Thùy Ngôn Vô Dụng

Ngoài cung rất là náo nhiệt, Vô Dụng lại cảm thấy có chút nhàm chán.

Lễ khất xảo là ngày hội tình nhân, hoạt động cũng nhiều, nhưng so với mình thì chẳng có quan hệ.

Những năm gần đây, Vô Dụng bằng cơ hội mỗi tháng ra cung ba lượt, hơn nữa Thu thường mang mình ra ngoài, cho nên sớm biết mọi ngóc ngách ở Đế Đô.

Nhưng, cũng như xưa không có cơ hội rời đi Đế Đô.

Cơ mà, một ngày nào đó ta sẽ rời bỏ nơi này.

Vô Dụng nhìn xa xa nơi cửa thành, lộ ra môt nụ cười vẻ chờ mong.

“Tiểu Thất, cảm thấy nhàm chán sao ?” Cơ Chi Ngạn thấy Vô Dụng thất thần, cười hỏi.

“A, hoàn hảo.” Vô Dụng đáp.

“Kỳ thật lễ khất xảo ở cầu Chức Nữ hàng năm chỉ có vậy, không có gì mới mẻ,” Cơ Chi Ngạn nhìn đám người náo nhiệt, “Nhưng, hôm nay gọi Tiểu Thất đi cùng, là muốn cùng Tiểu thất xem tọa kiều (cầu hình cong)”

“Cầu ?” Vô Dụng theo lời Cơ Chi Ngạn, đem tầm mát nhìn về phía cầu đá cách đó không xa.

Vô Dụng biết cây cầu đó không có tên, mỗi khi đến lễ Khất xảo trên cầu trở nên náo nhiệt hẳn.

Tuy rằng chưa từng biết qua, Vô Dụng cũng từng nghe Thu kể ngày này đôi tình nhân sẽ tay trong tay, cùng nhau đi qua cầu. Nói như vậy sẽ được chúc phúc, cả đời cũng không chia ly.

“Ta muốn cùng Tiểu Thất đi qua cầu.”

“Ơ ?” Vô Dụng có chút kinh ngạc, “nhưng, đó là nơi cho tình nhân ?”

“Cũng không hẳn.” Cơ Chi Ngạn cười nói, “Chỉ là chúc phúc thôi, cũng không phải nhất định là tình nhân, cũng có thể là thân thân.” Nói xong hắn lộ ra biểu cảm chờ mong. “Ta rát muốn đi xem một chút, nhưng không thấy ai cùng đi, Tiểu Thất không muốn theo giúp ta sao ?”

Vô Dụng cúi đầu nghĩ, sau đó gật gật đầu, nói : “Được rồi,”

Cơ Chị Ngạn nắm tay vô dụng, cùng nhau đi qua tòa kiều. Vô Dụng chỉ mải ngắm phong cảnh, không có chú ý tôi trong đôi mắt Cơ Chi Ngạn lộ ra ý cười thỏa mãn, cũng không chú ý tới mọi người đang nhìn, ánh mắt có chút kinh ngạc.

Buổi tối, lúc Thu tới Vô Dụng cảm thấy trên mặt hắn có chút tức giận.

Nó có chút nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi : “Sao vậy ? Ai chọc giận ngươi mất hứng à ?”

Thu trầm mặc trong chốc lát, sau đó hỏi : “Hôm nay, có phải ngươi ra ngoài cùng Cơ Chi Ngạn ?”

“Đúng vậy,” Vô Dụng cười cười, “Thu thật lợi hại, biết nhanh như vậy.”

“Các người không phải cùng nhau qua cái cầu tình nhân đó ?”

“Ừm.” Vô Dụng gật gật đầu. “Cơ mà kia không gọi là cầu Tình Nhân, không phải nó không có tên sao ? Thái tử ca ca nói không phải chỉ có tình nhân mới có thể đi qua, thân nhân cũng được mà.”

Thu tựa hồ còn nói gì đó, đáng tiếc thanh âm quá nhỏ, Vô Dụng không nghe thấy được.

Vô Dụng đứng lên, xuất kiếm ra nói với Thu : “Chuyện đó không cần quản, Thu múa lại đường kiếm ngày hôm qua cho ta xem đi/”

Thu thở dài, có chút bất đắc dĩ rút kiếm ra, cùng Vô Dụng tập.

Ngày hôm sau, trông buổi chầu.

Đế vương nhìn nhìn Vô Dụng đang ngáp ở một góc, trong mắt mang theo chút ý cười.

Sau đó, tầm mắt lại chuyển tới Cơ Chi Ngạn.

Ánh mắt Đế vương có vẻ mị mị, nói : “Vài ngày trước, Triều Châu bị lụt. Trẫm mặc dù đã phái người đi giúp nạn, nhưng hiện nay cân nhắc thấy dân chúng không có nơi ở, không nhà để về, lòng người hoảng hốt. Trẫm quyết định phái Thái tử đi Triều Châu một chuyến, trấn an lòng người, coi như là đi học chút kinh nghiệm. Các khanh gia cảm thấy thế nào ?”

Trong điện mọi người hô to Thánh Thượng anh minh, Cơ Chi Ngạn mặt lộ vẻ vui sướng quỳ xuống, nhưng trong một khắc xoay người, lộ ra chút thần sắc suy nghĩ.

Ngàn Vũ Cung

Đỗ Tử Lạc cười nói : “Chúc mừng chúc mừng, xem ra Hoàng thượng càng ngày càng xem trọng Điện hạ.”

Cơ Chi Ngạn không có trả lời, nhưng mày hơi nhăn lại.

Đỗ Tử Lạc nghi hoặc nói : “Làm sao vậy ? Có gì không ổn sao ?”

“Phụ hoàng vài năm gần đây thường phái ta đi ra ngoài.” Cơ Chi Ngạn trầm tư nói “Dù là việc lớn việc nhỏ đều phái ta đi, ở người khác xem ra hẳn là chuyện tốt, nhưng ta lại cảm thấy được có điểm kỳ quái.”

“Kỳ quái ?”

“Chính là thời gian đi.” Cơ Chi Ngạn dừng một chút, nói. “Bình thường đều là sau khi ta đi tìm Tiểu Thất.”

“Hửm ?” Đỗ Tử Lạc có chút nghi hoặc.

“Ngày hôm qua là lễ Khất Xảo cầu Chức nữ, ta nhân ngày Nhất Thất đi qua cầu Tình Nhân, kết quả hôm nay lập tức phái ta đi Triều Châu.”

“Có lần, ta đi miếu Nguyệt Lão cầu Uyên ương phù, chia một cái cho Tiểu Thật, bảo chỉ là một cái phù bình an thông thường. Ngày hôm sau đã bị phái đi, gần một tháng mới trở về, sau khi về Tiểu Thất lại bảo ta phù lúc không cẩn thận đã đánh mất, tìm thế nào cũng không thấy.

“Còn có. lần gần đây nhất….”

Đỗ Tử Lạc sau khi nghe xong, vẻ mặt có chút phức tạp.

“Ý của Điện hạ là, Hoàng thượng đối với Thất điện hạ,”

Cơ Chi Ngạn gật gật đầu nói, “Ta chỉ sợ Phụ hoàng đối với Tiểu thất có cái gì đó. Những năm gần đây chúng ta đều thấy, Phụ hoàng đối với Tiểu thất bên trong ngầm sủng ái không ít.”

“Thất điện hạ mặc dù không cầm quyền, Hoàng Thượng đối với hắn cũng quả thật là dung túng,” Đỗ Tử Lạc trầm tư nói, sau lại nhìn thấy thần sắc lo lắng của Cơ Chi Ngạn, “Nhưng trước mặt Hoàng thượng trong lòng nghĩ như thế nào, Điện hạ ngài…. Chẳng lẽ thật sự đối với Thất điện hạ chính là loại tâm tư này ?”

Cơ Chi Ngạn lộ ra nụ cười tự tin, “Tử Lạc ngươi đúng là hiểu ta. Thích gì đó nhất định tay mình phải bắt được, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, cũng không quản.”

Cơ Chi Ngạn trở về phòng, Đỗ Tử Lạc lắc đầu cười khổ.

“Ai, người nhà này cùng thường dân quả nhiên bất đồng, lời lẽ đại nghịch bất đạo như vậy cũng tùy tiện nói ra. Thất điện hạ kia… không biết nên nói là may mắn hay là đáng thương…..”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui