Thủy Nhân Duyên

“Ta nói chuyện xưa cho ngươi nghe.” Quân Tắc trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, quyết định đem mọi chuyện hắn biết nói ra.

Người cổ đại luôn nói chuyện rất hàm xúc, nếu bắt đầu nói về chuyện gì, thường thường mở đầu bằng miêu tả người khác, Khê Nhược bất đắc dĩ.

“Có một người nhà giàu. Chủ nhân có tám vị thê tử, tuy rằng con nối dòng cũng không thiếu, nhưng là thê tử hắn tối sủng ái là người thứ tư. Có một ngày thê tử của hắn nằm mộng, mộng thấy một cái đầu hổ từ trong cơ thể bà chui ra. Ngày hôm sau, thân thể của phu nhân hắn có phản ứng, bụng cũng dần dần nhô lên, đại phu nói nàng hoài thai một nam hài. Chủ nhân phi thường cao hứng, lập tức quyết định đem toàn bộ gia tài để lại cho đứa con chưa chào đời.”

Khê Nhược có chút không kiên nhẫn, Quân Tắc dong dài nửa ngày, đủ để viết bộ kinh thích ca mâu ni, lại còn không có đề cập đến nửa điểm thân thế của Phù Nhật.

“Nhưng là những thê tử cùng đứa con của hắn không đồng ý. Vì thế trong đó có một vị phu nhân thuyết phục ba người khác hạ dược với tứ phu nhân. May mắn đại phu phát hiện kịp thời, làm giảm đi độc tính, ảnh hưởng tới người mẹ nhưng không có nguy cấp đến thai nhi.”

Đây là nguyên nhân thay đổi của hoàng hậu. Khê Nhược đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.

“Chủ nhân giận dữ giết chết kẻ đứng đầu. Nhưng là, từ nay về sau, vị tứ phu nhân trong mắt chủ nhân không hề còn mị lực. Nàng chỉ có thể mong mỏi đứa nhỏ trong bụng có thể giúp nàng củng cố địa vị trong nhà. Sau đứa nhỏ cuối cùng bình an sinh ra, chủ nhân lại chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua đứa con của chính mình sau liền không lưu tình chút nào rời khỏi, hoàn toàn không có chút lo lắng nào. Thậm chí hắn đến bây giờ cũng không biết tứ phu nhân năm đó sinh hạ là song bào thai, bởi vì còn chưa đợi lão Nhị sinh ra, hắn liền vội vàng đi tìm một tân nha đầu tìm hoan mua vui.” Ngữ khí của Quân Tắc có chút kịch liệt,“sau đó lại có một đám cường bạo tới cướp bóc. Tứ phu nhân có gắng chóng trả, cuối cùng bọn họ không thể cướp đi song bào thai, để lại lão Nhị.”


Sự tình phức tạp này Khê Nhược cũng có thể đoán được, vì thế hắn lẳng lặng nhìn biểu tình càng ngày càng trầm trọng của Quân Tắc, cũng không nói chen vào.

“Chính là lão Nhị là nữ nhân.”

“Cái gì!” Khê Nhược chấn động, trách không được Chu Tiến không thể thành hôn, nguyên lai……

“Tứ phu nhân vốn đã muốn thất sủng, nếu làm cho chủ nhân cùng thê tử của hắn biết chính mình đã đánh mất con, hậu quả không nghĩ cũng rõ. Cho nên nàng hạ quyết tâm, đem nữ nhi dưỡng thành nam, đồng thời ngấm ngầm hỏi thăm tìm lại đứa con.

Mười tám năm trôi qua, con không có một chút tin tức. nhưng nữ nhi cũng rất tốt. Từ việc lớn việc nhỏ đến việc vặt trong nhà chỉ cần qua tay nàng là có thể giải quyết hoàn hảo, chủ nhân thường tán thường trước mọi người. Nhưng là từ phu nhân không dám làm gì, bởi vì một khi chủ nhân phát hiện chân tướng, những người có can hệ chỉ sợ khó thoát khỏi tội chết.”

Chu Tiến vì bảo hộ mẫu thân của mình, không biết đến tột cùng bị bao nhiêu khổ. Khê nếu cảm thấy so với chính mình hay là Phù nhật, nàng quả thực là một chân nhân.

“Nhưng dần dần, trong nhà bắt đầu có người hoài nghi nàng là nữ nhi, bởi vì nàng từ nhỏ liền có một bộ dạng khuynh quốc khuynh thành, những người háo sắc chảy nước dãi ba thước chỗ nào cũng có. Vì thân phận thái tử cùng với xử xự giỏi giang của nàng, những người này không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vì thế có người hiểu chuyện mưu mô giựt giây chủ nhân để cho nàng thành thân.”

“Cho nên tứ phu nhân sẽ tìm người làm thế thân? Đó là một trong hai song bào thai?” Khê Nhược hỏi.

Quân Tắc nói: “Ngươi tựa hồ so với ta càng hiểu hơn.”

“Có chuyện như vậy?” Khê Nhược không nể mặt uy hiếp nói, “Chu Quân Tắc, ngươi hẳn là hảo hảo giải thích, bằng không ta cũng không biết chuyện xưa sẽ phát triển như thế nào.”


Quân tắc cũng không chịu thua, trái ngược với Khê Nhược đang vội vã mà nhàn nhã uông trà:“Ngũ Ca, ngươi đừng vội. Ta sẽ nói.”

Khê Nhược hung hăng trừng mắt với hắn. Chu Quân Tắc tuyệt đối là người bình thư, thừa nước đục thả câu.

“Thời điểm tứ phu nhân lo lắng đến cau mày nhíu mi, đột nhiên có một ngày trong nhà xuất hiện một thích khách. Hắn thân thủ phi phàm. Rất nhiều cao thủ đều bắt không được hắn. Thẳng đến khi lão lục từ trong tối phóng ám khí, triệu tập ba thủ hạ mà hắn đắc ý, mới bắt được tên thích khách đã ngất đi. Sau khi vạch trần mặt nạ của thích khách, lão lục ngạc nhiên phát hiện bộ dạng của hắn cư nhiên cùng ngũ ca của mình giống nhau như đúc. Lão lục quyết định lặng lẽ đem hắn đưa đến nơi của lão ngũ, nhưng là trên đường xuất hiện một Hắc y nhân đem hắn cứu đi. Lão lục liền đem sự tình thu dọn, chỉ có nói cho tứ phu nhân biết.”

Khê Nhược hiểu nguyên lai là Chu Quân Tắc làm cho Khê Nhược bị thương, hiện tại hắn cư nhiên coi như không có việc gì cùng mình tán phiến, thật sự là…… Đủ ngoan.

“Sau đó tứ phu nhân luôn tìm người này. Vừa hay lão lục có một bằng hữu là thầy thuốc……”

“Vương Phong Mạnh!” Khê Nếu thốt ra.

Quân Tắc nói:“Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.”

“Ngươi rốt cuộc đã làm gì?” Khê Nhược đột nhiên có một loại cảm giác bị người đùa bỡn.


“Nên làm đều làm.” Quân Tắc trả lời.

“Ngươi……” Khê Nhược xuất ra một thân mồ hôi lạnh, nếu Chu Quân Tắc là địch nhân, chỉ sợ chính mình đã muốn chết không chỉ vài trăm lần.

“Đây là việc ta rất lo lắng, ngươi rất đơn thuần, căn bản không hiểu tính kế.” Quân Tắc nói,“Ở bên ngoài nhiều năm như vậy, ngươi rất khó thích ứng cuộc sống trong cung”

“Không cần ngươi quan tâm!” Khê Nhược bị người ta giáo huấn như lúc nhỏ, trong lòng không khỏi tự ái, dỗi kêu to,“Ta dù ta không phải người thế giới này! Ta có Đạm Tình là đủ rồi!”

“Ngươi là nói Vân Đạm Tình?” Quân Tắc cười lạnh,“Ngươi thật sự nghĩ rắn hắn thực tin cậy?”

“Có ý tứ gì?” Khê Nhược mắt mở to.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận