“Tiểu Mãn? Cậu có chuyện gì sao? Sắc mặt không được tốt lắm.
”
“Không! Có gì.
”
Cố Tiểu Mãn ngồi trong phòng học, biểu tình trên mặt miệt mài quá độ.
“Sắp phải thi rồi, Tiểu Mãn cậu nếu thật sự không ổn thì không cần phải miễn cưỡng.
”
Rốt cục, nữ sinh ngồi phía trước nhịn không được quay đầu lại nói.
“Ta có thể! Chỉ là đêm qua ngủ không được ngon giấc! ”
Đến tột cùng là ai dạy Tiểu Hàn mấy thứ kia?! Trả lại thụy mỹ nhân thuần khiết đây cho nàng a ~~~ Cố Tiểu Mãn khóc không ra nước mắt.
Môn thi đầu tiên rốt cục đã xong, Cố Tiểu Mãn thống khổ tiêu sái bước ra khỏi trường thi, Mạc Thanh Hàn đã chờ ở bên ngoài, thấy Cố Tiểu Mãn ra, vẻ mặt sốt ruột đi tới.
“Tiểu Mãn, sắc mặt của ngươi không ổn.
”
“! ! ”
Là do ai gây ra!! Cho dù thật sự muốn làm chuyện như vậy, cũng phải xem thời gian nha ~~~ Nàng còn muốn thi tiếp nha nha nha ~~~
Tiểu Mãn thật muốn thét lên như vậy.
Nhưng cuối cùng vẫn là không dám.
“Tiểu Mãn! ”
Làm ơn đừng trưng ra vẻ đáng yêu nhìn ta như vậy, ta sẽ áy náy!
“Không có việc gì! Chỉ là hơi mệt chút.
”
Vì cái gì ta lại nói như vậy? Người chịu thiệt rõ ràng chính là ta! (lệ rơi) (‘>_.