Thùy Ngôn Vô Dụng

Vô Dụng đứng trong đình nghỉ mát, gió theo bốn phương tám hướng thổi qua, mang theo một cảm giác mát lạnh.

Đình nhỏ có một ít hoa cỏ xong quanh, tay Vô Dụng khẽ bắt lấy một đóa hoa thổi qua, nhìn thấy trên hoa rõ ràng một tia đỏ nhạt, ở dưới ánh trăng, giống như là một mạch máu yếu ớt.

“Tiểu Thất.”

Vô Dụng quay đầu lại, thấy gương mặt Đế vương dưới ánh trăng như mang theo một chút khổ sở.

Nó không có hành lễ, chỉ cúi đầu, thản nhiên nói : “Phụ hoàng.”

Đế vương thấy nó thái độ lạnh nhạt, sau mới nhớ tới mình hiện tại không lấy gương mặt của Thu xuất hiện trước mặt nó.

Tay Đế vương đang đưa ra dừng một chút, tiếp theo lại kéo tay Vô Dụng, nhìn thấy trong lòng bàn tay nó đều là vết móng tay, mày hơi hơi nhăn lại.

Tiểu công công bên cạnh lấy ra ít thuốc mỡ, Đế vương cầm lấy, từng chút từng chút bôi lên lòng bàn tay của Vô Dụng.

Tiểu công công thấy Đế vương ra ý bảo lui liền đi ra, Đế vương ôn nhu hỏi : “Đau không ?”

Vô Dụng ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn hắn một cái, nhỏ giọng trả lời : “Không đau.”

“Như thế mà mà lại không đâu ? Chảy máu rồi.”

“A,” Vô Dụng ngẩng đầu lên nói : “Không đau thật, đa tạ phụ hoàng quan tâm.”

Vô Dụng rút tay ra, rồi lùi về sau.

Nó chỉ nói thật, tuy rằng có nhìn qua bộ dáng có vẻ đau đớn. Trên thực tế cũng không có cảm giác đau.

Đế vương nhíu nhíu mày, tiến lên từng bước đem nó ôm vào lòng ngực. Vô Dụng tránh tránh, không có tránh né.

Nó nghe thấy Đế Vương ở trên đầu nó sâu kín thở dài, nói : “Tiểu Thất, người không đau lòng cũng không hiểu được đau là sao, vì cái gì không nhìn người sẽ vì ngươi mà đau lòng ?”

Thân hình của Vô Dụng run lên một chút, sau đó lại yên lặng.

Đế vương ôm nó thật nhanh, cằm để trên đầu nó, vẫn không nhúc nhích, giống như muốn duy trì động tác này cả đời.

Tiểu công công vừa đi giờ đã trở lại, nhìn thấy bộ dáng của Đế vương, trên mặt lại lộ ra vẻ ngượng nghịu.

Đế vương ngây người trong chốc lát, sau đó buông Vô Dụng ra, cùng tiểu công công ở bên nói.

Đế vương nhíu mày, quay đầu lại nhìn Vô Dụng đang ngẩn người nói : “Phải về đại điện, cùng ta trở về đi.”

Vô Dụng cúi đầu, nói : “Nhi thần không muốn trở về.”

Đế vương nghĩ vậy, nói : “Vậy đừng trở về, ta gọi Tiểu Đức Tử đi theo ngươi, có gì phân phó cho hắn là được.”

“Nhi thần muốn về một mình” Vô Dụng nói.

Đế vương im lặng sau một lúc lâu, cuối cùng thở dài nói : “Bãi, vậy thì trở về một mình đi.”

Đế vương xoay người trở về, nghĩ thầm, có ảnh vệ đi theo hẳn là không xảy ra chuyện gì, cho nó một mình hiểu ra cũng tốt….

Đế vương đi rồi Vô Dụng ngẩng đầu nhìn ánh trăng lẳng lặng giắt ngang chân trờ, tay ôm chặt chính mình, chẳng được bao lâu lại buông ra….

Rất muốn gặp Thu…..

Vô Dụng quay đầu khẽ nhìn phía Đế vương vừa đi, trong lòng có chút nghi hoặc.

Vừa rồi phụ hoàng làm cho người ta cảm giác, rất giống với Thu.

Hơn nữa, người vừa nói “Ta”, chứ không phải “Trẫm”…..

Vô Dụng dùng hai tay chống lên cằm, ngồi ở bậc thang.

Lúc thấy Thu, nó lập tức nhảy dựng lên, nắm chặt ngọc bội bên người, đưa cho Thu nói : “Ngươi xem, đã gắn lại rồi.”

Thu dừng lại một lúc, mới đưa tay nhận ngọc bội.

Mặt ngọc bội đều có nét khác, Thu nhìn kỹ xem, một bên là rồng, một bên là phượng.

Rồng cùng phượng đề dùng bạc khắc lên, đường cong tinh tế, tư thái hoa mỹ tôn quý, chi lại những vết nứt. mà lại lộ ra một phần nhỏ, giống như đã chút tuổi.

“Thế nào ?” Vô Dụng cười hỏi, “Ta chỉ có thể làm thế này, nếu ngươi không thích, ta cũng không còn cách nào.”

Thu nhìn thấy dáng vẻ Vô Dụng có chút lo lắng, lại nghĩ tới đình nghỉ mát mà nó vừa cách xa vừa lạnh nhạt.

Không thể như vậy được, hắn nghĩ, nhẫn nại cũng không nổi.

Hắn giữ chặt tay phải không bị thương của Vô dụng, đem nó đặt bên tai mình.

“Là sao ?” Vô Dụng nghi hoặc hỏi.

“Ngươi cẩn thận sờ xem.”

Ngón tay Vô DỤng bị Thu dẫn theo, từ bên tai dần dần đi về phía trước. Lúc lướt qua, nó cảm giác được lỗ tai phía trước cũng thu, bên tai có một giờ nối, một cảm giác nhợt nhạt tiến đến.

Nó kinh ngạc nhìn Thu.

“Kéo xuống thử xem.” Thu thản nhiên nói.

Tim của Vô Dụng đập nhanh hơn một chút, tay nó có chút run rẩy, lại dần dần, đem lớp ngòai trên mặt Thu, một lớp gì đó khá mỏng, kéo xuống.

Mặt nạ theo gương mặt thật của Thu dần dần lộ ra, Vô Dụng ngơ ngác, không nói gì.

“Khối ngọc bội này, bất luận lúc là Thu, hay là Hoàng đế, đều mang theo. Tiểu Thất cho tới bây giờ vẫn chưa phát hiện ra sao ?”

“Là như thế này sao…” Vô Dụng cúi đầu, mờ mịt nói.

“Lúc đầu ta chỉ tính toán lấy bộ dạng của Thu ở bên cạnh ngươi, bảo hộ ngươi, an ủy ngươi, không cho ngươi lại cô đơn, nhưng dần dần, ta đã không thể hài lòng.”

“Hài lòng cái gì ?” Vô Dụng ngẩng đầu hỏi.

Đế vương mím mím môi nói : “Không hài lòng thân cận ngươi, gần con mà lại dùng gương mặt của ‘Thu'”

Vô DỤng trầm mặc trong chốc lát, nói : “Ta không biết…..”

Đế vương thở dài hỏi : “Nếu lúc trước, ta lấy thân phận Hoàng Thượng tiếp cận ngươi, ngươi có thể thân cận với ta sao ?”

Vô Dụng lại ngẩng đầu, nhìn cây đào trong viện, nói : “Ta không biết…. Có thể có, có thể không…” Nó trầm mặc một lát, lại hỏi : “Vì cái gì chưa đủ ? Lâu như vậy cũng không phải là tốt lắm sao ?”

Đế vương trầm tư, Vô Dụng mở miệng nói : “Vậy kẻ “Tử Ngọc” này, rốt cuộc có tồn tại hay không ?”

Đế vương do dự một chút, cuối cùng vẫn trả lời : “Có tồn tại. Người ban đầu ngươi gặp, người cho ngươi cây đào kia, là Tử Ngọc kia. Sau đó, đều là ta.”

“Nguyên lai là thế….”

Đế vương thấy nó hơi nhăn mặt, nhịn không được đưa tay lên muốn vuốt ve, Vô Dụng lại lùi về sau.

Vô Dụng thấy tay hắn đưa ra giữa không trung, bỗng nhiên có chút bối rối.

“Thật có lỗi”, nó có chút khổ sở nói, “Ngươi bỗng nhiên biến thành như vậy, ta…. Ta không có thói quen.”

Đế vương rụt tay lại, giận dữ nói : “Như vậy, về sau có thể thành thói quen.”

“Ừm.” Vô Dụng gật gật đầu, nói “Ta sẽ cố gắng.”

Đế vương khẽ mỉm cười. “Lúc đầu còn sợ ngươi không tiếp nhận, về sau cũng không bào giờ…. để ý đến ta nữa.”

Vô Dụng lắc đầu nói : “Tuy rằng hiện tại trong đầu còn hỗn loại, nhưng ta biết Thu đối với ta vô cùng tốt… không thể bởi vì thay đổi gương mặt liền phủ định những việc ngươi làm…..”

Đế vương xoa xoa đầu Vô Dụng, lúc này, nó không tránh.

“Về sau vẫn gọi ta là Thu đi. Kỳ thật tên của ta có chữ “Thu”, tên là Thu Minh.”

Vô DỤng trong lòng ngục của Thu lúc đầu còn cứng nhắc không được tự nhiên, nhưng vì là hơi thở quen thuộc, vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đế vương nhìn gương mặt nó thật lâi, bỗng nhiên lui lại, môi nhẹ nhàng đặt trên môi nó.

Vì hình dáng này, cho nên không thể đủ, Tiểu Thất ngươi có biết không ?

Đế vương thở dài, nghĩ thầm hay là lần sau, nói cho nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui