Thuỵ Thuỵ Bình An

Tìm được Thụy Thụy, Thanh Mộc bọn họ hưng phấn như được trộn máu gà [1]. Trái lại Trang Thanh Thần biểu tình thản nhiên trầm ổn như núi, tựa hồ không hề dị thường.

[1]Trộn máu gà: 1967 bên TQ lưu hành một loại phương pháp điều trị gọi là “Liệu pháp kê huyết”, là tiêm máu gà trống (tiêm bắp), mỗi tuần một lần, coi như là chữa bách bệnh, phổ biến một thời, người được tiêm máu gà, sắc mặt đỏ, tinh thần phấn khởi. Đại ý là châm chọc người đột nhiên hưng phấn quá độ.

Kỳ thật Trang Thanh Thần rất đau đầu, bởi vì Thanh Mộc đã truyền thư tới Nga Sơn báo cho sư phụ cùng các trưởng lão biết việc này, có chút khó giải quyết. Hắn không thể thả Thụy Thụy đi trước mặt các sư huynh đệ đồng môn vì đây là hành động phản nghịch sư tôn. Hắn thân là đại đệ tử Nga Sơn, được sự dạy bảo sâu nặng của Nga Sơn, sư phụ và trưởng lão cũng đã giao phó trọng trách, hắn không thể liều lĩnh mà vứt bỏ tất cả.

Vầng thái dương đang treo giữa đỉnh đầu, mấy người bọn họ tìm chỗ chỗ nghỉ chân, Trang Thanh Thần đưa Thụy Thụy ngồi ở chỗ xa một chút. Có một số việc hắn cần phải xác định rõ thêm.

Thụy Thụy dùng hòn đá nhỏ khắc trên đất tên Thốc Ly, sau đó tức giận dùng chân đạp.

"Đạp ngươi đạp ngươi." Nàng rối rắm không hiểu rõ tâm ý của mình, thậm chí càng không biết mình đang tức cái gì. Kỳ thật nàng sợ bị Quỳnh Ngọc nói trúng. Nghĩ đến Thốc Ly vì công lực mới ở chung với nàng, nàng cũng rất hoảng loạn.

Trang Thanh Thần nhìn nàng, qua một hồi lâu mới hỏi: "Muội ở cùng Thốc Ly đã bao lâu rồi?"

Thụy Thụy đếm ngón tay, "Mấy tháng rồi, ngày đầu tiên muội trốn ra thì đụng phải hắn."

Trang Thanh Thần có chút suy nghĩ. Ở chung mấy tháng rồi, nếu như Thốc Ly muốn hại nàng vậy không cần chờ tới hôm nay.

"Bọn muội..." Tầm mắt của Trang Thanh Thần hướng sang bên cạnh, bắt buộc bản thân kiếm chế một chút chua xót trong lòng, "Có xảy ra chuyện thân mật hay không?"

Thụy Thụy không hiểu đại sư huynh chỉ cái gì, mặt đỏ bừng, lưng xoay người, "Chúng ta đùa nước."

Trang Thanh Thần tò mò, "Đùa nước? Đó là cái gì?"

Chuyện xấu hổ như vậy Thụy Thụy cũng không nói nên lời, vẽ vẽ vòng tròn quanh tên Thốc Ly, "Thì là ngủ chung."

Hô hấp của Trang Thanh Thần thắt chặt, "Mỗi đêm bọn muội đều ngủ chung?"

"Ừ." Thần sắc của Thụy Thụy u ám, "Mỗi ngày ngủ chung với hắn mà cái gì cũng không nói, căn bản là xem muội làm bạn tốt." Càng nghĩ càng thương tâm, hốc mắt lại đỏ.

Trang Thanh Thần ngẩng đầu lên, khóe môi ý cười có chút chan chát. Nếu mỗi ngày ôm nàng ngủ cũng chưa chạm qua nàng, đây là một người có khả năng chịu đựng phi thường, nếu không phải có niềm tin và tình cảm sâu sắc với nàng sợ là làm không được; nếu như chạm qua nàng, vậy lời nói của yêu nữ kia cũng chưa phá mà vỡ.

"Thụy Thụy." Trang Thanh Thần nhẹ giọng gọi nàng, "Muội cẩn thận suy nghĩ, theo muội Thốc Ly là người như thế nào đối với muội?" Từ nhỏ hắn và nàng cùng nhau lớn lên, đương nhiên biết rõ ràng nàng không biết cái gì là thích, cái gì là yêu, chỉ có thể bẻ cong câu hỏi.

Thụy Thụy thật sự nghiêm túc suy nghĩ, "Chính là người mà mỗi ngày muội muốn cùng một chỗ a. Hắn vốn là bạn tốt của muội, sau đó hắn biến thành người của muội... Bây giờ muội cũng không biết hắn là người như thế nào đối với muội."

Trang Thanh Thần có thể nói là người hiểu nàng nhất, tuy rằng nàng nói không rõ ràng, nhưng mà hắn nhìn thấy hai ngày nay nàng luôn thất thần thì đã biết tâm tư của nàng không còn giống như trước .

Chỉ có người đang yêu mới có tâm trạng đó.

Như thế hắn có thể an tâm buông tay .

"Thụy Thụy, huynh có lời muốn nói với muội."

Thụy Thụy ngẩng đầu, cảm thấy đại sư huynh dịu dàng đến không giống như bình thường, "Chuyện gì?"

Trang Thanh Thần choàng qua vai của nàng, "Thực xin lỗi, đại sư huynh chỉ có thể đi cùng muội đến đây, con đường sau này muội phải tự mình đi tiếp."

Thụy Thụy gãi tai, "Đại sư huynh, huynh thật kỳ quái, huynh nói cái gì muội nghe không hiểu."

"Nghe không hiểu vậy thì tùy ý nghe một chút." Trang Thanh Thần nhẹ nhàng ép đầu Thụy Thụy tựa vào vai mình, "Trước kia cái gì cũng đều do đại sư huynh làm cho muội, từ lúc muội bắt đầu rời khỏi Nga Sơn thì không phải như vậy nữa. Đừng tùy tiện tin vào lời nói của người khác, sống cho tốt, nếu có thể gặp được một người thật tình tốt với muội, thì muội cứ đi theo hắn."

Đầu Thụy Thụy cọ cọ trên vai đại sư huynh, "Đại sư huynh, huynh là người thật lòng tốt với muội."

Bọn họ vẫn vô cùng thân thiết giống như trước kia, Trang Thanh Thần mỉm cười, "Nếu có một ngày muội phát hiện đại sư huynh lừa ngươi, nhớ rõ đừng đau lòng, đại sư huynh hy vọng Thụy Thụy vĩnh viễn vui vẻ hạnh phục. Không ai trời sinh thích nói dối, rất nhiều lúc đều là thân bất do kỷ."

"Ừ." Thụy Thụy mơ mơ hồ hồ gật đầu.

"Sau khi rời khỏi thì vĩnh viễn đừng trở về, đường lui có thế chính là đường cùng."

Thụy Thụy nhếch miệng, "Không hiểu."

"Không hiểu cũng không việc gì nhớ kỹ thì tốt rồi." Trang Thanh Thần cũng biết nàng không hiểu, cười vỗ vỗ trán nàng, "Được rồi, muội ở nơi này chờ một chút, đại sư huynh đi ra ngoài một chút. Muội là con gái, sau này nhất định phải hạn chế đi cùng nam nhân."

Thụy Thụy chu miệng làm nũng, "Muội thật sự không quen làm cô nương."

"Từ từ sẽ quen." Lúc gần đi Trang Thanh Thần lại nhìn nàng một cái, cười ảm đạm rời đi.

Bởi vì hắn biết có người rất nhanh sẽ đến.

Đại sư huynh đi một hồi lâu vẫn chưa trở về, Thụy Thụy duỗi cổ nhìn xung quanh, không có kết quả, nhàm chán nhặt một đóa hoa dại bên cạnh chơi trò chẵn lẻ, "Số lẻ đánh Thốc Ly, số chẵn đấm Thốc Ly."

"Một, hai, ba..." Chơi hai đóa hoa, một đóa đánh Thốc Ly, một đóa đấm Thốc Ly. Thụy Thụy vui vẻ hẳn lên, "Được nha, vậy đánh hắn."

Mắt bỗng nhiên bị hạt cát bay vào, lúc Thụy Thụy chớp mắt dụi nghe thấy Thanh Mộc hét lên, "Này, các ngươi là người nào?"

Không biết từ đâu bay tới một đám người, Thụy Thụy híp nửa mắt nhìn qua, cả kinh run lên. Người ở giữa quen thuộc như vậy, đúng là Thốc Ly trứng thối mà nàng ngày nhớ đêm mong. Hắn tới bắt nàng .


Lúc trước không nghĩ tới, hiện tại nhìn thấy một đám người vây quanh Thốc Ly, Thụy Thụy mới cảm thấy hắn rất có thể là yêu thú nhất hô vạn ứng.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, đều không mở miệng.

Sau khi nhìn thấy nàng, cuối cùng lòng căng như dây đàn của Thốc Ly mới thả lỏng, nhưng mà sau khi nhìn thấy hắn, ngọn lửa giận của Thụy Thụy từ ngọn lửa nhỏ nhưng cảng đốt càng cháy dữ dội rừng rực. Thổi hơi vào nắm đấm, Thụy Thụy bày ra khí thế của con cọp mẹ, đoạt lấy kiếm của Thanh Tín triển khai bước chân, hùng hổ, "Ngươi đừng tới đây, ta rất lợi hại ."

Mi tâm của Thốc Ly nhíu lại, vươn tay, Thụy Thụy chỉ cảm thấy một dòng khí cuốn lấy kiếm mình đi, người nàng cũng bị cuốn theo, làm cho Thốc Ly vừa vặn ôm được nàng.

Nội lực linh thú nay trở đả trở lại trong người của Thốc Ly, đã không còn trong cơ thể gà mờ của nàng, năng lượng có thể phát huy đến mức tận cùng. Cho nên Thụy Thụy còn chưa kịp phản ứng lại, mình còn trong lòng Thốc Ly, "Ngươi xấu lắm!"

Thốc Ly nâng gương mặt của nàng lên, trước ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người mà hôn lên trán nàng. Lấy sự dịu dàng khắc chế lửa giận, trong nháy mắt lửa nhiệt đã trở nên êm dịu.

‘Tinh’ Hai giọt nước mắt của Thụy Thụy rơi xuống, uất ức mà rơi xuống làm tươi tốt cỏ xanh dưới đất. Thốc Ly dịu dàng nói bên tai nàng: "Trở về chúng ta nói chuyện đàng hoàng một lần."

"Không cần." Thụy Thụy cắn ngón tay, tránh mặt ra, nàng mới không thèm nói chuyện với hắn.

Thanh Mộc xem xong mà trợn tròn mắt, đây là nam nhân hôn nam nhân oa, động tác rút kiếm cũng chậm đi, "Các ngươi là ai? Các ngươi muốn làm gì? Ban ngày ban mặt làm chuyện chẳng có đạo đức như vậy, thật sự làm bại hoại phong tục, mau buông đệ ấy ra."

Chẳng ai để ý đến hắn.

Thốc Ly giao Thụy Thụy cho Đinh Quy, "Mang nàng trở về trước."

Đinh Quy tuân lệnh, mang theo Thụy Thụy bay về Thủy Ly Sơn. Mà ánh mắt của Thốc Ly lại hướng về sườn đông, chậm rãi đi qua. Đứng giữa đám cỏ tranh cao nửa thân người có một nam tử cao lớn anh tuấn.

Hình ảnh hai cái mỹ nam đứng chung một chỗ thật sự cực kỳ đẹp mắt, khác biệt là khí chất của Trang Thanh Thần tương đối ôn nhã, mà Thốc Ly mang theo một phần tính xâm lược cuồng tứ, nhìn nét mặt không giống người chính đạo.

Tình địch gặp lại, cũng không giương cung bạt kiếm, ngược lại vô cùng bình thản.

Thốc Ly cũng thấy có gì ngoài dự kiến, "Quả thật là ngươi."

Trang Thanh Thần mỉm cười, "Ngươi rất đúng giờ."

Lúc Thanh Mộc truyền thư cho sư phụ, Trang Thanh Thần cũng đồng thời âm thầm truyền thư, mục đích là Thủy Ly Điện, nói cho Thốc Ly là hắn đã mang Thụy Thụy tới chỗ này.

Thốc Ly nhìn về phía sóng cỏ trước mắt, "Vì sao làm như vậy?"

Nét mặt của Trang Thanh Thần có chút cô đơn, "Có lẽ là chuộc tội, ta không có cách nào cứu muội ấy."

Khóe môi Thốc Ly nhếch lên, "Làm cho nàng ấy trở thành như vậy, ngươi thật nhẫn tâm."

Trang Thanh Thần xoay người, giấu đi phần thương cảm, khi xoay người lại đã khôi phục nụ cười ôn hòa như trước, "Ngươi biết rõ thân thế của muội ấy?"

Thốc Ly gật đầu, "Biết, nhưng mà ta sẽ bắt nó phải thay đổi."

Trang Thanh Thần nhìn thẳng hắn, "Có thể nói cho ta biết muội ấy là ai chăng?"

Thốc Ly nhướng mày, "Ngươi không biết?"

Trang Thanh Thần nở nụ cười, "Ta chỉ biết là sứ mệnh của muội ấy, biết kết cục của muội ấy, hơn nữa chính là nhiệm vụ sư phụ cùng các tiên tôn giao cho ta." Nhiệm vụ là chăm sóc, trông coi, dạy dỗ Thụy Thụy, sau khi đến thời cơ trưởng thành bảo muội ấy vì sự nghiệp trừ ma vệ đạo mà hy sinh bản thân mình.

Yên lặng, đi vài bước, thần sắc Thốc Ly ảm đạm không rõ.

Trên tiên giới từ đầu đến cuối vẫn thịnh hành cách nói vớ vẩn, chỉ cần tìm được một vật nào đó dùng cúng tế, liền có thể không cần tốn nhiều sức mà ngăn cản được tất cả yêu ma quỷ quái. Không biết ai nghĩ ra chủ ý này, vật tinh thuần là khắc tinh của vật tà ác vì thế bọn họ tạo nên bình thủy tinh dưới đáy biển Đông Hải, khai nguồn dẫn lưu.

Biển là nơi vạn vật đổ về, vạn sông về biển, tất cả mọi thứ cuối cùng đều chảy về biển lớn. Tất cả nguồn nước trong thiên hạ nước suối, khe nước, mưa, tuyết nước, sương mù, sương sớm... Trăm ngàn loại nước toàn bộ đều tụ về biển, mà chất tinh khiết nhất trong mỗi loại nước này đều tụ về đáy biển Đông Hải, chảy vào bình thủy tinh.

Toàn bộ khí tinh thuần nhất trong trời đất đều tụ lại, lại lợi dụng năng lượng tiên giới khiến cho vật vốn vô hình biết hóa, cuối cùng đã có hình người, tiên gia gọi đây là Tần Nguyên thần nữ. Mà quá trình này cũng không phải là tu hành đơn giản, tựa như cắt đi một bộ phận thân thể, nàng muốn trưởng thành hình người cũng phải chịu đựng từng chút từng chút một đau đớn như vậy, từng giọt từng giọt lớn dần. Tiến bộ là đau đớn, khi gặp phải một giọt nước mưa không tinh thuần lại phải hút ra giống như cắt đi. Bất luận bao nhiêu vẫn phải hút ra, Tần Nguyên thần nữ đã chịu đựng nỗi đau đớn nhất thế gian.

Nàng không phải con người, là do những giọt nước hóa thành, là thứ tinh thuần nhất trong thiên địa vạn vật. Nước miếng của nàng ngọt, nước mắt ngọt, mồ hôi có hương thơm, nàng thân thể mỗi một chỗ đều thanh ngọt, máu của nàng là chất lỏng cực kỳ quý giá nhưng không thể tái sinh .

Thụy Thụy tức là Tần Nguyên thần nữ, mà tất cả những dị thường trên người nàng đều có thể giải thích: nàng đặc biệt thích nước, bởi vì nàng chính là nước; nước mắt của nàng có thể làm cho cây khô như gặp mùa xuân, cho nên cây cỏ khô héo gặp được sẽ sống lại; nàng rất hay khóc, cũng không phải thích khóc, mà là nước mắt tùy theo cảm xúc của nàng mà tự nhiên trào ra; nàng là vật tinh thuần nhất trên thế gian để trừ yêu ma, cho nên sau khi Thốc Ly hôn nàng hút lấy nước miếng của nàng sẽ ngất đi, cho nên sau khi con yêu quái nửa người nửa chim kia uống máu của nàng thì hình thần tan biến, cho nên đám thần tiên cùng sư tôn Nga Sơn đối xử tốt với nàng như vậy...

Bây giờ Thụy Thụy đáng yêu chẳng hề biết đến lo lắng, thành hình của Tần Nguyên thần nữ đầy uy lực, nhưng mà chưa ai nghĩ đến nàng từng chịu bao nhiêu đau đớn trong năm tháng đằng đẵng kia.

Dùng nàng làm vật cúng tế cố nhiên có thể trảm trừ hết thảy yêu ma, nhưng sẽ sinh ra một hậu quả càng nghiêm trọng hơn...

Nụ cười khổ tràn ra khóe môi của Trang Thanh Thần, "Thì ra là như vậy."

Ánh mắt của Thốc Ly nhìn qua, "Hối hận đã giao nàng cho ta sao? Có nàng, các ngươi và đám thần tiên sẽ không cần vì chuyện trảm yêu trừ ma mà đau đầu, ngươi cũng có thể trở thành tôn giả của nhân giới."

Trang Thanh Thần cúi đầu trầm mặc, chậm rãi lắc đầu, "Cuối cùng ta đã hiểu được nguyên nhân mà sư phụ không cho ta biết thân thế của muội ấy, bởi vì lão nhân gia đoán chắc, một khi ta biết muội ấy trưởng thành đau đớn như vậy, sau khi trưởng thành còn bị đưa đi làm vật cúng tế, ta sẽ thả muội ấy từ sớm rồi." Lại nâng mắt nhìn Thốc Ly, "Vậy còn ngươi? Sau khi biết thân phận của muội ấy, ngươi có nghĩ tới muốn giết muội ấy không?"

Dù sao, Thụy Thụy là vũ khí lợi hại nhất có thể khiến cho tất cả yêu ma đều bị hủy diệt.

"Chưa từng." Thốc Ly không chút do dự trả lời, "Với ta mà nói nàng ấy không phải là gì cả, chỉ là nữ nhân của Thốc Ly ta."


"Được!" Trang Thanh Thần khen ngợi, cười nhẹ nhàng, "Cuối cùng thì ta cũng không thể sánh với ngươi." Hắn có nhiều trách nhiệm cùng đạo nghĩa, có lẽ cuối cùng trong cả cuộc đời hắn cũng không thể nói ra câu nói giống như Thốc Ly: nàng ấy không phải là gì cả, chỉ là nữ nhân của Trang Thanh Thần hắn. Mà lại lừa gạt nàng dẫn nàng đi sai đường hơn mười năm, hắn cũng không có tư cách mang hạnh phúc đến cho nàng. Có lẽ hắn vẫn còn một phần tư lợi, không thể vì nàng mà liều lĩnh.

Từng nghe mọi người nói yêu thú lạnh lùng ngoan độc, giờ phút này trong mắt Trang Thanh Thần lại là một nam nhân có trách nhiệm nhất, Trang Thanh Thần suy nghĩ lại nói: "Là sai lầm của ta, làm cho Thụy Thụy biến thành như bây giờ. Muội ấy không giống những cô gái khác, thậm chí còn đến mức kỳ quái trong mắt một số người , hy vọng ngươi bao dung muội ấy nhiều hơn, nhất thiết đừng ghét bỏ muội ấy."

"Nàng là bảo bối của ta." Thốc Ly nhìn về phía hắn, trong con ngươi có một thứ ánh sáng vô cùng cứng cỏi.

Trang Thanh Thần cười gật đầu, "Vậy thì được, còn nữa lần này muội ấy rời khỏi ngươi không phải vì chuyện gì khác, mà là sợ ngươi không cần muội ấy nữa, muội ấy không hiểu những chuyện này, ngươi nên lo lắng cho muội ấy nhiều hơn."

Thốc Ly xoay người rời đi, bóng dáng cao thẳng bỏ lại một câu, "Chuyện hôm nay, cảm tạ."

Như thế xem như quyền bảo hộ của Thụy Thụy đã được bàn giao? Bính Bính lưu lạc bên ngoài đã lâu rốt cục từ trong tay đại sư huynh chính thức trở về trong tay của Thốc Ly.

Thụy Thụy bị mang về căn nhà gỗ, trải qua chuyện này, chung quanh nhà gỗ càng có nhiều người bảo vệ nàng hơn.

Đinh Quy tận tình khuyên bảo nàng, đều bị chặn trở về. Khi đứa trẻ nhỏ nổi giận thì rất khó dỗ, huống chi lần này liên quan đến vần đề to lớn hay không, chỉ có người trong cuộc mới có thể giải quyết.

Thụy Thụy tức giận nghiêm mặt ngồi trên băng ghế dài, nghe thấy âm thanh Đinh Quy cùng tất cả mọi người hành lễ, "Tôn thượng."

"Phanh!" Nàng lập tức đi ra đóng cửa lại.

Giọng nói của Thốc Ly truyền vào, "Thụy Thụy, mở cửa."

Thụy Thụy chống nạnh giống dáng vẻ của cọp mẹ, "Không mở."

Bộ dáng này rất giống cô vợ nhỏ đang ghen tức đóng cửa trừng phạt trượng phu, Thốc Ly dở khóc dở cười. Có vài tên thuộc hạ cười trộm, lại không dám cười ra tiếng, đến mức mặt đều đỏ lên .

Thốc Ly đập đập cái khóa trên cửa, giọng nói mang theo ý cười, "Thật sự không mở?"

Lần này Thụy Thụy không để ý tới hắn, còn hì hục chuyển bàn ghế dựa chắn ngay cửa. Sau khi đại công cáo thành, nàng trở lại buồng trong, tiếp tục tức giận .

Thốc Ly là yêu thú, luôn luôn lừa nàng về thân phận của hắn cũng thôi đi, bây giờ ngay cả mục đích cũng không đơn thuần. Đổi thành người khác nàng sẽ không tức giận, nàng rất ít khi tức giận, nhưng đối với Thốc Ly thì không giống vậy. Nàng đang tức giận!

Từ trong tủ áo lấy trường bào của Thốc Ly ra trải trên bàn, hai quyền đầu của Thụy Thụy giống như hạt mưa rơi xuống, "Đánh ngươi đấm ngươi người xấu."

Giọng nói mang ý cười của Thốc Ly liền ở phía sau vang lên, "Ta có đáng giận như vậy sao?"

Thụy Thụy hoảng sợ, quay đầu hung hăn trừng mắt, "Ngươi vào bằng cách nào?"

"Đi vào." Thốc Ly không trả lời thẳng. Chẳng qua chỉ là một căn nhà gỗ, muốn vào cũng dễ dàng thôi.

Thụy Thụy đứng định bày ra tư thế phòng thủ, cố gắng vận công, muốn ẩn thân hoặc chạy trốn, "Độn!" Độn vô số lần đều vẫn đứng tại chỗ, mệt đến té ngã .

Thốc Ly tiến lên ôm chặt lấy nàng, "Được rồi được rồi, ta không phải cố ý muốn lừa nàng, chỉ sợ nàng tức giận giống bây giờ thôi ."

Nghĩ đến Thốc Ly quấn lấy nàng như vậy thực ra có thể chỉ vì hợp thể thu hồi công lực, Thụy Thụy càng thêm hoảng hốt, cố nén nước mắt, dùng sức lực yếu ớt tránh khỏi Thốc Ly, một mình ngồi xuống ghế lau nước mắt.

Ánh mắt trong trẻo chứa đầy nước mắt nhìn qua càng cô đơn, Thốc Ly đi lại, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng. Thụy Thụy giận dỗi nghiêng sang bên kia.

Ánh mắt dịu dàng của Thốc Ly giữ chặt lấy nàng, nhẹ gọi một tiếng: "Nha đầu."

