Thủy Thần

Dương Lam nhíu mày, một tay ôm ngực, một tay chống lên vách đá, miệng bất giác phun ra một ngụm máu tươi. Lòng thầm thở phào nhẹ nhõm vì kịp thời vào Mê cốc trước khi nó biến mất, nàng mỉm cười nâng tay lau đi vệt máu trên khóe môi, đoạn nhanh chóng đi tìm Lục Mạch Niên, cũng chẳng màn đến việc băng bó lại vết thương trên người.

Đi vào càng sâu cảnh sắc của Mê cốc càng thay đổi, thay vì cây cỏ xanh tươi như lúc nảy Dương Lam nàng trông thấy thì lúc này mọi vật đều trở nên héo úa tàn lụi, đến một nhánh cây ngọn cỏ cũng không thể vực dậy được, cứ như bị thứ gì đó nhẫn tâm rút cạn sinh khí vậy.

Đang lúc chưa hết hiếu kì hung thú gây nên chuyện này rốt cuộc là thứ gì thì “ầm” một tiếng nổ lớn vang lên khiến Dương Lam bất giác nâng mắt nhìn đến ngọn núi trước mặt bị một lực đạo lớn làm cho nổ tung. Lòng chợt dấy lên cảm giác bất an, trong đầu liền nghĩ ngay đến người đó, nàng bất giác gọi tên hắn.

“Lục Mạch Niên!”

Đoạn lao như bay về phía ngọn núi vừa nổ tung kia, Dương Lam chợt khựng lại dõi mắt nhìn nam nhân trước mặt.

Tay cầm trường kiếm còn vươn máu, hắn một thân lam y không nhiễm bụi trần lơ lửng trên không. Những lọn tóc được gió tùy tiện thổi đầy phong trần khẽ lướt qua ánh mắt sắc lạnh hướng về con Yểm Thú to lớn đứng đối diện. Bên cạnh còn có hai vị phương chủ đang tạo ra kết giới thuật khiến dây leo thân to quấn chặt lấy bốn chi của Yểm thú, ngăn cản nó di chuyển đồng thời khống chế nó hút linh khí của Mê cốc. Dương Lam có thể đoán được hung thú mà A Khúc nói với nàng đang tác oai tác quái ở Mê cốc có lẽ chính là nó, chính nó đã tạo ra cảnh tưởng chết chóc nơi đây.

Yểm thú này hình dáng chẳng khác gì một con hươu sao, chỉ là thân người chi chít vết thương đang loan máu của nó to lớn hung mãnh hơn bình thường gấp mười lần, hai chiếc sừng trên đầu nó đều là thiết, sắt bén tựa như lưỡi đao. Linh khí trong Mê cốc mà nó hút được hầu như tập trung về hai chiếc sừng đang phát sáng trên đầu nó, khiến những mảng đốm tròn trên bộ lông màu lam nhạt dính máu của nó cũng hưởng ứng mà phát quang theo.


Yểm thú này đã hút được rất nhiều linh khí ở Mê cốc khiến tu vi tăng không ít, có lẽ chỉ một chút nữa thôi là có thể hóa hình người. Lúc này lại bị Lục Mạch Niên cùng hai vị phương chủ kia đến phá đám. Trong mắt hằn rõ sát khí giận dữ như muốn xé xác bọn họ vì đã phá hỏng chuyện tốt của nó.

Mặc cho đang chịu thuật khống chế của hai vị phương chủ, yểm thú vẫn hung hăng phóng liên tiếp những quả cầu lửa màu xanh đến chỗ Lục Mạch Niên hòng muốn đoạt mạng hắn. Dương Lam không chần chừ thêm nữa liền duỗi thẳng tay hóa ra thanh Ám Dạ kiếm, đoạn phóng người phi thẳng đến chắn trước mặt Lục Mạch Niên, vung kiếm đỡ lấy mấy đòn của Yểm thú vừa tung ra, khiến Lục Mạch Niên một thoáng bàng hoàng nhìn nàng.

Từ lần Lục Mạch Niên hắn khiến nàng tổn thương ở Điểu tộc, lạnh lùng từ biệt nàng mà dứt khoát rời đi cũng chẳng thấy nàng đến Hoa Giới tìm hắn nữa, cứ tưởng nàng đã nghĩ thông suốt việc buông bỏ. Nào ngờ…

Lục Mạch Niên cau mày, nói: “Sao công chúa lại đến đây? Chẳng phải ta…”

“Việc đó để sau hẵng nói, trước mắt xử lí Yểm thú này trước đã.”

Dương Lam cắt ngang lời đang nói dở của Lục Mạch Niên, đoạn liên tiếp dùng Ám Dạ kiếm chém vào Yểm thú khiến nó càng thêm phẫn nộ, dời mọi đòn tấn công từ Lục Mạch Niên sang Dương Lam.

Lục Mạch Niên nghiến răng vung trường kiếm giáng một đòn chém ngang mắt Yểm thú khiến nó rú lên đau đớn, mà lắc đầu liên tục vì đau khiến máu từ vết thương ở mắt văng ra tứ phía. Lại không để nó có cơ hội ra đòn tiếp theo, Lục Mạch Niên xông đến chém thêm mấy nhát kiếm vào hai chiếc sừng thiết của nó.


Dương Lam mắt nhắm hờ buông Ám Dạ kiếm ra để nó lơ lửng trước mặt, đoạn hai tay vận thuật, miệng lẩm nhẩm đọc chú khiến làn khói đen từ Ám Dạ kiếm tỏa ra nồng nặc. Ám Dạ kiếm bắt đầu cảm ứng run lên từng đợt theo chú thuật của nàng rồi xoay đầu hướng mũi kiếm đến Yểm thú. Nàng bất chợt mở trừng mắt, một tay chỉ thẳng Yểm thú khiến kiếm theo lực khống chế của nàng mang theo làn khói đen quẩn quanh kia cứ thế lao thẳng đến, đâm xuyên qua ngực Yểm thú khiến nó lần nữa gào lên đau đớn.

Lúc tay Dương Lam đưa lên, Lục Mạch Niên vô tình nhìn thấy cánh tay áo nàng bị rách một đường để lộ vết thương đang chảy máu. Hắn khẽ nhíu mày, vung trường kém chém một đạo về phía Yểm thú trúng ngay một chi trước của nó khiến nó khụy xuống. Đoạn vòng tay qua eo Dương Lam, ôm nàng bay đến ngọn núi gần đó. Lúc này mới để ý thấy trên lưng nàng cũng có vết thương tương tự, hắn khó chịu buông nàng ra, hỏi: “Công chúa cố xông vào Mê cốc lúc nó chuẩn bị dịch chuyển ư?”

Dương Lam chớp mắt ngạc nhiên: “Sao chàng biết?”

Lục Mạch Niên tối sầm mặt, quát: “Đầu óc người có vấn đề à?”, đoạn nhìn vẻ bàng hoàng không hiểu chuyện của Dương Lam, hắn gằng giọng, nói: “Người bị thương rồi.”

Dương Lam cúi đầu nhìn vết thương trên tay, lại nhìn Lục Mạch Niên, mỉm cười, nói: “Chỉ là vết thương nhỏ không đáng…”

“Cẩn thận!”

Giọng nói hốt hoảng của một vị phương chủ vang lên cắt ngang lời đang nói dở Dương Lam khiến nàng theo phản xạ nâng mắt nhìn đến, liền trông thấy một quả cầu lửa màu xanh không lớn không nhỏ đang nhắm hướng nàng mà lao nhanh đến. Lại chưa kịp nâng kiếm chống trả, Lục Mạch Niên đã nhanh hơn một bước xoay người chắn lưng trước nàng, vung kiếm chém ngang đòn hiểm mà Yểm thú vừa phóng ra khiến nó phát nổ.


Lục Mạch Niên tay chống trường kiếm, khụy một gối xuống đất, miệng bỗng phun ra một ngụm máu tươi khiến Dương Lam tái mặt vội tiến đến đỡ lấy hắn.

“Chàng sao lại chắn cho ta?”

“Tránh sang một bên đi, đừng cản trở ta.”

Lục Mạch Niên trừng mắt nhìn Dương Lam, gằng giọng đáp trả lời nàng. Đoạn gạt phăng tay nàng ra, hắn đứng dậy lạnh nhạt bay đến chổ yểm thú, khiến tim nàng chợt nhói lên.

Nàng vì nghe tin hắn đối đầu với hung thú, vì muốn giúp hắn mà không màng nguy hiểm xông vào đây, lại không ngờ bản thân vô dụng không giúp được hắn ngược lại để hắn vì nàng mà bị thương. Nàng chỉ toàn làm vướng tay vướng chân hắn, hắn ghét nàng cũng đúng.

Dương Lam ánh mắt ưu thương nhìn Lục Mạch Niên, nàng với tay cầm Ám Dạ kiếm đứng dậy.

Lục Mạch Niên cùng hai vị phương chủ đã giao đấu với Yểm thú này hơn một ngày, dù đã phong ấn khiến nó không thể lấy thêm linh khí của Mê cốc nhưng vì trước đó nó đã hút một lượng lớn linh khí nơi đây dẫn đến linh lực rất mạnh. Nay nó sức nó đang yếu dần, hơn nữa còn bị thương nặng đây là cơ hội tốt để hắn một chiêu thu phục nó.

Lục Mạch Niên phất tay khiến trường kiếm biến mất, đoạn vung tay tạo ra một dãi lấp lánh chứa đầy những cánh hoa đủ màu sắc đan xoáy vào nhau di chuyển theo quỹ đạo hình tròn. Yểm thú lúc này giữa hai chiếc sừng thiếc cũng đang dồn lại pháp lực tạo ra một một quả cầu lửa màu xanh giống lúc nảy nhưng lần này có vẻ có sức công phá lớn hơn, bên trong còn có những tia sét nhấp nháy không đều.


Lục Mạch Niên chấp tay thành hình tam giác, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Yểm thú, đoạn phóng cổ linh lực vừa tạo ra về phía nó. Mà quả cầu lửa kia của Yểm thú đồng thời cũng lao nhanh đến hắn.

“Ầm!”

Lục Mạch Niên cả người được bao quanh bởi kết giới không biết từ đâu xuất hiện, trợn mắt thất kinh nhìn Dương Lam đang dang hai tay đứng chắn trước mặt hắn. Nàng mỉm cười ôn nhu nhìn hắn, ngốc nghếch đưa người hứng trọn lấy quả cầu lửa đó để bảo vệ hắn. Miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người buông thõng rơi xuống giữa khoảng không khiến tim hắn lúc đó như trùng xuống.

“Dương Lam!”

Nàng nghe bên tai tiếng hét lớn của Lục Mạch Niên, đôi mắt nhắm hờ của nàng còn thấy thấp thoáng thấy dáng vẻ hốt hoảng của hắn đang lao nhanh xuống theo nàng. Hắn ấy thế mà gọi thẳng tên nàng, còn đang vì nàng mà trưng ra dáng vẻ như thế khiến nàng trong lòng bất chợt cảm thấy ấm áp vui mừng. Chỉ là lúc này một chút sức lực để nâng tay chạm vào gương mặt hắn, cất tiếng trấn an hắn rằng nàng không sao, đừng lo lắng cho nàng, nàng cũng không thể làm được. Cứ thế mặc cho cơ thể không nghe lời, nặng nề xé gió rơi xuống.

Yểm thú bị cỗ pháp lực của Lục Mạch Niên đánh gãy cả hai chiếc sừng thép, ngã lăn ra đất, trên người bê bết máu thoi thớp nhắm nghiền mắt lại. Những đốm sáng trên người nó bắt đầu thoát ra khiến hai vị phương chủ kia cau mày vội tăng pháp thuật điều khiển những dây leo lớn kia quấn quanh bao phủ lấy người nó để ngăn lại thứ linh lực kỳ lạ kia. Rồi như biết không thể khống chế được nữa, một vị phương chủ nhìn sang Lục Mạch Niên, hét lớn: “Hoa Thần, mau tránh khỏi đó.”

Lục Mạch Niên chẳng nghe lời nhắc nhở của hai vị phương chủ kia, trong mắt lúc này chỉ có mỗi Dương Lam. Hắn lao người xuống với tay nắm lấy cánh tay đang trơ trọi giữa khoảng không của nàng, tay kia choàng qua eo nàng, nhanh chóng ôm chặt nàng vào lòng. Nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, tim hắn chợt nhói lên.

Những đốm sáng kia được Yểm thú lúc chết thả ra thiêu đốt những sợi dây leo đang lì lợm bao quanh người nó, đoạn tạo ra một lực đạo lớn phóng thẳng ra ngoài khiến hai vị phương chị kia lập tức bị phản phệ, cùng lúc văn người ra xa, miệng bất giác phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi. Ánh sáng tạo thành một kết giới không nhanh không chậm nuốt trọn lấy Lục Mạch Niên và Dương Lam vào trong, cứ thế biến mất không một dấu vết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận