Thùy Ngộ Kiến Thùy – Ai Gặp Gỡ Ai



Một buổi chiều, Hàn Tịch đang trốn trong phòng lướt mạng, mãi tới giờ cơm tối, Lục Thanh Hợp chạy tới gõ cửa.

Hàn Tịch vừa mở cửa, liền phải đối diện với một gương mặt trông có chút tủi thân.

“…”

“Tiểu Tịch…”

“…”

“Tôi đói quá…”

“…”

“Có thể đi cùng tôi đến nhà ga lấy vali được không?”

Thế là Hàn Tịch hộ tống Lục Thanh Hợp tới ga lấy hành lí, sau đó thẳng tiến tới phố ăn vặt nổi tiếng nọ của địa phương.

Đầy rẫy trước mặt là những sạp hàng nối tiếp nhau, mùi đồ ăn thơm nức đến cách một con đường lớn vẫn còn lan tỏa.

“Mặc dù không được sạch sẽ lắm, nhưng mùi vị không tệ.” Hàn Tịch đánh giá ngắn gọn, tỏ ý để Lục Thanh Hợp tùy ý lựa chọn.

Sắc trời dần dần nhuộm tối, hàng quán trên đường lần lượt đèn đuốc sáng trưng thành dãy. Lục Thanh Hợp ngồi trên băng ghế nhỏ, nghiêng mặt sang nhìn Hàn Tịch ở bên cạnh, ánh đèn vàng khiến cho gương mặt lạnh lùng của đối phương phảng phất hương vị dịu dàng. Một cảm giác ấm áp bỗng chốc nảy sinh, Lục Thanh Hợp khe khẽ nở nụ cười.

“Đừng nhìn tôi” cử chỉ của Hàn Tịch hơi mất tự nhiên, cuối cùng vì băng ghế quá sức nhỏ bé mà đành ngồi sát cạnh Lục Thanh Hợp.

Nét cười trên môi càng lúc càng sáng lạn, Lục Thanh Hợp dồn hết tâm trí tranh thủ đụng trái chạm phải người bên cạnh một chút, “Đồ ăn vẫn chưa thấy đâu, tôi lại đói bụng sắp chết rồi, phải làm thế nào để chống đỡ bây giờ?”

Hàn Tịch cảm thấy một luồng khí xông thẳng lên đỉnh đầu, cả người rơi vào trạng thái lơ lửng “thật ra đây chỉ là giấc mơ”.

Lục Thanh Hợp nhìn Hàn Tịch trưng ra vẻ mặt bình tĩnh, đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện quan trọng. Hắn đưa tay lên, Hàn Tịch theo phản xạ nghiêng người tránh sang bên, rốt cuộc Lục Thanh Hợp chỉ nhẹ nhàng sửa lại tóc tai.



Hàn Tịch lại bắt đầu phiền muộn, rốt cuộc mình nghĩ cái gì mà có thể đi cùng cái người này, sớm biết như vậy lúc lấy được hành lí rồi nên tống hắn ra nhà nghỉ luôn mới phải.

Món ăn cuối cùng cũng được dọn ra, chẳng mấy chốc đã bị hai người ôm cái bụng đói cả ngày trời đánh chén sạch sẽ rồi.

Ra khỏi phố ăn vặt, Hàn Tịch liền trưng biểu cảm “Kết thúc rồi, chúng ta từ nay không gặp lại”, không ngờ đối phương vẫn đi theo cậu.

“Anh không tìm nhà nghỉ đi à?”

“Vừa ăn xong, tản bộ một chút đã~”

“Đường lớn như vậy sao phải đi theo tôi?”

“Cảnh xung quanh nhà cậu đẹp~”

…Người đối diện cười vui vẻ mang theo biểu cảm không chút hề hấn, nhưng mà trong lòng Hàn Tịch quả thật đã nổi bão giông.

“Đừng theo tôi!”

“Được, không bám theo cậu~”

Hàn Tịch quay người sải bước về phía trước, hồi lâu sau quay đầu lại, người kia cũng dừng chân cách đó không xa không gần.

Hàn Tịch dứt khoát đi thẳng một mạch về tới dưới lầu nhà mình. Kết quả vừa mới vào cửa, đã nghe thấy tiếng chuông khoan khoái vang lên của cuộc gọi từ lầu dưới.

“Anh như thế này coi là nhiễu dân đó biết không?”

“Tôi có thể tiếp tục ở lại nhà của cậu chứ?”

“Không được!”

“Tôi không muốn ở nhà nghỉ, tôi sẽ không làm gì mà”

“Không được!”

“Tôi có thể giúp cậu nấu cơm, giúp cậu mua này nọ, giúp cậu việc lọ chai…”

“Không được!”

“Vì sao chứ?”

“Bởi vì tôi ngại phiền!” Nói xong Hàn Tịch chợt cảm thấy được hả giận rất nhiều, “Tôi cảnh cáo anh, nếu còn quấy rối tôi sẽ báo cảnh sát”. Gác máy cái rụp, Hàn Tịch thay giày rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

“Tôi sẽ chờ cậu” ngoài cửa, Lục Thanh Hợp nhẹ nhàng thốt ra những lời Hàn Tịch chưa kịp nghe thấy.

Sáng sớm tinh mơ, Hàn Tịch dụi mắt bước từ giường xuống, theo thói quen đường hoàng bước tới nhà vệ sinh, vô tình đảo mắt qua chiếc điện thoại trên tường, cậu đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua. Hàn Tịch bắt đầu cảm thấy hối hận vì thái độ dữ dằn của chính mình, mang tâm trạng nặng nề rửa mặt xong xuôi, Hàn Tịch quyết định nói lời xin lỗi với người kia qua mạng.

Buổi sáng tốt lành tất nhiên không thể thiếu tản bộ, Hàn Tịch rất thích ăn sáng bằng món bánh bao mận khô [1] ở sạp hàng thứ hai trước cổng.

Vừa bước ra hành lang tầng một, xuất hiện trước mắt là một bóng dáng quen thuộc.

Lục Thanh Hợp ngồi dưới đất, dựa vào một bên vali ngủ đầy nặng nề.

Lần đầu tiên Hàn Tịch cảm giác mình sắp sụp đổ tới nơi rồi.

“Này, mau dậy đi thôi!” Hàn Tịch lay lay Lục Thanh Hợp đang nằm còng queo, đối phương khẽ nhíu mày, mở mắt.

“Ặc…Sớm nha~”

Hàn Tịch nhìn sắc mặt không tốt nhưng vẫn cố nở nụ cười của Lục Thanh Hợp, trong lòng xúc cảm lẫn lộn [2], “Anh nghĩ mình đang đóng phim truyền hình à? Ngủ như thế cả đêm” Nói xong Hàn Tịch liền hối hận, cậu ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Hợp với vẻ có lỗi, người đối diện hình như cũng không tức giận.

“Ây~ Sớm biết như vậy thì không nên học đòi người ta, mệt quá…” Lục Thanh Hợp vừa cười giỡn, vừa chống hai tay gượng ngồi dậy, kết quả cả buổi cũng không được như ý nguyện.

Hàn Tịch vội vàng đi tới đỡ người kia dậy, Lục Thanh Hợp bám vào eo cậu, từng chút từng chút một từ từ đứng lên, nụ cười trên mặt rốt cuộc cũng rơi mất, lộ ra vẻ mặt đầy khổ sở. 

Hàn Tịch nhẹ nhàng giúp đối phương phủi bụi bám trên quần áo, trong lòng không tránh khỏi có chút xót xa.

“Vào nhà tôi nghỉ một lát đi đã” một tay đỡ người, một tay kéo hành lí, Hàn Tịch đưa Lục Thanh Hợp vào phòng, bố trí người ta yên vị trên sopha, còn mình tự ra ngoài mua đồ ăn sáng.

Tới khi về nhà, Lục Thanh Hợp đang hoạt động thân thể, quay trái xoay phải tập thể dục.

“Đợi lát nữa sẽ đưa anh đi sắm quần áo” Hàn Tịch đặt bánh bao vừa mua lên bàn, “Tôi có chuyện muốn nói với anh”.

Lục Thanh Hợp quay người lại.

“Anh tới đây bao nhiêu ngày?”

“Xin nghỉ một tuần, còn 5 ngày nữa”

“Vậy 5 ngày này anh ở nhà tôi, nhưng chỉ được ngủ trên sopha thôi”

“Được”

Lục Thanh Hợp nhìn Hàn Tịch đi vào phòng ngủ, bên môi liền nở một nụ cười sáng lạn.

Khổ nhục kế đúng là điểm chí mạng mà~ Bé Thịt Viên thân ái~

Những ngày sau, Hàn Tịch đưa Lục Thanh Hợp đi hầu khắp những cảnh đẹp trong thành phố. Chức danh hướng dẫn viên du lịch của Hàn Tịch chẳng hề có tâm chút nào, dù đi đâu cũng cos hũ nút không hé răng lấy nửa lời, may mà Lục Thanh Hợp không để ý tới việc đó.

Buổi tối trước ngày về, Lục Thanh Hợp đề nghị được ngồi máy tính một lúc.

Hàn Tịch nhìn vẻ mặt chân thành tha thiết của đối phương, lại nghĩ tới biểu hiện ngoan ngoãn mấy ngày nay của người nọ, cuối cùng cũng đồng ý.

Thế là Hàn Tịch xem tivi ở phòng khách, ngẫu nhiên nghe thấy giọng Lục Thanh Hợp từ trong phòng vọng ra, “Đương nhiên” “Siêu gầy” “Rất nhỏ nhắn” “Chắc chắn”…Cậu chỉ nghĩ hắn đang nói chuyện phiếm với fans hâm mộ, có lẽ đang bàn tán về minh tinh nào đó, cũng không mấy để tâm.

Nếu như cậu biết câu hỏi của người hâm mộ kia chính là những câu như “Đại thần, anh đang ở phòng điện hạ sao??? Điện hạ cho anh mượn máy tính sao??? Nói như vậy quan hệ giữa hai người đã rất thân mật rồi~???”, “Điện hạ có phải rất gầy rất gầy rấy gầy không?”, “Eo của điện hạ có phải rất nhỏ không?”, “Aaaah áp đảo điện hạ siêu tuyệt siêu hạnh phúc aaaah” …, đại khái cậu sẽ lập tức đuổi quách Lục Thanh Hợp đi rồi.  

Chia xa ngày hôm ấy, Hàn Tịch đưa người tới tận cổng nhà ga.

Chung quanh những hàng người vội vã, Hàn Tịch cùng Lục Thanh Hợp mặt đối mặt đứng lặng im. 

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, đi thôi.” Hàn Tịch lên tiếng trước.

“Được rồi. Nhớ giữ gìn sức khỏe~” Lục Thanh Hợp kéo theo hành lí, quay người chuẩn bị đi vào cổng soát vé. Hàn Tịch nhìn người nọ chậm rãi hòa vào dòng người, cũng quay bước chuẩn bị rời đi.

Mấy giây sau, cậu bất chợt nghe tiếng gọi lớn của người nọ: “Hàn Tịch, đừng quên lời thỉnh cầu của tôi, tôi chờ câu trả lời của cậu.”

Hàn Tịch đứng lặng tại chỗ vài giây, rời đi không một lần ngoảnh lại.

Căn nhà quen thuộc nay trống trải, Hàn Tịch đứng trước cửa, lặng lẽ nhìn nơi mình đã thân thuộc từ lâu, lần đầu tiên cảm thấy nơi đây thiếu vắng chút gì đó.

Cũng may rằng cảm giác lạ lẫm đột nhiên xuất hiện này nhanh chóng bị thói quen nhiều năm thay thế, Hàn Tịch vẫn duy trì cuộc sống như trước kia. Mỗi ngày ra ngoài đi dạo, nghe kịch truyền thanh, ngẫu nhiên cũng theo đuổi một vài bộ anime mới.

Hiện giờ Hàn Tịch rất ít khi đóng kịch cũng như làm hậu kì, mối liên hệ với Con Thỏ cũng chầm chậm nhạt phai.

Cuộc sống của mỗi người luôn có những giai đoạn khác biệt, Hàn Tịch muốn rằng giai đoạn gắn liền với võng phối của mình kết thúc như vậy. Tương lai phía trước thật bao la, cần được tô điểm thêm bằng những điều khác. Mặc dù những điều đó còn chưa xuất hiện, nhưng cậu cũng không vội vàng, cậu sẽ từ từ chờ đợi.

Từ sau lần tiễn Lục Thanh Hợp trở về, Hàn Tịch không làm sao nói chuyện cùng đối phương được nữa.

Có đôi khi người nọ nhiệt tình bắt chuyện với cậu, cậu đều trả lời hời hợt, người nọ rủ cậu chơi game online, cậu cũng sẽ kiên quyết từ chối.

Liên hệ giữa hai người bọn họ ngày một ít đi.

Hàn Tịch rất hài lòng với kết quả này.

Tình yêu này, cái giá phải trả quá lớn.

Nếu ngay từ khi bắt đầu đã hiểu rằng tỉ lệ thành công ít ỏi tới đáng thương, như vậy, rút lại tình cảm sẽ dễ dàng nhẹ nhõm biết bao nhiêu.

Đau dài không bằng đau ngắn, thà rằng từ thời khắc chớm nở cậu ngăn cách đoạn đường không nhìn thấy tương lai này, còn hơn chờ đợi tới sau này khi đắm chìm trong đó không làm sao tự mình kiềm chế được tổn thương nữa.

Ít ra cậu biết rằng, đã từng có một người thật lòng vì cậu mà đánh đổi như thế, mặc dù quãng thời gian ấy ngắn ngủi như sao băng bay qua, cậu cũng sẽ không quên đi vẻ đẹp bừng nở trong nháy mắt đó.

Cảm ơn anh, Lục Thanh Hợp.

Hàn Tịch nở nụ cười nhàn nhạt.

Đương khi những bông hoa gạo dần dần tàn lụi, cơn gió dịu dàng mỗi ngày thêm buốt giá, Hàn Tịch chào đón sinh nhật tuổi 22 của mình.

Sinh nhật năm nay có chút đặc biệt, bởi vì Con Thỏ muốn mở một bữa tiệc ca hát cho cậu.

Hàn Tịch vốn không đồng ý, cậu không thích quá mức ồn áo náo nhiệt, cậu không thích hợp với không khí đó.

Nhưng Con Thỏ vẫn cố chấp, Hàn Tịch đành thỏa hiệp.

Thời điểm áp phích của buổi tiệc ra lò, Hàn Tịch nghiêm túc quan sát chương trình hôm đó một lần, thuận tiện nhìn lướt qua danh sách khách mời.

Không có Minh Âm.

Phải, như vậy rất tốt.

Hai tiếng trước khi bắt đầu buổi tiệc ngày hôm ấy, Hàn Tịch đứng ở ban công nhìn về phía xa xăm. Những tòa cao ốc san sát nhau chắn tầm mắt của cậu, nhưng cậu vẫn cố chấp nhìn, mãi tới khi gió hòa cùng cơn mưa đổ xuống.

Hàn Tịch ngẩng đầu, cảm nhận làn hơi ẩm ướt phả vào mặt, không kìm nén được giọt nước ấm áp từ khóe mắt buông rơi.

Bữa tiệc âm nhạc chính thức bắt đầu, Con Thỏ trong vai trò DJ chủ trì, dùng hết sức để khuấy động không khí, bù trừ cho thể chất lạnh lẽo đến mức đóng băng của Hàn Tịch.

Chẳng mấy chốc hơn nửa chương trình đã trôi qua, Hàn Tịch chẳng có chút cảm giác nào, lại không thể không chuyện trò qua lại cùng những fans hâm mộ của mình. 

