Thủy Thần

Hai tay ôm vai đặt chéo trên bàn, Thủy Thần gối cằm lên tay, miệng mỉm cười, mắt chăm chăm nhìn đĩa bánh xảo quả duy nhất được đặt trên bàn khiến Hồng Liên đứng bên cạnh trong lòng vô vàn vướng mắc

Chuyện là tối qua khi thấy Thủy Thần tay cầm một gói giấy nhỏ gương mặt vui vẻ quay trở về phòng khiến Hồng Liên phần nào đoán được cuộc hẹn kia khá suôn sẻ. Lúc Thủy Thần lấy một chiếc bánh Xảo Quả từ trong gói giấy kia ra càng khiến ý cười trên khóe môi nàng thêm sâu hơn. Hồng Liên ít nhiều gì cũng biết bánh Xảo Quả mang ý nghĩa gì trong lễ Khất Xảo Tiết, lại nhìn thấy biểu cảm của Thủy Thần như thế, liền lập tức đoán ra ngay người tặng bánh là ai.

Hồng Liên cười khúc khích, trong lòng lại nghĩ đến vị giáo chủ thường ngày băng lãnh kia, ấy thế mà cũng hiểu chút phong tình, ngọt ngào lãng mạn đến thế. Quả thật khiến người khác không thể ngờ.

Lúc đó Hồng Liên định mở miệng hỏi han mấy câu để cập nhật tình hình, nhưng thấy sắc trời cũng đã tối nên thôi không làm phiền Thủy Thần nữa, cứ thế vui vẻ lui ra ngoài cho nàng thời gian nghỉ ngơi. Đến tận sáng hôm nay, vẫn chưa thấy giáo chủ cho gọi chủ nhân nàng đến hầu hạ, mà chủ nhân nàng thì cứ chăm chú nhìn với mấy cái bánh Xảo Quả đã nguội ngắc nguội ngơ từ hôm qua đến giờ trên bàn.

Hồng Liên thở dài một hơi, đoạn vô cùng tự nhiên ngồi vào bàn đối diện Thủy Thần, hai tay chống cằm tựa lên bàn, mắt nhìn đĩa bánh Xảo Quả kia rồi lại nhìn Thủy Thần, cất tiếng hỏi: “Có phải chúng là của giáo chủ mua cho cô nương?”

Thủy Thần vẫn nhìn đĩa bánh, mỉm cười gật đầu “ừm” một tiếng đáp lại Hồng Liên, tâm tình đã tốt lại vì một câu hỏi có nhắc đến người ấy mà trở nên tốt hơn. Trong đầu chợt hồi tưởng lại hành động của Tà Đế tối qua khiến tim nàng thổn thức không thôi.

Lúc cánh môi mềm mại của Tà Đế rời khỏi môi nàng, sự ngượng ngùng lập tức ập đến làm nàng cả mặt ửng đỏ, hai tay ghì chặt lấy vạt áo, bộ dáng hơi cúi đầu e thẹn so với các cô nương đang yêu chẳng khác nhau là mấy, trông thập phần mỹ lệ câu dẫn. Cũng chẳng biết là cảm xúc của hắn sau khi làm cái việc đột ngột này như thế nào, vì ngoài lớp mặt nạ kia ra, nàng chẳng thể nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt ấy. Huống hồ loại tình huống vừa xảy ra này còn khiến nàng ngượng chín mặt chẳng dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa huống chi là đoán biểu cảm sau khi hôn của hắn qua lớp mặt nạ kia.

“Cái này cho nàng.” Tà Đế vừa nói, vừa lấy gói bánh Xảo Quả trong tay áo ra đưa đến trước mặt Thủy Thần, khiến nàng một thoáng ngạc nhiên nâng mắt ngước nhìn hắn.

Nàng đưa tay nhận lấy gói bánh trên tay hắn đoạn mở ra xem. Lúc nhìn thấy những chiếc bánh xảo quả bên trong, cảm xúc của nàng như muốn vỡ òa. Khóe mắt lại tiếp tục cay xè, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Người có biết ý nghĩa của nó chứ?”

Cánh môi mỏng đa tình khẽ nhếch lên ý cười, hắn nói: “Vừa biết khi nảy.”

Thủy Thần do dự, hỏi: “Người vì ta?..”

“Phải! Vì nàng.” Tà Đế trả lời chắc nịch, chẳng chút đắng đo chần chừ, lời nói cứ thế chảy suông ra khỏi miệng vô cùng chân thật, lại như rót mật vào tai nàng.


Nàng chớp mắt nhìn hắn, nhìn vào đôi con ngươi đen láy đầy tĩnh lặng sau lớp mặt nạ kia, nhìn gương mặt nàng phản chiếu nơi đáy mắt hắn. Có chút lắng động, có chút rực sáng, lại dào dạt ôn nhu.

Nàng chợt nhận ra rằng, thì ra khi nảy hắn hỏi nàng loại bánh này ở đâu bán, không phải vì hiếu kì muốn nếm thử mùi vị, mà là vì muốn mua cho nàng. Hắn không cho nàng đi cùng, bảo nàng đứng đợi hắn, thì ra là vì muốn tự mình mang nó đến cho nàng, là vì muốn nàng vui, muốn nàng bất ngờ.

Thấy Thủy Thần cứ đứng ngẩn ra đấy, Tà Đế mỉm cười, hỏi: “Cảm động à?”

Thủy Thần chợt sực tỉnh, mỉm cười gật đầu, đáp: “Ừm! Rất cảm động.”

Việc may mắn gặp được hắn là điều nàng chẳng thể ngờ, việc yêu hắn lại chẳng thể ngờ hơn. Nàng yêu hắn, hắn cũng yêu nàng, nàng chưa từng tưởng tượng, càng chẳng dám tưởng tượng. Lại không ngờ mộng tưởng hóa ra lại có thể trở thành hiện thực, càng không ngờ lại khiến nàng cảm thấy hạnh phúc đến thế, ngọt ngào đến thế.

“Huyền Minh cô nương?... Cô nương?.... Cô nương đang nghĩ gì mà thất thần vậy?”

"Hả? À, ta…” Thủy Thần bị tiếng gọi của Hồng Liên đánh thức khỏi những suy nghĩ mông lung vừa rồi, liền ngồi thẳng người, lúng túng nhìn Hồng Liên, miệng ấp úng mấy câu không ra lời. Hồng Liên thấy vậy, cười giảo hoạt hỏi: “Cô nương là đang nghĩ đến giáo chủ?”

Thủy Thần cúi mặt, thấp giọng, nói: “Ta…”

“Hihi em đoán trúng rồi nhỉ? Mà tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Em thật sự tò mò lắm rồi đấy… Cô nương sao cả mặt lại đỏ ửng lên thế kia? Hay là…”

Hồng Liên còn chưa kết thúc mấy lời đoán mò trêu chọc của mình đã bị Thủy Thần nhanh người chồm lên, đưa một tay chặn cái miệng không ngoan ngoãn ấy lại, nói: “Đừng đoán bậy đoán bạ, chỉ là đi dạo rồi người tặng bánh cho ta thôi, không có chuyện gì xảy ra cả.”

Hồng Liên khẽ nhướn mày, nhẹ nhàng gỡ tay Thủy Thần ra, cười khúc khích hỏi: “Thật sự là không có gì xảy ra?”.

Thủy Thần gật đầu định trả lời thì một tỳ nữ từ ngoài cửa bỗng đi vào, cúi đầu chào Thủy Thần, nói: “Huyền Minh cô nương, giáo chủ cho gọi người.”


Tiếng cười đùa của Hồng Liên theo đó dừng lại, Thủy Thần quay đầu nhìn tỳ nữ kia, nói: “Ừm, ta biết rồi, phiền ngươi báo lại cho giáo chủ ta sẽ qua ngay.”

Tỳ nữ kia khẽ gật đầu, đáp: “Vâng, vậy nô tỳ xin cáo lui.”

Thủy Thần gật đầu, nô tỳ kia cũng theo ý lẳng lặng lui ra ngoài quay về. Đoạn nàng quay sang nhìn Hồng Liên, nói: “Em giúp ta làm nóng lại mấy cái bánh đó được không? Hôm qua đến giờ rồi, ta sợ nó sẽ hỏng mất.”

Hồng Liên cười gian xảo đáp: “Cô nương yên tâm, em không để chúng hỏng đâu, tấm lòng của giáo chủ cô nương vẫn chưa nếm mà. Hay để em trang điểm cho cô nương một chút.”

Thủy Thần lắc đầu xua tay, nói: “Không cần khoa trương như thế đâu, ta thấy thế này là ổn rồi.”, đoạn mỉm cười xoay người bước ra cửa.

Trong thư phòng, Tà Đế vừa xem xấp thư lẫn giấy tờ của các quan lại trong Phục Linh phái trình báo vừa đợi Thủy Thần đến.

Đông Nô đứng bên cạnh, lên tiếng: “Lưu Châu lần này đã bị Nhục Thu nắm gọn chứng cứ tham ô trong tay, chúng ta có nên…”

“Không cần, chẳng phải ngươi đã cho người cảnh báo hắn một lần về việc tham ô này rồi ư? Cả gan mượn danh Phục Linh phái chống lưng làm càn, không tuân theo lệnh đáng lí phải chết, sao còn van xin cầu cứu? Cứ để cái tên Kim Thần ấy muốn xử thế nào thì tùy.”

“Nhưng lão già Lưu Châu đó đã ở Phục Linh phái rất lâu rồi, trước khi người đến nữa, thần e là mọi thông tin của Phục Linh phái sẽ bị cái tên tham sống sợ chết hắn khui ra hết, gây bất ổn cho vương.”

“Ta chẳng thấy cái Phục Linh phái này có điều gì lớn lao để khui ra cả, cho dù có, hay cho dù hắn có thật sự nói ra đi nữa thì ta vẫn dư sức giải quyết, sẵn tiện giải quyết luôn cái mạng của hắn.” Tà Đế thái độ dửng dưng buông lời. Đoạn hỏi: “Còn bên Mị Giả thế nào?”

Đông Nô đáp: “Mị Giả xử lí các việc vương giao phó rất tốt, chỉ là…”, nói đến đây Đông Nô có chút do dự không biế có nên nói nữa hay không.


Tà Đế khẽ cau mày, nói: “Chỉ là?”

Đông Nô đáp: “Chỉ là vài ngày trước có một Yểm thú chạy đâu mất tiêu, cũng không rõ là nó đã đi đâu, Quách Trứ đại nhân có báo lại với Mị Giả, nàng ấy đang cho người âm thầm điều tra, tránh đánh rắn động cỏ gây chú ý với đám người thiên giới.”

“Đem kẻ trông coi mấy con Yểm thú đó ra móc mắt đi rồi điều kẻ khác đến, còn Quách Trứ thì vào Thanh Hỏa động nhận phạt một ngày, còn có lần sau thì đem bạch cốt đến gặp ta.”

Nhìn gương mặt Tà Đế không chút biến sắc nhưng lời nói lại như hàn khí có thể giết người khiến Đông Nô biết vương của hắn đang có chút không vui, cũng hiểu được phần nghiêm trọng trong chuyện này.

Yểm thú là hung thú thượng cổ mà ít người còn biết đến sự tồn tại, Tà Đế là vô tình tìm được một con ở vùng hoang mạc U Đô rồi thuần phục nó, cũng nhờ vào nó mà tìm được thêm vài con khác trong khắp Lục Giới tập trung về phía doanh trại phía Tây U Đô để chịu huấn luyện thuần phục hòng dùng chúng nó trong kế hoạch lật đổ thiên giới của hắn. Việc để Yểm thú trốn ra ngoài nếu để người khác biết được sẽ gây chú ý đến bọn người thiên tộc, mà bọn chúng vốn tính đa nghi không loại trừ khả năng sẽ cho người điều tra. Nếu biết Yểm thú từ ma tộc trốn ra lại càng khiến chúng thêm phòng bị hơn, chưa biết trừng lợi dụng việc này còn gây chút khó dễ. Tà Đế trước giờ lãnh huyết tàn độc, công tư phân minh, không thiên vị bất cứ ai ngoại trừ cái vị Thủy Thần kia ra. Trứ Quân lần này thất trách, để xảy ra loại sự việc này, nhận phạt là không sai. Nhưng ai lại không biết Thanh Hỏa động là nơi đáng sợ như thế nào, ngọn lửa xanh của nó có thể thiêu đốt cơ thể thành tro bụi, khiến người bị thiêu đau đớn như bị hàng ngàn hàng vạn con trùng độc thi nhau cắn nuốt da thịt. Mặc dù đối với những người có tu vi cao như Quách Trứ ngoài tổn hại chút ít chân nguyên thì không ảnh hưởng gì to tát, nhưng vẫn không thể tránh khỏi nổi đau xác thịt sống không bằng chết mà Thanh Hỏa mang lại. Ở trong nơi đó một nén hương thôi cũng là một cực hình, lần này Quách Trứ đại nhân thật sự vất vả rồi.  

Đông Nô thầm thở dài, gật đầu, nói: “Vâng! Thần sẽ truyền lệnh vương đến Mị Giả.”

Tà Đế đặt bút tựa lên nghiêng mực, chống cằm lười biếng nhìn cái chén ngọc tỏa khói nóng trên bàn, ung dung chuyển chủ đề, cất tiếng hỏi: “Sao nàng ấy còn chưa đến?”

Vừa lúc đấy, Thủy Thần từ ngoài cửa bước vào, ánh mắt hắn ngay lập tức rời khỏi chén ngọc mà dõi đến nàng. Đông Nô khẽ cúi đầu xoay người bước ra ngoài, không quên khép cửa để lại không gian riêng tư cho hai người.

“Lại đây.”

Thủy Thần theo lời Tà Đế, từng bước từng bước tiến đến văn án. Bỗng cảm nhận cánh tay mình đang bị một bàn tay to lớn lạnh lẽo tóm lấy, lại chưa kịp phản ứng, cả cơ thể đã bị bàn tay ấy ôn nhu kéo sát đến người khiến tim nàng lúc ấy cũng thổn thức nảy lên mấy nhịp. Nàng ngẩng đầu nhìn nhìn chiếc môi mỏng đa tình khẽ nhếch, chiếc mũi cao thẳng tấp cùng đôi mắt thoáng nét cười sau lớp mặt nạ kia, hắn ôn nhu nói: “Sao chậm chạp vậy.”

Thủy Thần chớp mắt một cái, khó khăn nuốt sự hồi hộp kia xuống bụng, cất tiếng đáp: “Người gọi ta.”

“Có thứ muốn cho nàng.”

Giọng nói trầm thấp mang vài phần ôn nhu của Tà Đế vang lên bên tai Thủy Thần. Nàng ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn hắn rồi lại nhìn cái chén ngọc được đậy nắp trên bàn, thoáng vẻ hiếu kỳ.


Nàng nâng tay mở nắp đậy chén ngọc ra khiến làn khói nóng mang theo mùi hương từ thứ chất lỏng song sánh bên trong chén ngọc được cơ hội tràn ra ngoài, mùi hương ngọt ngào man mác khiến người khác vừa ngửi thoáng qua cũng đoán được ngay là mĩ vị hiếm có.

Thủy Thần cất tiếng hỏi: “Đây là…”

“Tuyết Liên của Bắc Quốc.”

Tà Đế đáp lời, đoạn hai tay vòng qua người ôm lấy vòng eo nhỏ gọn của nàng để tấm lưng nhỏ nhắn ấy dựa sát vào vòm ngực vững chắc của hắn. Biếng nhác tựa cầm lên vai nàng, hắn nhắm mắt cảm nhận mùi hương thanh nhã tỏa ra từ người nàng. Ngược lại, Thủy Thần bị hành động bất ngờ ấy của Tà Đế một lần nữa làm cho đỏ mặt, nhưng trông thấy dáng vẻ hết sức tự nhiên không chút phòng bị của hắn lại khiến nàng ít nhiều nhận ra rằng, hắn chỉ như thế khi ở bên cạnh nàng, chỉ mỗi mình nàng. Mà Lúc này còn biểu hiện rõ ràng thân mật như này quả thật không khiến lòng nàng tránh khỏi trào dâng chút tư vị ngọt ngào mà chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến tim ấp áp, cũng đủ khiến cánh môi bất giác mỉm cười. Thủy Thần đem sự xấu hổ, ngượng nghịu của bản thân lập tức đè xuống giấu đi gọn ghẽ, để bản thân trở nên thật thoải mái trước hắn, để hắn cũng cảm nhận được rằng lòng nàng đang vì hắn mà náo loạn không yên.

Thủy Thần hỏi: “Thứ quý giá như vậy, sao người lại cho ta?”

Tà Đế đáp: “Với ta, nàng mới quý giá.”

Hắn nào biết được rằng câu trả lời của hắn lại khiến nàng như vỡ òa. Nàng từng xem qua nhiều sách văn thơ, lúc rãnh rỗi còn đọc qua vài ba câu chuyện tình trong thoại bản. Nhưng chúng chưa từng một lần làm nàng rung cảm như những lời hắn nói với nàng.

Giờ nàng đã hiểu tại sao nhiều người lại muốn đắm mình trong mật ngọt tình yêu như thế. Là vì cái vị ngọt ấy còn ghê gớm hơn cả độc dược gây nghiện, từng chút, từng chút thắm vào cơ thể, khiến người mắc phải không có cách nào nhận ra được mình đang trúng độc, dần dà mất đi phương hướng rồi, cứ thế để bản thân từng chút đắm chìm vào mộng cảnh mà độc dược mang lại, hôn mê không muốn tỉnh dậy. Nàng thật sự là thích hắn đến mức chẳng thể ngăn được lí trí của mình nữa, cả trái tim, cả hơi thở của nàng giờ đây tất cả là vì hắn mà tồn tại, vì hắn mà duy trì.

Nàng còn nhớ lúc nhỏ hắn từng nói với nàng rằng, tình yêu chính là thứ khiến con người ta thất bại. Lúc ấy nàng còn ngây ngô chẳng hiểu những lời ấy có ý nghĩa gì, chỉ đơn giản là ghi nhớ từng lời hắn nói hệt như một tiểu cô nương ngoan ngoãn luôn vâng nghe theo chỉ bảo, dặn dò của bề trên mà vô tư hồn nhiên tiếp tục bước bên cạnh hắn. Cho đến khi trưởng thành, nàng mới dần nhận ra rằng bản thân mình chính là kẻ thất bại mà hắn từng nói đó.

Là khi nào nhỉ? Là lúc hắn chỉ dạy nàng cầm kỳ thi họa?

Là lúc trái gió trở trời khi nàng lên cơn sốt, mỗi lần mở mắt ra đều sẽ thấy hắn ngồi bên cạnh giường nàng, trông nom săn sóc cho nàng?

Là lúc hắn nhận lấy đóa sen từ nàng và nói sẽ bảo vệ nàng?

Là lúc hắn đưa tay chạm lấy khuôn mặt lắm lem bụi đất cùng nước mắt mặn chát của nàng trong kho chứa củi của Chu Gia rồi nói hắn đến là vì nàng?

Hay là lúc hắn mỉm cười đặt cho nàng một cái tên mới, dẫn nàng rời khỏi nơi ám ảnh ấy, cho nàng một cuộc sống mới, một cuộc sống có hắn?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận