Thụy Du Thiên Miên

Nam nhân dẫn đầu đoàn người bước vào phòng giam của Thuỵ Miên chính là Lý Tư. Hắn liếc mắt nhìn về phía nàng, mặt không thể hiện chút cảm xúc nào. Bốn người còn lại lần lượt đi vào. Nữ tử theo sát Lý Tư trông mới chỉ ngoài ba mươi tuổi, gương mặt phấn son cẩn thận, xiêm y long phụng đỏ chót, vẻ mặt ngạo nghễ. Thuỵ Miên nhận ra nét giống nhau không sai lệch giữa nàng ta và Mộ Dung Mao.

Lý Tư chắp tay hướng về nữ nhân vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng: “Mộ Cẩm An Hoàng Thái hậu, đây chính là Thuỵ Miên, nữ tử mà Đắc Di vô cùng yêu mến. Nàng ta là người quan trọng nhất đối với hắn.”

Mộ Cẩm An nhìn Thuỵ Miên đánh giá. Lúc bà ta nói chuyện, ngoại trừ khuôn miệng có bờ môi khẽ cử động, toàn bộ đường nét trên khuôn mặt đều cứng đơ lạnh lẽo: “Mang nàng ta lại gần đây.”

Hai tên lính đi theo nghe lệnh Mộ Cẩm An, kéo nữ tử lúc này đang bị kèm cặp phía sau lại gần. Nàng ta cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhan sắc thanh tú, môi nhỏ mũi cao, mắt sáng thông minh nhanh nhẹn. Trên người nàng là một bộ xiêm y màu vàng nhạt, phục trang đơn giản nhưng không thể kiềm chế được vẻ đẹp thanh thoát nhẹ nhàng.

Mộ Cẩm An quay mặt về phía Thuỵ Miên giới thiệu: “Đây là Thái phi Hữu Bình Dương, là mẫu thân của Đắc Di. Hai người đều có cùng một nam tử mà mình yêu quý, giờ diện kiến ở nơi này, phải chào hỏi một chút đi chứ?”

Hữu Bình Dương nhìn Thuỵ Miên, trong ánh mắt mang theo bất ngờ, rồi nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn Mộ Cẩm An nói: “Hoàng Thái hậu nương nương, tỷ tỷ nhầm rồi. Tất cả chỉ là tin đồn, ta và Đắc Di quả thật không phải quan hệ mẫu tử. Ta là a di của hắn, vì hắn là hài tử của đại ca, nên ta mới đem lòng yêu thương bảo vệ.”

Mộ Cẩm An nghe xong, ánh mắt loé lên tức giận, độc địa nói: “Đến giờ này mà ngươi còn chối cãi. Phụ thân ta đã điều tra ra hết. Lý Tư cũng đã kể với ta, Đắc Di lên đường tìm bảo vật, là muốn giành lại vương quyền. Hắn chính thực là mang long mạch trong người, nên mới có thể sở hữu được bảo bối. Hắn chính là hài tử của ngươi và tên thánh thượng bội tình kia.”

Lý Tư quỳ một chân xuống xác nhận: “Quả thật có việc như vậy.”

Hữu Bình Dương như bị một cơn đả kích lớn đánh vào người, bà nhìn Lý Tư nói: “Ta tin tưởng ngươi như vậy, giao phó cho ngươi bảo vệ chủ tử, vậy mà ngươi dám phản bội Đắc Di, lại đi theo hai cha con Mộ Dung Mao. Là do ta đã tin nhầm người hay do ngươi đã quá xảo quyệt đây?”

Lý Tư lặng im không nói gì. Mộ Cẩm An lớn tiếng nói: “Vậy là ngươi đã thừa nhận, Đắc Di là nghịch tử của ngươi và lão hoàng đế. Hắn còn dám lên đường tìm bảo bối để lật đổ Hoàng thượng và chúng ta, hắn đừng có hòng vọng tưởng.”

“Ngươi và phụ thân ngươi đã năm lần bảy lượt có ý muốn hãm hãi ta và Đắc Di. Chúng ta chỉ muốn an ổn mà sống. Các người hãy để ta đi gặp Đắc Di, để ta khuyên bảo nó, nó sẽ nghe lời ta. Nó sẽ dừng lại.” Hữu Bình Dương lấy lý lẽ khuyên can.

“Người còn định lừa ta? Nếu không phải do ngươi xuất hiện, năm xưa ta đã không bị thất sủng. Nam nhân trên đời dù có là thường dân hay là Hoàng thái thượng cửu đỉnh chí tôn, lời nói đều giống nhau, cũng chỉ như gió thổi mây bay. Ta và hắn bên nhau, lại có hôn ước chính thức, chỉ vì ngươi xuất hiện mà hắn thay lòng đổi dạ, trái tim hắn không còn thuộc về ta nữa. Ta và phụ thân ta hại các người? Cừu đại khổ thâm(1) của ta, chính là do ngươi, nghịch tử của ngươi và cả Hữu Thái Uý chèn ép mà ra.” Mộ Cẩm An mất bình tĩnh, run rẩy nói.

(1)    Cừu đại khổ thâm: bị ức hiếp mà thành oán hận

Thuỵ Miên nghe những lời Mộ Cẩm An nói, hốt nhiên quán thông(1). Tuy bà ta là Hoàng Thái Hậu, chấp quản hậu cung, là mẫu nghi thiên hạ, quyền hành vô biên, chung quy cũng chỉ là một nữ nhân đau khổ vì một chữ tình, bao năm nay đấu đá uất hận cũng chỉ để tranh giành trái tim của một nam nhân.

(1)    Hốt nhiên quán thông: bất ngờ thông suốt, hiểu được mọi việc

Thuỵ Miên dùng đạo lý nói: “Mộ Cẩm An, ngươi luôn miệng nói rằng mình bị Hữu Bình Dương và người nhà của phu nhân ép buộc. Ta là người ngoài, nhìn nhận mọi việc rất khác. Khi Đắc Di ở tại Dược Trang thành, các người không những cử người đeo bám gắt gao, còn cố tình cử thích khách tìm đến ám sát hắn tận hai lần, suýt đã khiến hắn mất mạng, còn liên luỵ tới người vô tội. May là chúng ta được người tốt ứng cứu mới có thể bình an vô sự. Chính vì Đắc Di nhiều lần bị dồn ép, lại bị đuổi cùng giết tận nên hắn mới quyết tâm đi tìm bảo bối, mong muốn bình định giang sơn loạn lạc và giải thoát cho chính hắn và mẫu thân của hắn. Việc Đắc Di sẽ thống nhất thiên hạ là thiên số, nhân tâm hoà hợp ý trời. Các người hãy dừng lại, đừng gây thêm tội nghiệt, đừng lấn sâu thêm nữa.”

Mộ Cẩm An nghe xong lời của Thuỵ Miên, tức giận quát: “Ngươi nói bậy. Ta và phụ thân chỉ cử một đám người theo dõi hắn, ai ngờ bị hắn phát hiện, mới dẫn đến việc tranh đấu tại núi Dạ Kỳ, khiến hắn bị đả thương. Lần thứ hai hắn bị hành thích, tuyệt không phải do chúng ta làm. Ta chưa từng muốn giết hắn tại Dược Trang thành vì dù gì hắn cũng là người của Hữu Thừa Thăng. Hơn nữa hắn che giấu lại giỏi, tuyệt không để lộ ý định làm phản của mình, khiến bọn ta cũng bị làm cho mờ mắt. Nhưng cuối cùng vẫn là do hắn tham vọng, muốn tự mình thâu tóm bảo bối, chống lại chúng ta. Ta và phụ thân ta sao có thể làm ngơ?”

Thuỵ Miên không phục khi nghe Mộ Cẩm An nói, đối chất: “Trong đêm hội hoa đăng tại Dược trang thành, chẳng phải các ngươi đã cử người đến ám sát Đắc Di, chính những người này còn nói mọi việc là do ngươi và phụ thân ngươi sắp đặt, chẳng phải thế sao?”

“Vớ vẩn, ta không phải loại người làm việc không có tính toán như vậy. Tuy nhiên, nếu ngay từ lúc đó đã biết ý định thật sự của hắn, ta và phụ thân đắng nhẽ nên cử người kết liễu hắn ngay tại Dược Trang thành, tránh đêm dài lắm mộng.” Mộ Cẩm An trầm ngâm.

Lúc này Lý Tư mới nói: “Hoàng Thái Hậu đã nói sự thật. Chuyện xảy ra ở Dược Trang thành trong đêm hội hoa đăng không phải do người của chúng ta làm.”

Thuỵ Miên không tin, trong đầu xuất hiện nhiều giả thiết, lẩm bẩm: “Không thể, chắc chắn có hiểu lầm nào đó.”

Mộ Cẩm An quay về phía Hữu Bình Dương đay nghiến: “Ngươi nhìn ngươi xem, vì lẽ gì mà bao năm qua phải khốn khổ sống bên cạnh một đứa con hoang khờ khạo, chỉ để bảo vệ huyết mạch hoàng thất? Hoàng Thái thượng đã mất, hài tử của ngươi lại muốn nhân cơ hội lật đổ chúng ta. Giữ ngươi lại chẳng phải là mối hoạ khôn lường?”

Mộ Cẩm An nói xong liền ra lệnh cho hai tên lính đi cùng: “Kết liễu ả cho ta”.

Lý Tư nhanh chóng tiến lên chặn hai lính canh lại, nói: “Mong Hoàng Thái hậu đừng xúc động, Mộ tể tướng đã căn dặn đưa Hữu Bình Dương Quý Phi đến đây, tất cả chờ ngài đến rồi định đoạt.”

Mộ Cẩm An nghe Lý Tư nói, tuy không vui vẻ nhưng dằn lòng, nhìn Hữu Bình Dương đang bị hai tên lính canh giữ lấy, gằn giọng nói: “Ngươi hãy yên tâm chờ đợi, sau khi Phụ thân xong việc với ngươi, ta nhất định sẽ chính tay đến lấy cái mạng ghẻ của ngươi.”

Hai tên lính canh nhận lệnh liền xô Hữu Bình Dương ngã xuống đất bên cạnh Thuỵ Miên, thái độ hỗn xược không nể nang.

Trước khi Mộ Cẩm An và ba người còn lại rời đi, Hữu Bình Dương cất giọng hỏi: “Hãy nói cho ta biết các người đã hại Hoàng Thái Thượng như thế nào?”

Mộ Cẩm An quay đầu lại quan sát Hữu Bình Dương, ánh mắt loé lên uất hận nhằn từng chữ nói: “Đến nước này, ta cũng không ngại cho ngươi biết. Năm xưa, phụ thân đã du nhập vào hoàng cung một liều cực độc từ Thổ Quốc, muốn ta hạ độc cho hắn. Ta mời hắn đến tẩm cung của ta, cùng nhau dùng ngự thiện. Ta muốn thử lòng hắn lần cuối, nếu hắn còn nhớ những việc trước đây hai chúng ta đã cùng trải qua, ta sẽ bỏ qua mọi việc, sẵn sàng làm trái với ý chỉ của phụ thân ta, cho hắn đường lui. Nhưng hắn không những không nhớ chút nào những kỷ niệm tình thâm trước đó của hai ta, lại quay ra chất vấn ta về việc phụ thân cùng mấy đại thần phe cánh của người trong triều toan tính làm phản. Hắn tuyệt nhiên không quan tâm để ta trong mắt, hắn đã tuyệt tình thì đừng mong ta giữ lễ. Ta không còn cách nào, khiến hắn trúng độc để bảo vệ gia quyến của ta. Độc Thổ Quốc là kịch độc, ngay khi hắn trúng phải, một canh giờ sau, lập tức không qua khỏi.”

“Tại sao ngươi có thể xuống tay độc ác như thế? Chẳng phải ngươi nói trong lòng chỉ có chàng hay sao?” Hữu Bình Dương phẫn nỗ hỏi Mộ Cẩm An.

Mộ Cẩm An giải thích, trong giọng nói vương vấn hoài niệm: “Ta một lòng một dạ với hắn, nhưng vì ngươi mà hắn đối xử với ta có ra gì, đã quên đi hết tình xưa nghĩa cũ. Ta phải trả thù, nếu ta không làm vậy, hắn cũng sẽ chu di tam tộc của ta.”

“Việc muốn diệt trừ phản loạn do phụ thân ngươi cầm đầu là thật, nhưng chàng luôn để tâm dành riêng cho người một con đường sống. Tiên Hoàng thường nói với ta, khi nào đại cuộc bình ổn, diệt trừ được Mộ Dung Mao và đám người làm phản, chàng sẽ ban chiếu chỉ cho ngươi xuất cung, sống cuộc đời tự do tự tại.” Hữu Bình Dương đau đớn đáp lời.

“Ngươi cố tình nói vậy vì muốn ta phải mặc cảm tội lỗi vì đã ra tay với hắn. Hắn là người đã phụ tình của ta trước. Giờ hắn không còn, ngươi muốn nói gì chẳng được.” Mộ Cẩm An lắc đầu không tin.

Hữu Bình Dương nhìn Mộ Cẩm An đang trong cơn xúc động, nhỏ nhẹ nói: “Hoàng thái thượng chưa từng thay lòng đổi dạ, chính là vì chàng chưa bao giờ để ý đến ngươi. Chàng là vì bị phụ thân ngươi ép buộc nên mới lập ngươi làm Hoàng Hậu. Mộ Dung Mao nắm văn quyền trong tay, lại muốn nữ nhi của mình chủ quản hậu cung, muốn tận dụng thế lực trong và ngoài triều, nên một mực thúc ép, khiến chàng vì thế mới kết phu thê với ngươi. Ngươi chưa bao giờ bước được vào trái tim Tiên Hoàng, vì thế, chàng chưa từng phụ bạc ngươi.”

“Ngươi nói dối. Không phải vì ngươi, hắn và ta đã sớm tối bên nhau không rời. Cũng chính vì người, mà hắn không nể tình, muốn giết ta và gia quyến.” Mộ Cẩm An hét lên điên loạn.

“Chẳng phải ngươi ở bên Hoàng Thái Thương đã lâu nhưng chưa bao giờ có hỷ mạch hay sao? Hãy suy nghĩ xem lí do là vì đâu?” Hữu Bình Dương bình tĩnh đáp lại.

Mộ Cẩm An sững người, một lúc sau lắp bắp nói: “Xạ hương? Ta đã bị hắn cho dùng xạ hương ư?”

Hữu Bình Dương giải thích: “Vì không muốn gia quyến nhà ngươi lớn mạnh, cũng do đã nhìn thấu được toan tính của Mộ tể tướng, nên Hoàng Thái thượng quyết không để ngươi sinh ra hài tử. Hắn không muốn ngươi có huyết mạch hoàng thất, sẽ gây ra một trận mưa gió máu tanh. Người có biết điều đó? Liệu Hoàng Thái Thượng có vì để tâm đến ngươi mà hành động như vậy?”

“Ta…Hắn là vì không muốn ta ư?” Mộ Cẩm An sững sờ kinh ngạc, gương mặt đang hả hê độc ác giờ trở nên đau khổ. Thành quả của bà ta, nỗi hận một đời của bà ta giờ đã trở thành vô nghĩa. Người ta chỉ có thể ôm mối hận thù với người gây hại cho mình, khi có cơ hội trả thù, kết quả mới ngọt ngào và có ý nghĩa. Thế nhưng với người vô tình gây ra khổ đau cho mình, thậm chí không để mình trong lòng, nỗi hận một đời chung quy cũng chỉ là sự mù quáng.

Mộ Cẩm An lúc đưa Hữu Bình Dương đến mật thất thì trong lòng rừng rực lửa hận, lúc bỏ đi thì ngược lại, tâm hôi ý lãnh(1), thất thểu mất hồn.

(1)    Tâm hôi ý lãnh: chỉ sự thất bại


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui