Thủy Thần

Hắc vô thường ngồi tựa lưng ra phiến đá lớn, dáng vẻ buông thả nhâm nhi bình rượu nữ nhi hồng mới hôm qua đem từ nhân gian về, ánh mắt mơ hồ, hướng nhìn xa xăm, nhưng thật ra chỉ là đang quan sát bọn quỷ sai gần đó có hay không vâng lệnh nàng mà chăm chỉ lau chùi gương vọng. Bạch vô thường ngồi bên cạnh nàng, vẻ mặt đăm chiêu xem lại sổ sách lương bổng của cả hai, xem đi xem lại, đếm tới đếm lui vẫn cảm thấy không cam tâm vì mất bốn tháng bổng lộc, liền dõi ánh mắt như mũi tên bén nhọn hướng đến nguyên nhân lớn nhất, gằng giọng nói: “Muội còn có tâm trạng thưởng rượu?”

“Vậy huynh muốn ta thế nào? Đời người là để hưởng thụ, không hưởng thụ thật uổng phí a.”

Bạch vô thường nhìn nàng, thở dài nói: “Muội là quỷ đó.”

Hắc vô thường nâng tay áo che miệng ho nhẹ một tiếng, uốn lưỡi nói lại: “Đời quỷ là để hưởng thụ, không hưởng thụ thật uổng phí a.”

“Nhờ muội mà lương bổng tháng nào của ta cũng vô tình bị trừ oan, muội nói xem tiền cưới vợ của ta cũng vì muội mà ảnh hưởng, ta còn định mỗi tháng sẽ góp vào quỹ để dành để….”

“Không ai cưới huynh, ta cưới huynh.”

“…”

Bạch vô thường một khắc ngẩng người, tim cũng vì câu nói ấy của Hắc vô thường mà bất giác đập nhanh mấy nhịp. Hai má ửng đỏ, hắn liền hắng giọng, thẹn thùng hỏi: “Những lời muội nói… Có tính là thật không?”

“Đương nhiên là không.”

Câu trả lời dứt khoát của Hắc vô thường như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Bạch vô thường giúp hắn tỉnh táo lại, cũng khiến mặt hắn trở nên khó coi hơn. Hắn lúc nào cũng bị nàng xem như trò đùa, hắn quả thật ngu ngốc mới hết lần này đến lần khác đi tin cái con người không hiểu một chút gì về phong tình như nàng. Nàng không thèm lấy hắn? Hắn cũng cốc thèm lấy nàng.

Bạch vô thường vẫn chăm chăm hướng ánh mắt như hai mũi tên bén nhọn nhìn Hắc vô thường, cứ như muốn xuyên thủng cả mặt nàng. Ngược lại nàng vẫn thong thả nhâm nhi rượu ngon, chẳng màn quan tâm đến, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. Việc trêu chọc hắn thế này cũng chẳng phải ngày một ngày hai, nam nhân gì mà cứ ẻo lả như nữ nhân, yếu đuối chẳng nên tích sự gì, còn nghĩ đến việc cưới vợ? Hắn ngày nào cũng bám theo nàng, nấp sau lưng nàng để nàng bảo hộ hắn. Ấy thế mà hôm nay còn dám nói với nàng là muốn dành tiền cưới vợ ư? Từ bao giờ lại có ý định muốn tách khỏi nàng cơ chứ. Ngu ngốc.

“Huynh còn nhìn ta như thế nữa, cẩn thận ta móc mắt huynh ra.”


“Hứ.” Bạch vô thường hậm hực quay đầu sang hướng khác, tức không nói nên lời.

Hắc vô thường nhấp một ngụm rượu, dõi mắt nhìn đến làn sương khói huyền ảo phía xa, liền thấy một nam nhân thân hình cao to đang từng bước tiến về phía nàng, tuy sương khói che đi tầm mắt khiến nàng chẳng thể nhìn rõ là ai, nhưng ngũ quan tuấn tú ấy nửa ẩn nửa hiện dưới lớp sương mờ thật sự khiến tim nàng một thoáng lệch nhịp. Từ bao nhờ âm phủ lại có một quỷ sai tuấn tú đến vậy? Lại chưa kịp suy nghĩ thêm, tên quỷ sai tuấn tú đó đã đến gần chỗ nàng tự lúc nào. Có điều hắn chẳng thèm quay đầu hành lễ với đại nhân nàng một cái, thản nhiên bước ngang qua, xem nàng và Bạch vô thường như không khí mà đi thẳng một mạch đến hướng gương vọng.

Tên quỷ sai này có tí nhan sắc đã hành động ngông cuồng như thế, hay là ma mới chưa hiểu phép tắc?

Hắc vô thường khẽ nhíu mày không vui, đoạn thi triển pháp thuật biến đến chắn ngang trước mặt hắn, định cất lời mắng chửi tên quỷ sai hành động không chút phép tắc kia.

Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng đã phải nuốt ngược lại vào trong, nàng sợ rụt người, vội cúi đầu hành lễ: “Không biết la sát Đông Nô đại nhân đại giá quan lâm nên không kịp nghênh đón, mong đại nhân lượng thứ bỏ qua.”

Vừa dứt câu liền thấy Bạch vô thường xuất hiện bên cạnh, cũng cúi đầu hành lễ: “Tham kiến la sát Đông Nô đại nhân.”

Hắc vô thường vẫn dáng vẻ cúi đầu không dám ngẩng lên kia, ánh mắt nhọn hoắt quay sang nhìn Bạch vô thường, nhỏ giọng gằng từng chữ: “Sao huynh không nhắc ta người đến là la sát Đông Nô.”

Bạch vô thường cũng dáng vẻ cúi đầu giống nàng, chớp mắt ngây ngô hỏi “Ta thấy muội chạy đến hành lễ còn nhanh hơn ta nữa mà?”

“Tránh ra đi.”

Vừa nói Đông Nô vừa duỗi tay tách hai cái đầu đang chắn đường hắn dạt sang hai bên, đoạn tiếp tục tiến đến chỗ gương vọng.

Hắc vô thường cảm thấy có chuyện không hay liền vỗ vai Bạch vô thường, vẻ mặt giao phó nói: “Huynh ở đây quan sát la sát Đông Nô đại nhân, ta đi gọi Diêm Vương đến đây liền.”


Bạch vô thường trợn mắt không cam tâm, níu lấy tay Hắc vô thường, hỏi: “Sao lại là ta ở lại?”

Hắc vô thường nhíu mày gỡ tay Bạch vô thường ra, đoạn mỉm cười hòa nhã nói: “Bởi vì ta tin tưởng huynh làm được việc hơn ta.”

Bạch vô thường cố ghì chặt tay Hắc vô thường không để nàng đi, đáp: “Ta nghĩ muội mới nên là người ở lại, còn ta...”

“Cả hai ngươi, ai rời đi, ta liền bẻ chân kẻ đó.”

Đông Nô lạnh lùng buông câu, cũng chẳng màn quay đầu nhìn bộ dáng dằn co qua lại của Hắc bạch vô thường. Mà hai người họ nghe xong lời Đông Nô nói, bốn mắt nhìn nhau, liền đồng loạt nuốt ngụm khí lạnh, tự động buông tay nhau ra, bộ dạng nịnh nọt chạy đến vẫy đuôi với hắn.

Mấy tên quỷ sai được phân công lau chùi gương vọng vừa hoàn thành xong công việc, đang thu dọn đồ đạc thì đúng lúc trông thấy Hắc Bạch vô thường cùng Đông Nô đến. Sau khi hành lễ với cả ba xong, Hắc vô thường đưa tay ra hiệu cho bọn chúng lui ra rồi cười tươi nhìn Đông Nô, hỏi: “Không biết la sát Đông Nô đại nhân là muốn xem gì ở gương vọng? Lại không tiện để tiểu nhân đi thông báo cho Diêm Vương một tiếng rằng ngài đến a.”

“Có chút việc cần nhờ đến gương vọng, ta tự làm được, không cần phiền Diêm Vương, vì vậy hai ngươi chỉ cần im lặng ở đây cho đến khi ta rời đi là được.”

Đông Nô ánh nhìn sắc lạnh đảo qua Hắc Bạch vô thường, trong giọng nói còn mang vài phần đe dọa khiến Hắc Bạch vô thường đầu óc vốn mụ mị cũng được khai sáng ngay, liền thẳng người đồng thanh đáp “vâng” một tiếng đầy dõng dạc.

Tà Đế chưa từng khoan dung cho bất cứ ai đối đấu với hắn, lần này còn là tổn thương đến người của hắn. Hắn không thích việc phí thời gian tra hỏi một người ngoan cố che dấu đến cùng, nhưng việc giết chết ả tỳ nữ kia đối với hắn mà nói vẫn là sự giải thoát quá dễ dãi cho ả. Còn việc gì hắn muốn biết, dù bất cứ giá nào hắn đều phải được biết. Chỉ là thân xác phàm nhân hắn đang mượn tạm kia vừa yết ớt vô dụng lại vừa chẳng có tí pháp thuật nào, nên việc trực tiếp đến âm phủ để xem gương vọng của Tần Quảng quả là một việc khó khăn, nhưng với Đông Nô lại khác. Tà Đế giao việc tra ra kẻ đứng sau hãm hại Thủy Thần cho Đông Nô, lệnh cho Đông Nô đến Hoàng Tuyền xem mọi việc đã xảy ra kia qua gương vọng rồi quay về báo cáo lại cho hắn biết.

Tà Đế là vì Thủy Thần mà hạ phàm chịu khổ, chưa kể đến việc hắn còn đang vướng phải lưới tình của Thủy Thần, mà Thủy Thần lại là một trong những thượng thần của tiên tộc. Chuyện này nếu để Ngô Quang gia biết được chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình mà xông đến trước mặt khiển trách Tà Đế. Cũng may là trong thời gian này, Ngô Quang gia vẫn đang còn bế quan, nên những chuyện bên ngoàihầu như còn chưa lọt được vào tai ông. Ma tộc chỉ có hai huyết mạch cao quý còn sót lại là tam công chúa Dương Lam và ma tôn Tà Đế, khổ nỗi cả hai người lại không tránh khỏi tình kiếp với tiên nhân, như thế có phải là quá trùng hợp đến nghiệt ngã? Lại không biết hiện giờ công chúa Dương Lam thế nào, Mị Giả có chăm sóc tốt cho công chúa hay không?

Đông Nô muốn ghé qua U Đô một chút nhưng lại sợ sẽ làm trễ nải việc báo tin cho Tà Đế, huống hồ việc Tà Đế không căn dặn, hắn cũng chẳng thể không an phận mà làm bừa nên lại thôi, cái suy nghĩ kia cũng liền vụt tắt qua tiếng thở dài trong lòng hắn.


Đông Nô dùng thuật khai nhãn gương vọng, từng làn khói lúc hồng lúc xanh huyền ảo lúc này bất giác hiện ra quấn quanh gương, Đông Nô hướng mắt nhìn gương mặt của Ngọc Hương hiện lên trong gương, nhìn nàng ta dúi gói độc dược vào tay tỳ nữ kia rồi cất lời uy hiếp, nhìn nàng ta đắc ý quay về báo cáo tình hình cho Nhược An. Nhìn toàn bộ sự việc lặp lại một cách hoàn hảo qua gương vọng, thật sự khiến Đông Nô một thoáng bàng hoàng không thể tin nổi vào mắt mình.

Nữ nhân phàm thế luôn trưng ra bộ dạng tay trói gà không chặt không ngờ tâm địa lại độc ác như loài rắn rết, chỉ cần thỏa mãn điều bản thân mong muốn liền xem mạng người như cỏ rác. Bọn tiên nhân không ngừng quan tâm bảo vệ những nhân loại như thế này, còn luôn miệng buông lời trách cứ ma tộc hắn máu lạnh vô tình, nhưng xem ra nhân loại này so với ma tộc có khác gì nhau? Sợ rằng còn máu lạnh vô tình hơn trăm lần ấy chứ.

Đông Nô lại chẳng biết cái người tên Ngũ Lang mà Ngọc Hương lấy ra đe dọa Tiểu Lan là ai, nhưng việc nàng ta lấy mạng sống mình ra đổi cho Ngũ Lang xem ra cũng là người có tình có nghĩa. Đông Nô hắn tuy là ma tộc, hơn nữa còn là một trong số tứ đại la sát tiếng tăm lừng lẫy vang danh ma tộc nhưng ngoài việc nhất nhất tuân lệnh Tà Đế ra thì còn là một người rất hiểu đạo nghĩa trong số các la sát. Xem như Đông Nô hắn không truy cứu Ngũ Lang kia, cũng sẽ không đem chuyện này bẩm lên Tà Đế để hắn ta nhờ đó thoát được một nạn.

Thấy vẻ trầm tư của Đông Nô, Hắc vô thường lắc đầu thở dài, nói: “Đông Nô đại nhân chắc bị dọa rồi đúng không? Bọn tiểu nhân thì quen với những việc này rồi, người phàm ấy mà, có kẻ mang lòng tốt đến ngu ngốc, có kẻ tâm cơ còn hơn cả ác quỷ. Thế nên tội danh của chúng đều được Phán Quan đại nhân ghi lại tất cả để sau này chúng tiểu nhân mang bọn chúng đến Hoàng Tuyền có mà đối chiếu với Diêm Vương, cũng nhờ đó để Diêm Vương phân xử có nên cho những loại người đó tiếp tục đầu thai chuyển kiếp hay không, hay nếu đầu thai chuyển kiếp thì có được thành hình dạng người nữa hay không. Đông Nô đại nhân cũng đừng quá tổn hao tâm trí quan tâm đến những loại người này làm gì…”

“Hai ngươi cứ tiếp tục làm việc của hai ngươi đi, việc này cũng không cần bẩm báo với Diêm Vương đâu.”

Đông Nô phất tay đóng lại gương vọng khiến hình ảnh trên gương cũng nhanh chóng vụt tắt đi, đoạn không thèm nán lại thêm, cứ thế quay người rời đi.

“Vâng! Đại nhân đi thong thả.”

Hắc Bạch vô thường cúi đầu hành lễ, đồng thanh đáp. Lại luôn giữ cái hành động như thế một lúc lâu, đến khi chẳng còn nghe thấy động tĩnh gì nữa, Hắc vô thường mới lén nâng mắt nhìn lên, thấy Đông Nô đã đi mất dạng liền lập tức đứng thẳng người nhìn sang Bạch vô thường, nói: “mau, mau đi thông báo cho Diêm Vương.” Đoạn nắm tay Bạch vô thường lôi nhanh hắn đi.

“Nhưng la sát Đông Nô đại nhân đi rồi mà?” Bạch Vô thường vừa chớp mắt ngây ngô hỏi, vừa ngoan ngoãn đi theo Hắc vô thường.

Hắc vô thường cau mày, nói: “Huynh đúng là cái đồ ngu ngốc mà, chúng ta cái gì cũng phải báo cáo với Diêm Vương, biết đâu giúp mấy tháng bổng lộc bị mất quay lại thì sao.”

Bạch vô thường liền như hiểu ý, ngân dài một tiếng “à” đồng tình với nàng. Dù sao nàng nói cái gì hắn cũng cảm thấy đúng.

“…”

Về phần Thủy Thần sau khi thoát chết trong gang tấc, liền xin Tà Đế cho nàng trở về phòng mình để tĩnh dưỡng. Vì việc nàng luôn ở thư phòng của Tà Đế thế này sợ sẽ làm phiền hắn nghỉ ngơi, mà nàng cũng cảm thấy có chút bất tiện trong việc chuẩn bị quà sanh thần cho hắn. Nàng muốn tạo cho hắn một bất ngờ, nên việc nàng lén hắn chuẩn bị quà lúc này không thể để lộ ra được. Hơn nữa nàng vì trúng độc hôn mê mấy ngày đã làm lỡ tiến trình chuẩn bị, sanh thần của hắn lại đang gần đến, nàng không trì trệ thêm nữa. Mà Hồng Liên hay tin Thủy Thần tỉnh dậy liền vui mừng nhanh chóng đến thư phòng Tà Đế chăm sóc cho nàng, thuận tiện theo ý giúp đưa nàng rời khỏi đó.

Tà Đế ban ngày có việc cần xử lí sẽ không đến tìm Thủy Thần, nàng lại vừa mới tỉnh dậy, sức khỏe còn yếu, hắn cho phép nàng có thể không cần phải đến chăm sóc hắn, cứ thế ở biệt viện mà an tâm tĩnh dưỡng, vừa hay lại rất vừa ý nàng, giúp nàng có thời gian rảnh mà hoàn thành món quà của hắn.


Nhưng chỉ là miễn cho nàng chứ chẳng cấm bản thân mình. Tà Đế hắn một ngày không gặp nàng thì thật sự lòng không yên. Cho nên nếu đã bận việc ban ngày, thì ngược lại buổi tối hắn nhất định sẽ tìm đến nàng. Mà mỗi lần đến phòng nàng, hắn đều sẽ tự tay mang cho nàng một bát canh bổ máu, vì trong lòng lo rằng máu độc của mình sẽ ảnh hưởng đến thể trạng yết ớt của nàng. Sẵn tiện than thở về vết thương trên tay rồi nhờ nàng giúp hắn bôi thuốc thay băng, còn bản thân thì thỏa mãn gối tay còn lại lên bàn, vừa chống cằm vừa ôn nhu ngắm nhìn dáng vẻ thận trọng chăm sóc vết thương cho hắn của nàng. Không hiểu sao chỉ cần nhìn nàng, tâm tình hắn liền tốt hẳn lên, khiến hắn nghĩ việc bị thương cũng thật tốt, hoặc là vết thương lau lành một chút cũng không sao a.

Sáng hôm nay Tà Đế cũng không đến tìm Thủy Thần. Lúc này, nàng đang ngồi chăm chú hoàn tất bộ y phục còn đang dang dở kia thì Hồng Liên bộ dạng hớn hở mang đĩa bánh hoa lê bước vào phòng.

Thủy Thần đôi mắt chăm chú vào từng đường kim mũi chỉ, miệng mỉm cười hỏi: “Hôm nay Hồng Liên của ta có chuyện vui à?”

“Đương nhiên rồi, mà chuyện vui của em là liên quan đến cô nương người đó.”

Thủy Thần ngạc nhiên dừng lại mũi kim trên tay, ngẩng đầu nâng mắt nhìn Hồng Liên: “Liên quan đến ta?”

Hồng Liên ngồi vào bàn, hai tay ôm má, cười tươi nói: “Giáo chủ thật sự luôn đối với cô nương rất tốt, đã rõ rành rành như thế cô nương còn muốn giấu diếm tình cảm của bản thân đến bao lâu nữa mới chịu bộc bạch với giáo chủ?”

“Em nói gì vậy chứ, nha đầu này.” Thủy Thần hai má ửng đó, cố lảng tránh ánh mắt của Hồng Liên, tiếp tục may y phục.

“Thì về việc cô nương bị hạ độc đấy, giáo chủ tìm ra người hạ độc cô nương lúc cô nương còn đang hôn mê không rõ sống chết. Hôm đó em cùng đại phu đi sắc thuốc cho người nên không trực tiếp chứng kiến giáo chủ xử phạt, nhưng nghe kể lại là giáo chủ lúc đấy đáng sợ lắm, ngài ấy đã chặt tay ả nô tì hãm hại người sau đó một kiếm đoạt luôn mạng nàng ta. Bây giờ còn nhanh chóng tìm được kẻ đứng sau nữa, giờ đang xử tội ở sảnh đường.”

“Kẻ đứng sau?”

“Còn ai vào đây nữa, chính là ả Ngọc Hương bên cạnh Nhược An tiểu thư, mà em nghĩ chính xác là tiểu thư Nhược An thì đúng hơn. Đúng là chủ nào tớ nấy, tâm địa ác độc như nhau.”

Nghe tới đây, Thủy Thần liền cất bộ y phục đang may dở vào lại hộp gỗ trên bàn, đoạn đứng dậy bưng hộp gỗ đem cất đi khiến Hồng Liên ngạc nhiên hỏi: “Cô nương sao thế?”

“Cùng ta đến sảnh đường.”

Dứt câu liền lập tức gấp gáp bước ra khỏi phòng, cũng chẳng kịp nghe Hồng Liên nói thêm hay ngăn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận