Thụy Du Thiên Miên

Sáng sớm hôm sau, Thuỵ Miên nhìn lần cuối sảnh viện nàng đã ở mấy tháng nay. Nàng muốn tìm Thuý Như để nói lời từ biệt nhưng lại không thấy nàng ta đâu cả. “Thuý Như chắc vẫn còn giận.”, Thuỵ Miên buồn bã, trong lòng đầy nuối tiếc, lững thững rời đi.

Ra đến cổng, nàng thấy chiếc xe tứ mã do hai nam nhân đang cầm cương đã chờ sẵn. Hai người này hôm trước Thuỵ Miên đã gặp trong rừng trúc khi họ ở cùng với Cát Uy.

Một trong hai nam nhân thông báo với Thuỵ Miên rằng Mộc Hải tiên sinh, Cát Uy và Đắc Di đã yên vị trên xe. Thuỵ Miên chuẩn bị trèo lên xe ngựa thì Mặc Cảnh cũng xuất hiện, Bạch Hồ ngồi chồm hổm trên vai. Nó vừa nhìn thấy Thuỵ Miên thì vui mừng làm nũng lao vào bắt nàng bồng bế. Điều bất ngờ là theo sau Mặc Cảnh là Thuý Như với vẻ mặt cương quyết khí thế ngất trời.

Thuý Như tay xách nách mang, chật vật bê vác hai bọc hành lý to đùng. Thuỵ Miên nhìn nàng ta, ngạc nhiên hỏi: “Muội làm gì vậy?” 

“Ta đã tự xin phép với Bửu Toại thiếu gia, ta sẽ đi theo tỷ để tiện bề chăm sóc. Nếu hôm nay tỷ không cho ta theo, nhất đao lưỡng đoạn(1).” Thuý Như nói, hùng hổ như đã tập dượt từ trước.

(1)     Nhất đao lưỡng đoạn: đoạt tuyệt quan hệ

Thuỵ Miên nhức đầu day trán, nàng không ngờ sẽ xảy ra tình huống này. Nàng dùng giọng khuyên can mà nói với Thuý Như: “Thuý Như muội, chuyến đi này nguy hiểm vô cùng, ta không phải không muốn muội đi cùng, mà là do ta lo cho an toàn của muội. Muội hãy ngoan ngoãn nghe lời, chờ ta xong việc sẽ về Dược Trang thành thăm muội.”

Thuý Như giận dỗi, gần như sắp khóc đến nơi: “Tỷ nỡ bỏ rơi ta, tỷ đã quên lời hứa với ta. Tỷ nói chúng ta là tỷ muội tình thâm, sẽ cho ta theo tỷ. Tỷ còn bảo hai tỷ muội ta sẽ ở với nhau như tiểu nương tử và chàng thư sinh trong truyện tỷ viết, tỷ quên rồi sao?” 

Thuỵ Miên ngượng ngùng, cảm giác như tứ phía đều có mấy cặp mắt đang hướng về phía nàng mà đánh giá. Nàng đành nhượng bộ nói với Thuý Như: “Được rồi, ta chịu muội, cùng đi thôi. Nhưng ta nói cho muội biết, bất cứ lúc nào nguy hiểm, muội đều phải nghe lời ta. Nếu ta bảo muội đi, phải nghe lời quay lại Bửu gia chờ ta, biết chưa?”

“Muội đã biết.” Thuý Như nói rồi nhảy như con sóc nhỏ lên xe, vẻ mặt thắng lợi tươi cười vui vẻ. Thuỵ Miên lắc đầu bất lực. Hai tay nải to của Thuý Như va vào thành xe tạo thành những tiếng lục cục. 

Thuỵ Miên cũng nhanh chóng bước lên xe, nàng vừa vào trong thì giật mình ngỡ ngàng. Ngoài Mặc Cảnh và Mộc Hải tiên sinh là hai người nam nhân lạ mặt, không phải là Cát Uy và Đắc Di. Một trong hai người này chính là Tiểu Luân, nam tử gặp nạn mà nàng đã cứu giúp trong miếu hoang trên núi Dạ Kỳ lúc trước.

“Tiểu Luân, sao lại là ngươi?” Thuỵ Miên ngạc nhiên hỏi.

“Thuỵ Miên, là ta, Đắc Di đây. Ta cùng Cát Uy dùng thuật dịch dung, để tránh tung tích bị đám người Mộ Dung Mao phát hiện.” Đắc Di cất giọng giải thích, nhìn nàng mỉm cười. 


Thuỵ Miên vỡ lẽ, nhớ lại khi lần đầu nhìn thấy Tiểu Luân trong miếu hoang, nàng đã thấy vô cùng quen thuộc. Nàng lại quay sang Cát Uy, hắn cũng đã dịch dung thành một người khác, nam tử trên gương mặt vẫn mang vẻ trung trực nghiêm túc vốn có giống với Cát Uy.

Đắc Di nói: “Từ giờ trên đường khi có người lạ hãy gọi ta là Tiểu Luân, còn Cát Uy đệ đệ là Tiểu Uy. Trên đường đi, ta không muốn hàng tung của mình gây bất cứ nghi ngờ nào.”

Đúng lúc xe ngựa xuất phát thì Thuỵ Miên nghe thấy bên ngoài là giọng nói trong trẻo của Bửu Khang: “Thuỵ Miên tỷ, tỷ tỷ đừng quên ta, tỷ nhớ phải bảo trọng”. 

Thuỵ Miên vén rèm xe ngựa ngó ra ngoài, thấy Bửu Toại đang đứng trước phủ, tay dắt Bửu Khang đến tiễn biệt nàng, Mễ Lang theo sau. Bửu Toại gọi: “Thuỵ Miên, muội nhớ phải cẩn thận, ta chúc muội và mọi người nhất lộ phúc tinh(1). Nếu có gì không được, Bửu gia luôn đón chào muội trở về.” 

(1)     Nhất lộ phúc tinh: lên đường gặp may

Mễ Lang bẽn lẽn nói với Thuý Như: “Muội phải biết giữ gìn, ăn uống điều độ. Có gì không tốt, cứ kể với ta. Mễ Lang tuy không theo cùng bảo vệ muội được, nhưng sẽ ở đây ngóng trông tin tức.”

Mặt Thuý Như lúc này đã chuyển hồng, lí nhí nói: “Huynh cũng vậy, cố gắng chăm chỉ giữ gìn.”

Thuỵ Miên mỉm cười nhìn hai huynh đệ Bửu gia, nàng giơ tay vẫy chào cho đến khi xe đi khuất, cố nói với lại: “Bảo trọng, hẹn ngày tái ngộ.”

Khi xe đã đi được một đoạn, Thuỵ Miên không kìm được tò mò, quay sang hỏi Đắc Di: “Tại sao trước đó huynh lại cải trang thành Tiểu Luân, lại bị thương trong miếu hoang trên Dạ Kỳ núi?”

“Ta chính là vì đi tìm quận giấy này.” Đắc Di giơ một cuộn giấy màu vàng có dây đỏ buộc xung quanh ra. Thuỵ Miên thấy cuộn giấy buộc nơ đỏ này vô cùng quen thuộc, nhưng lại không thể nghĩ ra đã nhìn thấy ở đâu; nàng im lặng nghe hắn giải thích: “Trên đường đi tìm cuộn giấy, ta không ngờ mình bị đám hắc y nhân do Mộ Dung Mao phải tới phục kích, bị đả thương. Ta chỉ có thể liều mạng mà chạy, may mắn tìm được miếu hoang trú tạm, lại dịch dung thành Tiểu Luân, tránh gặp thêm bất trắc. May nhờ gặp được nàng đã cứu ta một mạng. Ngay khi nàng đi khỏi, Cát Uy tìm thấy ta, đã đưa ta rời đi. Vậy nên ta chưa kịp nói lời cảm tạ. Đa tạ nàng.”

Thuỵ Miên gật đầu nói: “Không có chi. Nhưng cuộn giấy này có gì đặc biệt mà khiến huynh phải vất vả như vậy?”

Đắc Di lập tức giở cuộn giấy ra, trong đó là bản đồ ba nước Kỳ, Mãn, Thổ nằm ở ba phía như một tam giác. Tử Lâm nằm ở góc trên cùng, chếch xa giữa hai nước Kỳ và Mãn, đơn thương độc mã, không thuộc bộ phận nước nào. 


Đắc Di giải thích cho mọi người trong xe: “Đây là bản đồ nơi ba bảo bối được cất giữ. Ấn Không Đại Sư đã cất giữ bản đồ này ở Dược Trang miếu dưới chân núi Tử Lâm bao lâu nay. Cứ theo bức hoạ này sẽ đến được nơi có bảo vật. Tuy nhiên, vị trí chính xác và cách thu thập bảo vật thì không ghi rõ. Ta đành đi đến đâu, mò đến đó vậy.”

Thuỵ Miên ngạc nhiên nhìn cuộn giấy vàng, hỏi: “Ấn Không đại sư?” Nàng đã nhớ ra, chính là ở Dược Trang miếu khi nàng đến cùng Phó Kiện Đàm đã từng nhìn thấy cuộn giấy vàng này. 

Cát Uy lúc này mới nói: “Đúng vậy, Ấn Không đại sư và phụ thân ta là Hữu Thừa Thăng cùng một người nữa là ba đồ đệ của Thanh Hải Thiên Tôn. Thanh Hải Thiên Tôn chính là người thần thông quảng đại, người có thể nhìn thấy ngàn năm trước và ngàn năm sau. Thanh Hải Thiên Tôn cũng chính là người đã đưa ra lời tiên đoán về ba bảo vật thống nhất thiên hạ, người trao bí mật này cho ba đồ đệ của mình. Trong khi đó, chi tiết về ba bảo bối, bản đồ chỉ dẫn lại chỉ có trưởng đồ đệ của người là Ấn Không đại sư biết rõ.

Theo lời phụ thân ta kể, không rõ vì sao năm xưa Ấn Không đại sư lại để lời đồn bị truyền ra, nhất truyền thập, thập truyền bách(1), làm thiên hạ đại loạn mất một thời gian. Trên thực tế, không ai biết người có thông tin này là Ấn Không Đại sư, trừ phụ thân ta và người đồ đệ còn lại. Vậy nên, thực hư về ba bảo bối theo lời đồn trong thiên hạ chính là không rõ ràng, nhưng điều này cũng chẳng ngăn cản nhiều người mù quáng đi tìm.

(1)     Nhất truyền thập, thập truyền bách: tin tức lan truyền nhanh chóng

Phụ thân ta cũng không chịu chia sẻ về những chuyện đã xảy ra, mà chỉ kể lại rằng chính vì mặc cảm tội lỗi mà Ấn Không đại sư đã đến Tử Lâm núi trông giữ miếu thần từ lúc đó. Ngài ấy quay về thanh tĩnh, không bon chen với đời. Mà người đồ đệ kia cũng từ đó mà mai danh ẩn tích. 

Ta nhận được tin Bửu Toại huynh gặp chuyện, lại biết Ấn Không đại sư sau mười mấy năm mới xuất quan trên Dược miếu, vì vậy mà ta và ca ca mới lặn lội đến Dược Trang thành, vừa có thể thăm được Bửu Toại huynh, vừa hy vọng tìm được bản đồ từ Ấn Không đại sư. Ta và sư huynh đã tốn nhiều công sức, nhiều thời gian chờ đợi. Mãi cho đến mấy ngày trước, Ấn Không đại sư mới xuất hiện, trao cho ca ca tấm Bản đồ này.”

Thuỵ Miên nghe được câu truyện về tấm bản đồ, trong lòng đầy thắc mắc: “Vậy đại sư còn dặn dò gì không? Sao bao nhiều năm nay người lại giữ tấm bản đồ bên người? Tại sao Đại sư lại quyết định trao nó cho các người?”

“Đại sư không nói thêm bất cứ việc gì. Chỉ nói với ta rằng: “Huyền cơ đã đến lúc phải trao ra.” Điều này ta quả thật cũng mù mờ như mọi người.” Đắc Di trả lời.

Đắc Di đi thẳng vào vấn đề: “Điều quan trọng là với tấm bản đồ này trong tay, chúng ta đã biết tam bảo vật là có thật, hơn nữa, cũng có chỉ dẫn cơ bản về nơi chúng được cất giấu. Việc tìm ra bảo bối giờ đã có cơ sở.”, nói rồi chỉ tay vào từng lãnh thổ của tam quốc trên bản đồ: “Mọi người nhìn này, trên bản đồ có đề:

Vọng Nguyệt Ước:


Mãn hữu trầm uyên chi cố hạn 

Nhân lân thệ trì Dục Nguyệt Vọng 

(Ở vùng nước sâu không thấy đáy

Bộ tộc nhân ngư đang giữ Vọng Nguyệt Ước như lời thề xưa)

Huyền Bích Kiếm:

Nam Cư Thổ Quốc băng sơn viễn

Huyền bích thiên kiếm đãi tâm nhân

(Núi Nam Cư Ở Nước Thổ có tảng đá băng vĩnh cửu

Kiếm thần Huyền Bích đợi người có duyên đến để quy phục)

Thiên lí nhãn và Thuận phong nhĩ:

Nhãn nhĩ trực tính hữu tâm cơ

Thiên duyên hữu phùng Kỳ thổ. 

(Thiên lý nhãn và thuận phòng nhĩ tính tình cương trực, lại có suy nghĩ riêng

Chỉ đợi phục tùng ai có duyên ở Kỳ Quốc)”


“Chúng ta phải đi tìm bảo vật theo thứ tự nhất định, từ Vọng Nguyệt Ước đến Huyền Bích Kiếm, thì cuối cùng Thiên Lí nhãn cùng Thuận Phòng Nhĩ mới có thể về tay chúng ta.” Mộc Hải tiên sinh lúc này nói, nhìn thấy vẻ mặt thắc mắc của mọi người, tiên sinh giải thích: “Phó Kiện Đàm đại sư trông qua là lão nhân mê rượu, nhưng quả thật vô cùng tinh thông bát quái, trước khi lên đường, đã căn dặn ta một số điều về bảo vật.”

“Phó Kiện Đàm đại sư có giải thích với tiên sinh vì sao không?” Đắc Di hỏi Mộc Hải.

“Phó Kiện Đàm chỉ đưa ra chỉ dẫn, không nói vì sao.” Mộc Hải lắc đầu trả lời.

Mặc Cảnh im lặng nãy giờ mới nói: “Phó Kiện Đàm luôn cố tỏ ra bí hiểm bác học, nhất là những điều liên quan đến thiên cơ. Không nói ra lí do cũng hợp với tính cách của lão nhân.”

Mộc Hải tiên sinh cũng gật đầu xác nhận.

Đắc Di nói: “Theo bản đồ, Vọng Nguyệt Ước sẽ được tìm thấy ở Mãn quốc. Từ đây đến đó mất khoảng ba mươi ngày đường.”

“Theo như chỉ dẫn, khi đến Mãn Quốc, chúng ta phải đi tìm nơi có hồ sâu không đáy, Vọng Nguyệt Ước được cất giữ ở đó bởi một bộ tộc người cá?” Cát Uy hỏi.

“Người cá là có thật?” Thuỵ Miên bất ngờ.

Mộc Hải trả lời: “Phó Kiên Đàm có lần kể với ta người cá là tộc người lâu đời nhất, đã sống ngàn năm ở phàm giới. Khi xưa đắc tội với Đông Hải Long Vương, bị trục xuất khỏi thuỷ cung, từ lâu đã không ai nghe thấy tin tức gì về họ.”

“Vậy hồ sâu không đáy này nằm ở đâu?” Cát Uy thắc mắc.

“Ta nghe nói ở Mãn Quốc có thung lũng Dục Lạc là nơi chứa nhiều đầm hồ, được dân gian truyền tụng trong đó có Dục Ngư là hồ các sâu nhất. Không biết điều này Mộc Hải tiên sinh có rõ?” Đắc Di quay sang hỏi Mộc Hải. 

“Thung lũng Dục Lạc nổi tiếng là vùng châu thổ quanh năm xanh tốt, trong quyển sách bí mật châu thổ Mãn Quốc trước kia ta đã có dịp xem qua một lần, chỉ thấy nói nơi đây có nhiều bộ lạc du mục dũng mãnh, trong đó nổi tiếng nhất và bí ẩn nhất là bộ tộc Mật Ngư Nhĩ, không mấy ai biết. Ta cũng không rõ về hồ Dục Ngư.”

“Dù gì cũng không còn chỉ dẫn nào rõ ràng hơn, tốt nhất là nên bắt đầu từ Mãn thành, chúng ta đến nơi sẽ hỏi thăm thêm.” Đắc Di kết luận.

Sau khi đã xác định được bảo vật đầu tiên nằm ở đâu, cả đoàn người hứng khởi lên đường. Với chỉ dẫn của Ấn Không Đại sư trong tay, coi như bọn họ đã có lợi thế lớn so với việc mò cua đáy bể không một manh mối.  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận