Minh Sáng đứng dậy nói: “Lý tưởng mà Phương Kiếm phái nhắc đến là gì?”
Cảnh Lan dõng dạc trả lời: “Người có được bảo kiếm, phải là người chính trực, phải thay mặt bảo kiếm thực hiện nghĩa vũ với thiên hạ, theo minh chủ, phò trợ thống nhất giang sơn.”
Mọi người đều choáng ngợp trước những gì Cảnh Lan vừa tuyên bố. Cả sảnh đường bắt đầu nhốn nháo, gương mặt của các bang chủ đều có tự lự tính toán riêng.
Đào Anh lúc này đứng lên bắt bẻ nói: “Vậy là Phương Kiếm phái nuôi mộng thống nhất thiên hạ?”
Cảnh Lan liền không nể nang trả lời: “Phương Kiếm phái tuyệt nhiên không nuôi mộng một tay thâu tóm thiên hạ, nếu ý cô nương là vậy. Nếu muốn tự mình đại quyền tại ác(1), chẳng phải bao lâu nay chúng ta đã có thể sử dụng bảo kiếm trong truyền thuyết ư? Việc gì phải tổ chức võ thuật giữa các bang phái làm gì? Chúng ta làm vậy chính là vì muốn tìm ra người xứng đáng thực sự.”
(1) Đại quyền tại ác: nắm quyền lực độc tôn trong tay
Phương trưởng phái lúc này mới lên tiếng: “Ta đoán các người cũng không còn lạ, tin tức về bảo kiếm bao năm qua đã lan truyền quả thật là do Phương Kiếm phái cất giữ. Ta tin rằng các vị cũng biết, lời đồn đại vẫn chỉ là lời đồn, chính là vì chưa từng có ai có đủ năng lực vượt qua sự canh phòng nghiêm ngặt của Phương Kiếm phái động được đến bảo vật. Chúng ta tổ chức võ thuật lần này, không có mục đích gì khác, ngoài việc muốn kết nối người trong giang hồ, lại chọn ra minh chủ xứng đáng với bảo kiếm. Ta cam đoan, nếu ai có lòng tư vị, tính kế muốn độc chiếm bảo bối làm của riêng, ắt người đấy không thể nhìn thấy ánh dương."
Thuý Như lầm bầm hỏi: “Phương trưởng phái nói vậy là có ý gì?”
Thuỵ Miên giải thích: “Phương trưởng phái nói lời mềm mỏng, nhưng sát ý không che giấu. Một mặt muốn nói rõ quan điểm của Phương Kiếm phái, một mặt người đang dặn dò những ai ở đây phải tự biết dè chừng, đừng nghĩ đến việc táy máy, muốn đi đường tắt mà cướp đoạt bảo kiếm, kết cục trông đợi sẽ không tốt đẹp gì.”
Bát Công nhốn nháo: “Bảo bối Huyền Bích Kiếm là có thật? Bảo bối này chẳng phải được tương truyền là có khả năng lãnh đạo và thống nhất thiên hạ hay sao?”
Phương trưởng phái nói: “Bảo bối cũng chỉ là vật, vật dụng có khả năng siêu nhiên cũng phải tuỳ vào người am hiểu sử dụng nó. Nếu minh chủ của bảo bối là người chính nghĩa vì đại cuộc, thì Huyền Bích kiếm nhất định sẽ thu phục được lòng người.”
Hầu Tử nói: “Người có được bảo kiếm chính là người sẽ thống nhất giang sơn?”
“Người có bảo kiểm có thể là người thống nhất được giang sơn, nhưng cũng có thể là người sẽ hết mình để phò trợ minh quân.” Cảnh Lan gật đầu xác nhận.
Chí Tà lại hỏi: “Nếu có được bảo kiếm mà không theo cam kết của Phương Kiếm phái thì sao?”
“Như ta đã nói, Bảo Kiếm phục vụ chính nhân quân tử, người có lòng tà ác, tuyệt không thể thu phục được nó. Bảo kiếm cũng có tâm tính, với người có tâm tà, nó chỉ là một thanh kiếm vụn rỉ sét, không có gì đặc biệt, sức mạnh tiềm tàng vì thế cũng không thể phát huy được. Vả lại, Phương Kiếm phái còn ở đây, há nào lại để người dùng sai mục đích?” Phương trưởng phái trả lời, nhìn thâm sâu về phía Hắc bang phái.
Minh Sáng thắc mắc: “Tại sao Phương trưởng phái lại chọn thời điểm này để đi tìm minh chủ cho bảo kiếm?”
“Bao nhiêu năm qua, ba nước phân tranh, nhưng chưa lúc nào tình hình loạn lạc lại rối răm bất ổn như cục diện hiện tại. Vua hoang dâm vô đạo, quan tham vơ vét của dân, dân chúng khổ cực lầm than. Bảo kiếm đã tự quyết định thời điểm để phục tùng minh chủ đã đến. Vậy nên giờ mới là thời khắc thích hợp nhất để Phương Kiếm Phái tổ chức võ thuật, phò trợ tìm ra minh chủ xưng bá võ lâm.” Phương trưởng giáo ôn tồn giải thích.
Đại sảnh trở nên yên ắng trở lại. Cảnh Lan nói: “Các vị đã được thông báo đầy đủ về quy định và lí do chúng ta tổ chức cuộc thi võ thuật lần này. Nếu có ai không muốn tham gia hoặc không thấy thích hợp, hãy tự rời đi, sẽ không có bất cứ ngăn cản hoặc khó khăn nào. Mời các vị.”
Trải qua một lúc im lặng, trong sảnh không một ai di chuyển, mọi người ngồi hoặc đứng im tại chỗ, không khí im ắng tĩnh lặng. Cảnh Lan mỉm cười rồi nói: “Trong thời gian ngụ tại Phương Kiếm phái, nếu có gì bất tiện, xin bỏ quá.”
Sáng hôm sau, Thuỵ Miên mang giấy ra sân viện vừa ngồi tắm nắng vừa viết tiếp tuyển tập truyện ngắn của mình. Cát Uy một mình đứng tập kiếm gần đó, thấy Thuỵ Miên thì lại gần. Vừa ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn đã thấy nàng ta chăm chú viết sách, nhăn nhó khó chịu hỏi: “Tỷ lại viết lung tung cái gì vậy?”
“Đệ yên tâm, chuyện này ta mới nghĩ ra đêm qua. Chính là chuyện về oan gia ngõ hẹp, không liên quan gì đến đệ.” Thuỵ Miên trả lời, không nhìn vẻ mặt khinh thường của Cát Uy.
Cát Uy nói: “Còn bốn ngày nữa là đến ngày tỷ thí, ta không muốn bị phân tâm loạn trí bới mấy câu truyện vô bổ vớ vẩn của tỷ. Ta không ngồi xem tỷ giở trò nữa, ta tập luyện tiếp. Ta phải lược tẫn miên lực(1), giúp ca ca lấy được bảo vật.”
(1) Lược tẫn miên lực: cố gắng hết sức mình
Thuỵ Miên biết Cát Uy vẫn còn bị ám ảnh bởi mẩu truyện về Tiểu Cát và Tiểu Hải, nàng nhường hắn, không thèm phân bua với hắn, tránh lại làm hắn bị ảnh hưởng đến thi đấu, tiếp tục chú tâm viết truyện của mình. Chỉ một khắc sau, nàng đã nghe thấy tiếng người cãi cọ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy lại là hai oan gia Cát Uy và Cảnh Lan.
Cát Uy tức giận nói: “Ngươi mới là đồ nhân ngũ nhân lục(2), chẳng phải ngươi mới là người cố tình đến đây học lỏm công thức võ thuật của ta sao?”
(2) Nhân ngũ nhân lục: Làm bộ làm tịch, giả đứng đắn
Cảnh Lan gằn giọng: “Tên vương bát đản(2) nhà người có gì hay ho để ta học sao? Với mấy cái võ công cơ bản đấy, người chắc chắn sẽ thua ngay từ vòng đầu.”
(3) Vương bát đản: quân vô lại
Cát Uy tối mặt trả lời: “Được, để ta xem nữ tử phúc hắc(3) như ngươi đi được đến vòng nào mà dám tự cao tự đại.”
(4) Phúc hắc: gian xảo thâm hiểm
Cảnh Lan lại nói: “Ta với người, hẹn nhau tỷ thí, ai bị loại trước là người thua cuộc. Không cần dài dòng nói nhiều, hãy để kết quả trận đấu định đoạt.”
Thuỵ Miên dù đã quen với việc hai vị này hở tí là tranh cãi nảy lửa, nhức đầu phiền não nên quyết định tránh ra ngoài một lúc.
Nàng tha thẩn đi dạo thì gặp Bửu Toại đang chăm sóc cho Ưng Nhãn, lại gần trò chuyện: “Bửu Toại huynh, đợt này huynh có tin tức gì của mọi người ở Bửu gia không?”
Bửu Toại dịu dàng nhìn Thuỵ Miên trả lời: “Mọi việc đều bình thường. Nhưng ta vừa nhận được tin này, chắc chắn sẽ làm muội vui mừng. Phó Kiện Đàm đại sư đang trên đường đến Kỳ Quốc. Hôm trước Ưng Nhãn đã mang thư của đại sư đến cho ta. Đại sư vẫn rất tốt, hiện đang vừa đi vừa du sơn ngoạn thuỷ. Người nói đợi ngày chúng ta đến Kỳ Quốc cùng trùng phùng xum họp.”
“Vậy ư, thật tốt quá. Ta cũng có chút nhớ tính tình không giống ai của lão sư. Tuyển tập truyện ta cũng đã sáng tác được kha khá, nhất định lão sư khi xem sẽ thích thú.” Thuỵ Miên cười vui vẻ nói.
Bửu Toại hỏi: “Muội có ổn không? Đắc Di và Mặc Cảnh đối xử với muội tốt chứ?”
Thuỵ Miên gật đầu nhìn Bửu Toại: “Tốt. Huynh sao tự nhiên lại hỏi như vậy?”
“Thuý Như đã cho ta biết về việc Đắc Di đã đỡ một đao cho muội tại Dục Ngư, lại kể Mặc Cảnh tiên sinh trên đường đi chăm sóc cho muội chu đáo thế nào. Giờ thấy muội thế này, ta rất yên lòng.” Bửu Toại mỉm cười nói.
Thuỵ Miên cũng trả lời: “Cảm ơn huynh đã đồng ý giúp chúng ta. Có huynh đi cùng, thật tốt lắm.”
“Muội nói vậy làm ta rất vui.” Bửu Toại hiền hòa nhẹ nhàng nói.
Thuỵ Miên ở lại cùng Bửu Toại chăm sóc cho Ưng Nhãn một lúc rồi quay về biệt viện. Nàng bất ngờ khi phát hiện có người đang ngồi ở sân viện cầm truyện ngắn nàng viết dở mà say sưa đọc.
Thuỵ Miên lại gần, ngạc nhiên hỏi: “Cô nương Cảnh Lan là đang làm gì vậy?”
Cảnh Lan nhìn Thuỵ Miên, ngỡ ngàng nói: “Cát Uy bảo ta đọc, hắn bảo đây là tài liệu do ngươi sáng tác, thách đố ta đọc mà không tẩu hoả nhập ma.”
Thuỵ Miên ngẩn mặt, nghiến răng rủa thầm: “Cát Uy, ngươi thật là gan hùm, lại dám dùng truyện của ta mà cố tình hãm hại đối thủ. Nhất định ta sẽ cho ngươi biết tay.”
Cảnh Lan nhìn Thuỵ Miên đang tức giận, liền nhanh chóng hỏi: “Có đúng là ngươi đã viết những câu truyện này? Thật là văn chương xuất chúng, làm lòng người dao động. Ta chưa bao giờ đọc chuyện nào hay đến như vậy.”
Thuỵ Miên xúc cảm dâng lên ầng ậc, bất ngờ trước phản ứng của Cảnh Lan. Nàng ta là người thứ hai sau Phó Kiện Đàm ưa thích truyện của nàng, có thể nào là fan hâm mộ cuồng nhiệt thứ hai của nàng.
Thuỵ Miên vẫn chưa tin, nghi ngờ hỏi: “Ngươi là thích thật sự? Truyện của ta?”
“Ta không phải là loại người chuyên buông lời đường mật. Truyện của ngươi đặc sắc ý nghĩa, quả thật làm ta thích thú.” Cảnh Lan trả lời.
Thuỵ Miên bỗng nhìn nàng ta đầy trìu mến, nói: “Cảnh Lan cô nương, cô không những xinh đẹp mà quả thật là có con mắt tinh tường. Ta ngày càng thích cô nương rồi đó. Truyện của ta còn rất nhiều, nếu cô nương thích, ta có thể dâng tặng để cô nương nghiền ngẫm, trả ơn cô nương đã cứu Cát Uy lại còn để chúng ta ở lại Phương Kiếm phái.”
Cảnh Lan nhìn Thuỵ Miên, gật đầu: “Được, nếu người đã nói vậy, ta sẽ không khách khí. Có điều ta phải thú nhận, ta chưa từng có cảm tình với Hội Tam Bảo các người. Thuỵ Miên ngươi trong mắt ta chính là loại người phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ(1). Nhưng ta giờ phải công nhận, một người có thể viết ra những câu chuyện bi đát mà sâu sắc như vậy, không thể là người xấu. Ta bắt đầu đã có con mắt khác với nữ tử ngươi rồi.”
(1) Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ: người hay thay đổi, rất giỏi mánh khoé
Thuỵ Miên vui cười gật đầu, tiễn Cảnh Lan rời biệt viện, trên tay nàng ta lúc này ôm theo hai tập truyện ngắn.
Nàng một mình đứng trong biệt phủ, dạt dào cảm nghĩ: “Từ giờ ta có thể tự hào là tác giả của cả nam và nữ, của mọi lứa tuổi tầng lớp. Chẳng phải người ta vẫn gọi đó là tác giả quốc dân hay sao?”
Thuỵ Miên vui vẻ thích ý, quên luôn việc tìm Cát Uy để dạy dỗ cho hắn một trận.