Hàn Tịch thấy như mình đang phải chịu đựng, mỗi phút mỗi giây đều không hề thoải mái.

Cho đến lúc chuông cửa đột ngột vang lên.

Hàn Tịch xin lỗi fans hâm mộ rồi ra mở cửa, đã trễ như vậy còn ai đến nữa nhỉ?

Thời khắc nhìn thấy mái tóc ướt sũng của Lục Thanh Hợp qua ô mắt mèo, Hàn Tịch không khỏi ngẩn ngơ.

Mở cửa, Lục Thanh Hợp một tay ôm hộp bánh kem, một tay kéo hành lí, vụng về chui vào nhà.

“…”

“Ôi~ Đã lâu không gặp~ Sinh nhật vui vẻ!” Nhìn vẻ mặt vô cùng chân thành của đối phương, Hàn Tịch có cảm giác không thể nào tin được.

“Tàu tới trễ, thành ra đặt bánh cũng bị chậm, lúc bánh hoàn thành thì trời lại đổ mưa, may là cậu chưa ngủ~”

“…”

“Không quấy rầy cậu chứ?”

“Không có…”

“Vậy, nếu cậu không phiền, tôi đi tắm trước được không?” Lục Thanh Hợp ngó bạn Hàn Tịch đang nhìn mình chằm chằm chẳng nỡ chớp mắt mà không nhịn được cười. 

Hàn Tịch như sực tỉnh từ trong cõi mộng, “Anh đi đi”.

Trở lại phòng ngủ, Hàn Tịch thấy tràn ngập những lời bình luận “Đại thần đến rồi!!!”, “Đại thần cuối cùng đã tới!!!!”

Hàn Tịch chợt cảm thấy hoảng sợ, ngốc nghếch hỏi: “Làm sao mọi người biết?”

Sau đó toàn thể khán giả chợt nghe tiếng cười phì của Con Thỏ: “Hahahaha Tiểu Ảnh, không phải chứ!!! Mừng quá nên chỉ số thông minh rớt cái oạch à?? Quả nhiên chỉ số thông minh của người đang yêu đều mang giá trị âm hahahahaha…”

Hàn Tịch chậm chạp nhận ra, “Mọi người đều biết anh ta sẽ tới? Chỉ có tôi là không?”

Ô bình luận đồng lòng nhất trí “Điện hạ cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi”.

…Hàn Tịch chẳng biết nên phun bậy thế nào cho phải.

Trải qua một khúc nhạc dạo như vậy, không khí của buổi tiệc lập tức nóng tới vô hạn, fans hâm mộ high muốn chết, không ngừng xui dại Hàn Tịch: “Điện hạ mau đi đánh úp đại thần!!!”, “Điện hạ gõ cửa xem đồng hồ nước đi!!!”, “Báo chuyển phát nhanh cũng được!!!”

Hàn Tịch dở khóc dở cười, chưa biết nên đáp lời ra sao.

Cũng may Lục Thanh Hợp khoác khăn tắm tự mang tới đã nhanh chóng xuất hiện. 

“Ô~ đám tiểu yêu tinh~ tôi tới rồi đây~”

Lục Thanh Hợp vừa lên tiếng, toàn thể hội trường lập tức bùng nổ, bình luận trôi vèo vèo trên màn hình tựa bánh xe Phong Hỏa [3] vậy.

Cuối cùng mọi người đồng lòng nhất trí, cùng nhau hô hào: “Hát đi!! Hát đi!! Hát đi!!”

“Tất nhiên” Lục Thanh Hợp cười một tiếng, “Có điều phải có sự đồng ý của một người đã”

Hàn Tịch vội vàng trả lời: “Không có vấn đề gì.”

Lục Thanh Hợp bắt đầu tìm nhạc đệm, Hàn Tịch ngồi ở trên giường xem.

Ca khúc đầu tiên là “Ánh lửa”, bài thứ hai “Tình yêu bất đắc dĩ”, khúc thứ ba là “Ánh trăng nói hộ lòng tôi”…

Hàn Tịch không muốn xem nữa rồi.

Lục Thanh Hợp bắt đầu hát một bài lại nối tiếp một bài, toàn bộ đều là những ca khúc có chủ ý, chẳng mấy chốc đã để mọi người bắt được trọng điểm.

Những câu “Ở bên nhau ở bên nhau!!” “Điện hạ mau hồi đáp đi thôi *gào rú* *gào rú*!!!!” ngập tràn ô bình luận.

Lại có fans hâm mộ bày tỏ, sức công phá từ tình ca của đại thần quá mạnh mẽ, nàng chảy máu mũi mất rồi…

Lục Thanh Hợp hát liền một lèo, năng lượng bền bỉ mạnh mẽ vô cùng.

Hàn Tịch ban đầu từ lúng túng, chuyển sang ngại ngùng, càng về sau càng ngẩn ngơ.

Lục Thanh Hợp hát hết bài cuối cùng, quay đầu hướng ánh mắt lấp lánh ngắm nhìn Hàn Tịch.

“…Ăn bánh ngọt đi” Hàn Tịch buông một câu hời hợt, sau đó liền đứng dậy đi ra.

“…” Lục Thanh Hợp lập tức có cảm giác hình như mình đã chiều hư người ta mất rồi.

“Mau ra cắt bánh thôi.” Hàn Tịch thúc giục.

“Tới đây tới đây” Mặc kệ cậu ấy, dù sao người nào đó chạy cũng không thoát.

Hàn Tịch muốn cắt bánh ăn luôn, nhưng Lục Thanh Hợp bắt đối phương đốt nến ước nguyện.

Hàn Tịch không thể lay chuyện được người nọ, đành phải nghe lời.

Lúc ước nguyện, đầu óc Hàn Tịch trống rỗng, dây dưa cả buổi, rốt cuộc cầu nguyện ước muốn từ tận đáy lòng mình.

Nói là điều ước, nhưng thật ra là lời hẹn, Hàn Tịch lặng lẽ hy vọng. Nếu quả thật có một ngày như vậy, cậu nhất định sẽ đích thân thực hiện lời hứa này.

Một đêm mừng vui bất ngờ cùng hẹn ước nhanh chóng trôi qua, ngày hôm sau Lục Thanh Hợp lại vội vã ra về.

Hàn Tịch cái gì cũng không hỏi, một lần nữa tiễn người nọ đến nhà ga.

Lần này Lục Thanh Hợp không gọi cậu từ phía xa nữa, hắn nhìn thẳng vào mắt Hàn Tịch mà nói: “Tôi sẽ chờ cậu~”

Hàn Tịch đáp “Hẹn gặp lại”.

“Được, hẹn gặp lại~” chúng ta sẽ gặp lại, rồi sau này nhất định sẽ có ngày vĩnh viễn không rời xa nhau nữa.

Lục Thanh Hợp rời đi, nhưng hắn vẫn thường quay trở lại.

Mỗi dịp lễ tết đều có mặt.

Lục Thanh Hợp viện đủ các loại cớ, nào là sửa nhà, một người chơi lễ chẳng có ý nghĩa, thiếu nợ phải trốn người ta,…

Hàn Tịch cũng lười bóc mẽ.

Cho đến một ngày, Lục Thanh Hợp mang theo hành lý nhiều gấp ba so với mọi lần. Đồ đạc chồng chất đầy phòng khách, vẻ mặt Hàn Tịch u ám sầm sì.

“Haha, đoán xem sao lần này tôi lại tới?”

Hàn Tịch nhìn gương mặt hả hê đắc ý của đối phương, hận không thể đấm cho một phát, tôi quan tâm anh làm gì chứ.

“Ha! Có chuyện quan trọng cần nói!” Lục Thanh Hợp thoáng một cái đã biểu lộ vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Quanh đầu Hàn Tịch binh đoàn dấu chấm hỏi (???) bay vòng.

“Công việc của tôi, đã chính thức chuyển tới thành phố XX rồi! Tôi tới đây để  thuê phòng đó!”

Hàn Tịch nhìn nét mặt chân thật của người nọ, hồi lâu không đáp.

“Được hay không được…?” Lục Thanh Hợp nhìn gương mặt không chút biểu cảm của người đối diện, trong lòng không khỏi bồn chồn.

“Đồng ý, sao mà không được chứ.” Hàn Tịch đột nhiên nở nụ cười.

Lục Thanh Hợp giật mình, dù mỹ nhân quanh  năm mặt lạnh nay cười rộ lên xinh đẹp vô cùng, nhưng trong tình cảnh này, thật sự không thể tưởng tượng được.

“Tôi cũng có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh.”

“Chuyện gì?” tim Lục Thanh Hợp bỗng nhiên đập thật nhanh.

“Chúng ta ở bên nhau đi.”

“…”

Lục Thanh Hợp nhìn thật lâu vào mắt đối phương, mãi đến khi nhìn thấy trong đó ngập tràn sự chân thành, hắn ôm chầm lấy cậu, “Đừng cử động, để tôi ôm em một chút”.

Trái tim đã nhiều năm mỏi mệt đến vô cùng nay được đón nhận kết cuộc hạnh phúc nhất, hắn, có chút không kịp thích ứng.

Hàn Tịch vòng tay ôm người nọ, lần đầu cảm thụ cái ôm, nụ cười nhẹ nhàng lan tỏa trên gương mặt cậu, ấm áp khác thường.

Sau này, Hàn Tịch nói, sinh nhật 22 tuổi tôi đã ước hẹn, nếu như anh có thể kiên trì ba năm thường xuyên đến thăm tôi, tôi sẽ cố gắng cùng anh ở bên nhau.

Lục Thanh Hợp liền hỏi, nhưng thời điểm em bằng lòng chưa tới ba năm?

Hàn Tịch đáp, bởi vì tôi thấy được cố gắng của anh. Con Thỏ đã nói với tôi, thật ra yêu nhau không khó khăn đến vậy, cái gọi là khó khăn đều là do chính mình không muốn cố gắng mà viện cớ thôi.

Lục Thanh Hợp nở nụ cười, cho nên em nghĩ thông suốt rồi?

Hàn Tịch lặng lẽ gật đầu.

Nên giờ rốt cuộc em cũng là của tôi~ Lục Thanh Hợp ôm chặt Hàn Tịch, hôn lên đôi môi xinh xắn của đối phương.

Mùi vị quả thật không tồi~ trong lòng Lục Thanh Hợp cười đến nở hoa.

Cuối cùng, Hàn Tịch quyết định đăng một trạng thái trên weibo.  

Nguyệt Vô Ảnh_Từ này về sau không còn cô đơn nữa.

Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ, nhất là những người bạn đã bên tôi từ lúc chưa có chút tiếng tăm gì.

Tôi rất ít khi nói những câu thế này, có lẽ đây cũng là lần sau cùng.

Tôi vẫn cảm thấy có những điều không nhất thiết phải nói ra, nếu như đã thật sự thấu hiểu lẫn nhau.

Nhưng hôm nay, tôi vô cùng muốn nói những lời này, cũng vô cùng muốn bày tỏ tâm trạng trong giây phút này.

Phải.

Cảm ơn một người, đã khiến cho tôi hiểu được, ai gặp gỡ ai, đều có thể trở thành kỳ tích.

_____________________________________

[1] Bánh bao mận khô (梅干菜包子)

"bánh

[2] Ngũ vị tạp trần: ngũ vị là 5 loại hương vị – chua, cay, mặn, ngọt, đắng; ngũ vị tạp trần ý chỉ nhiều cảm xúc lẫn lộn không phân biệt rõ ràng.

[3] Bánh xe Phong Hỏa: Phong Hỏa luân trong truyền thuyết của Na Tra tiểu thịt tươi, ở đây ý chỉ bình luận trôi vèo vèo như vòng quay của Phong Hỏa luân.

"phong

_oOo_Chính văn hoàn_oOo_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui