm mắt.”
Sự lạnh giá như truyền cảm giác tê buốt đến người đang nghe. “Lộn xộn quá phải không? Em đoán là anh không thích người hay động vật. Em xin lỗi đã thông báo cho anh nhé, nhưng ngay cả cá cũng biết buồn đấy. Sao anh không cho nó vài người bạn nhỉ.”
Anh đã hết chịu đựng nổi và quyết định chấm dứt cuộc hội thoại kỳ quặc“Không. Anh không muốn một con cá khác, và nó sẽ không được chuyển đi. Anh đã nói rõ chưa nhi?”
Đường dây kêu xẹt xẹt. “Rõ như ban ngày.”
Sau đó cô dập máy.
Nick lẩm bẩm, túm lấy chồng giấy gần nhất trong cuộc họp vừa rồi, và bắt tay vào công việc. Người phụ nữ quấy rầy anh giữa lúc làm việc chỉ vì một con cá. Anh đẩy hình ảnh của cô ra khỏi đầu và quay lại công việc.
***
“Anh ấy chắc bị điên rồi.”
Alexa cắn môi dưới của mình và tự hỏi tại sao những lời Maggie nói lại gây nên một cảm giác lạnh buốt sống lưng như thế. Rốt cuộc thì Nick Ryan cũng không phải là mẫu đàn ông tuyệt đỉnh. Chắc chắn rồi, anh có hơi lệch khỏi vị trí ấy, nhưng anh lúc nào cũng lý trí.
Cô xem xét phòng khách chứa đầy chó. Một đàn chó. Những chú chó con, chó lai, chó thuần chủng và chó săn. Vài con túm tụm ở phòng bếp, xô vào những chiếc bàn khi chúng ăn thức ăn và tợp nước, số khác giữ cái vè giận giữ khi chúng khám phá ngôi nhà mới, hít ngửi ở góc phòng và di chuyển từ phòng này sang phòng khác. Một con chó săn lông xoăn đang ngấu nghiến cái gối vừa liệng xuống. Một con chó lông xù màu đen nhảy lên chiếc sô pha và nằm xuống chợp mắt. Một con chó lai trông có vẻ chuẩn bị ghếch một chân lên bên cạnh chiếc loa, nhưng Maggie đã túm được và vứt vào sân sau trước khi nó kịp gây nên sự hủy hoại nghiêm trọng. Sự lo lắng dâng cao và biến thành một cơn hoảng loạn thực sự.
Maggie đã đúng. Nick chắc hẳn sẽ giết cô mất.
Cô xoay qua nhìn bạn mình. “Tớ nên làm gì?”
Maggie nhún vai. “Nói với anh ấy sự thật. Cậu chỉ giữ chúng một hoặc hai đêm cho đến khi trung tâm cứu trợ động vật dàn xếp xong. Nếu cậu gửi chúng trở lại, chúng đều sẽ bị cho ngủ luôn.”
Cô nhăn mặt. “Nhưng nếu anh ấy vẫn bắt tớ vứt chúng đi thì sao?”
“Đưa chúng tới căn hộ của cậu.”
“Quá nhỏ.”
Maggie vung tay ra dấu chào thua. “Chết tiệt, không, tớ sẽ không đưa chúng tới chỗ tớ đâu! Tớ có một anh chàng đến tá túc và anh ấy ấm áp hơn một chú chó con. Cậu tự lo đi.”
“Nhưng Maggs...”
Maggie vẫy tay. “Tớ phải đi đây. Ôi, tớ muốn xem màn kịch diễn ra khi anh tớ về đến nhà. Gọi di động cho tớ nhé.” Cửa đóng lại.
Alexa lại nhìn quanh căn phòng, giờ là đống chó con hỗn độn, và thấy rằng quyết định của mình đúng là hơi bốc đồng. Cô đã nói chuyện hợp tình hợp lý với trung tâm cứu hộ động vật là cô chỉ lấy vài con, sau đó mang chúng tới căn hộ của mình. Nhưng không, cô gần phát điên vì Nick là một con quỷ có trái tim lạnh lẽo với cá và quyết định dạy cho anh một bài học. Ngoại trừ lúc này, cô cảm thấy sợ một cách rõ rệt.
Một con chó săn gặm nhấm chân bàn. Cô cố bình tâm lại và chuẩn bị kế hoạch cho trận chiến. Cô cho chúng vào một căn phòng trống và có lẽ Nick sẽ không để ý. Anh không bao giờ vào phòng đó. Cô mang tất cả đồ chơi, thức ăn, lén đưa chúng ra đằng sau chỗ đi dạo của họ, tự thuyết phục bản thân rằng chiến lược này sẽ hiệu quả rồi sau đó nhanh chóng tập hợp bầy chó xuống hành lang. Alexa nhồi nhét một túi gồm toàn đồ chơi và kiểm tra để chắc chắn là tất cả lũ chó đều đi theo. Sau đó cô đóng cửa lại và mang theo chú chó con đang ngủ trên ghế sa lông, thức ăn và bát nước, vài quyển báo vào phòng. Cô chạy ra ngoài và nhốt con chó đi lạc cuối cùng ở sân sau rồi sắp đặt căn phòng sao cho lũ chó cảm thấy thoải mái.
Alexa nhìn một cách lo lắng vào mặt ghế đáng yêu đẹp đẽ và chiếc ghế có hoa văn xoắn màu bạc và xám. Chết tiệt, tại sao Nick lại giàu có thế nhỉ? Không một căn phòng bỏ trống của bất cứ ai lại trông tốt thế này, với những tấm thảm xám đen, những chiếc bàn hợp kim với hoa văn trang trí cuộn lên hoa mỹ, và ném vào đó chi phí hơn toàn bộ đống chăn chiếu ở nhà cô. Alexa miết tay trên những đường may chính xác và mềm mại của một chiếc ga trải giường bằng len đan. Cô cần mấy tấm chăn cũ và đánh cược rằng chồng mình không có đến một cái. Cô đang định lên cầu thang để đi tìm thì nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ.
Hoảng sợ, cô lẳng chiếc chăn lên trên chiếc ghế và đóng cửa lại, sau đó phóng mình xuống hành lang và phanh lại trước mặt anh. “Chào.”
Anh trông có vẻ nghi ngờ. Mớ tóc vàng óng trượt xuống trán và đôi mắt nheo lại, như thể không tin cô tốt đến thế. Cảm giác tội lỗi quặn lên bên trong, nhưng cô phớt lờ cảm xúc đó.
“Chào.” Anh nhìn quanh nhà và cô cố lấy lại bình tĩnh trong hơi thở của mình. “Chuyện gì đang diễn ra thế?”
“Không có gì. Em chỉ định nấu bữa tối. Trừ khi anh mệt và muốn đi ngủ ngay bây giờ.”
Một bên lông mày dựng thẳng lên khi nghe thấy giọng nói đầy hi vọng của cô. “Bây giờ mới sáu giờ.”
“Đúng. À, em cược là anh có nhiều việc để làm phải không? Em sẽ mang đồ ăn lên gác cho anh và đến tận phòng làm việc nếu anh muốn.”
Giờ trông Nick thực sự bị chọc tức. “Anh đã làm đủ trong ngày hôm nay rồi. Anh muốn xả hơi với một ly rượu và xem thi đấu bóng chày.”
“Có phải đội Met đang chơi không?”
“Không biết. Dù gì họ cũng không vào được tới vòng bảng đâu và họ chẳng làm gì ngoạn mục cả. Đội Yank vẫn sẽ có cơ hội thôi.”
Cô quằn quại vì sự bực tức bị kìm nén. “Đội đó bị bỏ lại quá xa rồi - nó sẽ không bao giờ xảy ra đâu. New York sẽ không bước vào tranh giải năm nay.”
Anh phát ra một hơi thở mất kiên nhẫn. “Tại sao em không xem đội Met ở tầng trên nhỉ?”
“Em muốn cái ti vi lớn cơ.”
“Anh cũng thế.”
Sự cáu kỉnh như giáng mạnh vào cô. Alexa lấy lại cảm xúc, biết ơn vì nỗi sợ hãi đã tan biến. Cô xoay lưng lại và hùng hổ tiến về phòng bếp. “Tốt. Em sẽ dùng đặc ân của mình.”
Anh treo chiếc áo khoác len lên tủ đựng đồ, sau đó đứng ở cửa ra vào. Alexa lấy nguyên liệu làm sa lát mà cô sẽ không ăn ra và thái rau củ quả để xào. Anh lấy một chai rượu từ tủ lạnh và rót ra một chiếc ly. “Em đã nói gì cơ?”
“Em sẽ dùng đặc ân của mình. Em muốn xem trận đấu của đội Met dưới này với chiếc ti vi lớn. Em muốn anh trên tầng và xem đội Yankee thi đấu, và em không muốn nghe một âm thanh nào. Không reo hò, không la hét, hay tiếng cổ vũ ‘Tiến lên Yankee.’ Hiểu chưa?”
Khi Alexa quay lại, anh nhìn chằm chằm với sự sửng sốt cực độ, như thể cô có một chiếc sừng mới nhú trên đầu. Cô cố gắng phớt lờ vẻ đáng yêu đó, với cái miệng hơi hé ra và đôi vai rộng bên dưới chiếc áo sơ mi màu xám bạc. Tại sao anh lại cứ hấp dẫn như thế nhỉ? Thân và cổ áo vẫn thẳng thớm sau hàng giờ. Chiếc quần màu than chì vẫn còn giữ nếp. Anh đã tháo cúc ở cổ tay và xắn lên, biến chiếc áo thành kiểu trang phục thường ngày. Những sợi lông màu sáng rải rác trên cánh tay và những ngón tay chắc khỏe cầm chặt ly rượu vang tinh tế với một sức mạnh làm cô bồn chồn khi nghĩ về những thứ khác anh chạm vào. Cô cố gắng không liếc mắt đưa tình với anh như bọn thiếu niên và tập trung vào việc thái rau củ.
“Em bị mất trí rồi.” Nick thật ra đã mất vài phút để tập hợp sức mạnh cho lời phát biểu của mình trước khi tiếp tục. “Những đặc quyền đó đúng ra nên dùng cho những thứ quan trọng chứ.”
“Lựa chọn của em. Đặc quyền của em.”
Anh bước tới gần hơn. Sức nóng từ cơ thể anh lôi kéo, trêu ngươi và hành hạ sự minh mẫn của cô. Cô khao khát muốn dựa vào ngực anh và để cho cánh tay anh siết chặt thắt lưng mình, cảm thấy tất cả sức mạnh cơ bắp như đang ủng hộ mình và vờ như họ thực sự là một đôi mới cưới. Họ âu yếm nhau trong phòng bếp và làm tình trên chiếc bàn gỗ sồi nặng giữa rượu vang và bánh mỳ. Sau đó chia sẻ bữa tối và thầm thì trò chuyện rồi xem đội Met cùng nhau. Alexa cố ép mình nuốt sự ứ nghẹn trong cổ họng và đẩy giấc mơ viễn tưởng ra xa.
“Em định dừng đặc ân để xem một trận đấu bóng chày khỉ gió sao?”
“Đúng vậy.”
Cô ném tỏi và hạt tiêu vào cái chảo khi anh tiến thêm một chút. Dây thắt lưng của anh cọ vào hông cô. Mặc dù cô mặc một chiếc quần bò dày, sự đe dọa đụng chạm thân mật hơn nữa vẫn làm tay cô run run quanh chiếc dao. Hơi thở của anh phả ra ấm áp trên gáy cô.
Anh đặt cả hai lòng bàn tay sát lên mặt bếp và khóa chặt cô vào trong. “Đặc ân rất hiếm. Em vẫn muốn phí phạm vào một trận bóng chày ngớ ngần ư?”
“Em quan tâm về mọi trận đấu mà đội Met chơi. Anh thì ngược lại, không coi nó nghiêm túc vì tính tự mãn. Chiến thắng đến quá dễ dàng. Anh coi thế cũng đúng
Anh gầm gừ vào tai cô. “Anh không thắng tất cả mọi lần.”
Cô mắc kẹt ở cái chủ đề bóng chày. “Thậm chí sau khi tuột mất chức vô địch ALCS[1] về đội Sox, anh vẫn không mất tính tự kiêu của mình mà, vẫn không coi trọng đội khác.”
[1] ALCS: Giải vô địch bóng chày danh giá nhất nước Mỹ.
“Anh chưa bao giờ biết đội Yankee tội nghiệp đã gây nên một vụ lùm xùm như thế đâu đấy.”
“Đó là do người hâm mộ của họ chứ không phải do đội. Bọn em là người hâm mộ của Met nên biết thua cuộc là như thế nào. Chúng em chỉ có một chiến thắng nho nhỏ trong mỗi trận đấu nên chẳng bao giờ coi đó là hiển nhiên cả. Chúng em cũng trung thành hơn nữa.”
“Hừm. Nói về đội Met hay người hâm mộ của họ?”
“Thấy không, anh chỉ nghĩ nó vui vui thôi. Nếu từng trải qua việc thua cuộc, chắc anh sẽ tỏ ra nhún nhường hơn. Chiến thắng thậm chí còn ngọt ngào hơn nữa.”
Anh đặt tay lên đường cong của hông cô, thì thầm, “Có lẽ em đúng”.
Con dao kêu lạch cạch trên chiếc thớt vuông. Cô quay ngoắt lại và đâm sầm vào ngực anh. Anh nắm lấy vai và nâng cằm cô lên. Cảm giác bứt rứt của xác thịt cứ xoáy tít lên và nổi sóng. Môi cô hé mở một lời mời gọi vô thức với lời thừa nhận của anh. “Gì cơ?”
Một tia sáng man dại ẩn trong đôi mắt vàng nâu sẫm sâu thẳm của anh. “Có lẽ anh sẽ bắt đầu đánh giá cao những gì anh không thể có.” Anh đưa một ngón tay miết xuống má cô. Đuổi theo xuống môi dưới của cô. Ấn ngón tay cái lên trên phần da thịt nhạy cảm ở trung tâm. “Có lẽ anh cũng nên bắt đầu học cách mong muốn.” Miệng chợt khô khốc, cô đưa lưỡi liếm môi mình để làm ướt lại, và ham muốn thể xác dường như lại trào dâng thêm một mức nữa. Cô chênh vênh trên bờ vực của giới hạn có thể sẽ thay đổi mối quan hệ của họ, vật lộn để chiến đấu lại với bản năng của mình để không phải nhảy qua vách đá cheo leo và rơi xuống địa ngục cùng những hậu quả của nó.
Thay vào đó, cô ép mình tiếp tục cuộc đối thoại kì cục của họ. “Vậy, anh đồng ý đúng không? Anh hiểu tại sao đội Met là một đội tốt hơn rồi
Một tia sáng lấp lánh ánh lên từ hàm răng trắng thẳng tắp như giễu cợt lời phát biểu vừa rồi của cô. “Không. Đội Yankee vẫn tốt hơn. Họ chiến thắng vì một lý do.” Anh thì thào lời bình luận của mình trên môi cô. “Họ muốn nhiều hơn. Nếu em muốn một cái gì đó không tốt, Alexa, em sẽ thực sự có nó.” Cô xô anh ra và xoay lưng lại, chỉ muốn vung dao lên hơn là thái rau. Một kẻ hâm mộ Yankee tự mãn điển hình. “Em sẽ gọi anh khi nào bữa tối sẵn sàng. Cho đến lúc đó, em hi vọng là anh ở trên gác.”
Tiếng cười của Nick vang khắp phòng bếp. Sự lạnh giá ngự trị quanh cô khi anh bước ra ngoài. Alexa cố giữ vững hơi thở của mình khi anh bắt đầu lên tầng, nhưng lũ chó vẫn im hơi lặng tiếng.
Cô chạy vụt vào phòng khách, bật trận đấu bóng chày lên, vặn mạnh điều khiển âm thanh, và quay trở lại căn phòng để kiểm tra.
Tấm khăn trải giường bằng len đã bị xé nhỏ ra thành từng mảnh nhỏ.
Cô gỡ những mảnh vụn ra từ răng của một con chó màu đen và nhét chúng vào đáy ngăn kéo. Giấy báo cũng đã bị bẩn, vì vậy cô lau dọn sạch sẽ, trải báo mới in xuống, để vài tờ trên chiếc ghế dài và ghế ngồi để đề phòng cho chắc ăn. Alexa đổ đầy bát nước và cố phát hiện xem chúng có muốn đi ra ngoài lần nữa trong khoảng thời gian khác trước khi đến giờ đi ngủ không.
Cô đóng cửa phòng, phi vào bếp, hoàn thành bữa tối trong khi la hét và bình luận ầm ĩ với những tuyển thủ của mình.
Nick đi xuống để lấy bữa tối ình và nhanh chóng rút lên gác. Mệt lử với trò lừa gạt của mình, cô đã thề từ nay về sau sẽ nói thẳng thắn với trung tâm cứu trợ động vật.
Cô xoay xở để lén đưa lũ chó ra thành từng nhóm nhỏ trong suốt thời gian còn lại của buổi tối.
Khi trận đấu kết thúc và đội Met chiến thắng đội Marlin với tỉ số 4 - 3, cô nhảy vội một vũ điệu chiến thắng, sau đó lau dọn phòng bếp, kiểm tra bọn chó, và trèo lên gác để đi ngủ. Cơ bắp đau nhức và đầu quay cuồng, nhưng cô vẫn say sưa trong cảm giác chiến thắng.
Alexa cần phải dậy trước năm giờ sáng để đưa lũ chó đi dạo, cho chúng ăn, lau dọn phòng trước khi Nick ra khỏi nhà đi là
Cô cau mặt, cố tắm thật nhanh rồi leo lên giường, thậm chí còn không làm phiền đến cái váy ngủ, rúc ngay lập tức dưới đống chăn và thiếp đi.p>
***
Có ai đó trong nhà.
Nick ngồi bật dậy trên giường và lắng nghe. Âm thanh văng vẳng đứt quãng vang lên trong không khí. Như thể ai đó cạo chìa trên ổ khóa và cố nạy cửa.
Với động tác nhanh nhẹn, thận trọng, anh rón rén trên đôi chân trần tiến ra cửa và hé mở một chút. Sự yên ắng xung quanh như chào mừng anh. Sau đó anh lại nghe thấy một âm thanh.
Một tiếng rì rầm. Gần như là một tiếng gầm gừ.
Sự ớn lạnh chạy dọc sống lưng và anh rà qua các giả thiết của mình. Kẻ chết tiệt nào đang ở trong nhà vậy nhỉ? Chuông báo động không đổ chuông, có nghĩa là tên trộm không đụng vào nó. Anh không có súng hay bình xịt hơi cay nào. Cái quái gì thường được sử dụng trong trò chơi truy lùng manh mối nhỉ? Súng ngắn, chân nến, dao, dây thừng, hay một ống dẫn nước.
Tốt hơn cả là gọi 9-11. Anh rón rén bước dọc hành lang và nhón chân qua cửa phòng đã khép của Alexa, rồi dừng lại và quyết định rằng nếu làm cô thức dậy sẽ là một sai lầm - cô có thể hoảng loạn hay táng cho kẻ không mời một cú. Nick chẳng muốn giải quyết vụ đó. Mục tiêu chính của anh bây giờ là giữ an toàn cho cô. Anh túm một cây gậy bóng chày từ tủ chứa đồ, vơ lấy chiếc máy bàn không dây, ấn vào đó ba số, và thông báo về vụ đột nhập. Sau đó anh bắt đầu đi xuống cầu thang để nện cho kẻ khốn nạn đó một trận.
Nick dừng lại ở chân cầu thang và giấu mình trong bóng tối. Không khí vẫn im ắng trừ tiếng kêu o o đều đều của tủ lạnh. Anh đứng trân trối một lúc và rà soát khắp căn phòng tối. Cửa trước vẫn khóa chặt - dây xích vẫn móc, chuông báo động vẫn đang thiết lập. Thật lạ lùng. Nếu hệ thống báo động bị tháo, đèn đỏ sẽ phát tín hiệu. Có thể cửa sau, nhưng anh không nghe thấy âm thanh của ô cửa kính bị vỡ, trừ khi...
Chiếc cửa dẫn tới căn phòng trống kêu lạch cạch. Anh hơi thả lỏng về phía trước, giữ mình nép sát vào tường, gậy bóng chày vung lên khi đếm ngược từng giây trước khi tóm cổ kẻ đột nhập. Anh không phải tuyển thù bóng chày Clint Eastwood, nhưng nếu có thể đập một cú ngon lành với chiếc gậy này, anh sẽ tự gọi mình là một người đàn ông.
Có tiếng thở nặng nhọc. Gần như là hổn hển. Một tiếng loạt soạt.
Cái quái gì thế?
Anh dừng lại và tiến đến nắm tay cửa. Trống ngực đập thình thịch và một đống homone adrenaline trào ra khiến tim anh đập nhanh hơn. Nick kiềm chế nỗi sợ hãi, mon men tiến vào rồi nâng chiếc gậy lên, xoay nắm cửa và hất cửa mở bung ra với tất cả sức mạnh của mình.
“Aaaaaaa!”
Một lũ chó chạy xổ qua người anh. Hai, bốn, sáu, tám - tạo thành một đám lông thú bao quanh chân anh. Những con chó đốm, chó con, chó to - tất cả đều sủa ầm ĩ, ngoáy đuôi và lè lưỡi. Chiếc gậy lơ lửng thật cao trên không trung nhưng chúng chưa bao giờ nhận thức được nguy hiểm. Mặc dù bị đe dọa khi nhìn thấy một con người giữa đêm, chúng đều bỏ qua sự chú ý và chỉ muốn được chơi đùa.
Trong vài giây, anh tự thuyết phục rằng mình đang mơ và sẽ tỉnh dậy trên chiếc giường của mình.
Sau đó anh nhận ra cảnh này là thật.
Và có kẻ sẽ phải thú tội.
Liên quan tới vợ anh.
Căn phòng trong tình trạng hỗn độn. Những mẩu giấy nhỏ bay khắp nơi. Tấm thảm đắt tiền vương vãi những chất lỏng vòng tròn trông không giống nước lọc. Bông nhồi gối lòi ra từ đệm của chiếc sô pha. Chậu cây nằm ngả ngốn một bên và một con chó nhỏ đang cào cào trong đống phân.
Tài liệu kiến trúc bị nhai nhuyễn và khạc ra.
Nick nhắm chặt mắt lại. Đếm đến ba. Mở mắt ra.
Sau đó gào tên vợ mình đến mức long cả phổi.
Bật dậy như nhận được cảnh báo nguy hiểm, cô tất tưởi chạy xuống cầu thang trong sự hoảng loạn. Khi nhìn thấy vấn về trước mặt, Alexa cố gắng để tránh ra xa, nhưng vì đang chạy quá nhanh nên bàn chân trần của cô dừng lại đột ngột trên nền sàn và toàn thân đâm sầm vào anh. Sau tiếng thở phào được thốt ra, cô bấu lấy vai Nick để giữ thăng bằng và nhìn anh.
Cô chắc hẳn đã kịp nhận ra sự nguy hiểm trong vài giây. Đôi mắt ngây thơ màu xanh mở to với nỗi sợ hãi cực độ, cô loạng choạng lùi lại với cánh tay trải thẳng ra như thể để tránh kẻ tấn công. Nick cũng vừa để ý đến hành động đó. Anh còn mải lườm trừng trừng qua đôi mắt đỏ ngầu ám khói.p>
Một chiếc chân đầy lông gợi gợi vào chân anh. Anh đẩy nó ra và rít lên giận dữ. “Cái quái gì đang diễn ra thế.”
Cô nhăn nhó. “Nick, em xin lỗi. Em không biết phải làm gì vì trung tâm cứu trợ động vật gọi đến nói rằng họ đã hết chỗ chứa rồi và hỏi liệu em có thể giữ vài con một đêm không. Em không thể từ chối, Nick, nếu không chúng sẽ buộc phải ngủ vĩnh viễn vì gần đây các quỹ tài trợ đang rất khó khăn, nhưng biết anh ghét động vật nên em chỉ nghĩ là chúng sẽ ở lại một đêm yên tĩnh rồi sẽ về nhà vào sáng hôm sau.”
“Em nghĩ là mình có thể giấu một căn phòng đầy chó khỏi anh hả?” Lần này, anh cố gắng để kiềm chế cơn thịnh nộ, và đã thực sự làm thế, nhưng vẫn cảm thấy mình đã cao giọng hơn. Sau đó Nick chợt hiểu ra tại sao những người đàn ông tiền sử phải lôi phụ nữ đi bằng tóc của họ.
Anh theo dõi gương mặt cô đang dò xét phản ứng của mình. Răng cô bặm lấy môi dưới, cô nhấp nhổm từ chân này sang chân khác như thể đang nghĩ nát óc làm thế nào để giải thích mọi chuyện theo cách mà không làm anh phát điên hơn.
Một khúc xương bỗng thả xuống bàn chân trần của anh. Anh nhìn xuống, thấy một chiếc lưỡi đang lè ra và đuôi ve vẩy. “Nó muốn anh vứt thứ đó đi.”
Nick nhìn giận dữ. “Anh biết con chó chết tiệt này muốn gì; anh không phải thằng ngốc. Ngược lại với những gì em nghĩ về anh, thế đấy. Em dùng đặc quyền của mình nhằm giữ anh chết cứng trên gác để không thể phát hiện ra thứ này.”Anh bắt được biểu lộ về cảm giác tội lỗi trên mặt cô. “Em nói dối tốt đấy, Alexa. Anh đoán mình chưa bao giờ biết nó tốt thế nào đâu.”