Động tác lau nước mắt của Thụy Thụy cứng đờ, lắp bắp đứng lên, "Ta, ta, gia, gia không phải cô nương, gia là nam nhân."

Thốc Ly bắt lấy đôi tay lộn xộn của nàng, "Kỳ thật khi còn ở căn nhà gỗ kia ta đã sớm cho nàng nhìn thấy sự khác biệt của thân thể nam nhân và nữ."

Thụy Thụy ngẩn ngơ, nhớ tới buổi tối ngày hôm đó Thốc Ly quả thật từng nói qua, hắn đang ám chỉ, nhưng nàng không hiểu, nàng giống như không biết chút gì về thế giới này. Lời nói của Thốc Ly, nàng không hiểu, lời nói của đại sư huynh nàng cũng không hiểu, có lẽ nàng rất ngốc.

"Ta hy vọng nàng là cô nương." Thốc Ly hôn lên tay nàng, "Ta thích nàng là cô nương."

Nước mắt ‘tí tách’ rơi xuống tay Thốc Ly, "Thật vậy chăng?"

"Thật vậy." Thốc Ly ngẩng đầu nhìn nàng, câu nói trong lòng cũng đùa giỡn nàng, bởi vì hắn biết nàng thích nhất được quan tâm, "Tại Nghiệp thành lần đó nàng mặc nữ trang, nàng là cô nương xinh đẹp nhất đáng yêu nhất thần kì nhất ta từng gặp."

Thụy Thụy không chịu nổi sự tán tụng đó, mắt đẫm lệ lựa hồ lùi ra xa một chút. Mặt nàng nhích ra, hít mũi, "Hừ."

Mười ngón nắm chặt, hai bàn tay giống như ngọc đưa ra lời thề, "Trên đời dù cho có ngàn vạn nữ tử, Thốc Ly ta chỉ lấy một người, nàng quỷ thích khóc."

Thụy Thụy kháng nghị, "Ta mới không phải quỷ." Nàng là thiếu hiệp, không, hiện tại là nữ hiệp.

Cuối cùng thấy nàng khôi phục chút vui vẻ, Thốc Ly cũng cười, "Trước kia ta không tin số mệnh, bây giờ thì đã tin. Vận mệnh an bài đều có đạo lý của nó, nàng không là nam nhân mà là nữ nhân, có lẽ chính là vì để cho chúng ta gặp nhau, sau đó ở cùng một chỗ."

Thụy Thụy lại có chút không hiểu, bởi vì lúc nàng là nam nhân, bọn họ cũng có thể cùng một chỗ a. Nhưng mà Thốc Ly thích nàng là con gái, câu này nàng nghe rất rõ ràng, những lời này có hiệu quả an ủi hơn lời nói của đại sư huynh.

Thốc Ly vuốt ve đầu ngón tay của nàng. Bỏ xuống nỗi lo lăng suốt một ngày trời từ khi nàng mất tích, có thể có một lần xảy ra chuyện khiến cho bọn họ cởi bỏ khúc mắc thì cũng không phải chuyện xấu."Ta là yêu thú, nhưng mà thân phận thật sự rất quan trọng sao? Ta tự hỏi làm việc luôn thẳng thắng, không có nguyên nhân thì sẽ không làm ra chuyện vượt quá giới hạn, nếu làm, vậy nhất định là có người chọc tới ta hoặc xúc phạm ta." Thí dụ như: có người làm tổn thương Bính Bính, hắn sẽ đánh cho thiên đình đại loạn.


Thụy Thụy rũ mí mắt. Theo cách nói của Trịnh Dục Sinh, ở chung lâu như vậy, tiểu tử Thốc Ly này cho tới bây giờ đều cao cao tại thượng cũng không xem người khác vào mắt, lại càng không hỏi đến chuyện người khác hoặc là gây chuyện sinh sự.

"Còn nữa, ta từng thương tổn nàng sao?" Hắn vẫn đều bảo hộ tiểu bổn qua này.

Nhưng mà Thụy Thụy bỏ tay hắn ra, ngây ngẩn nhìn thẳng hắn, "Có, có phải ngươi muốn thu hồi công lực trên người ta hay không?"

Thốc Ly trầm mặc một lát, thành thật trả lời, "Đúng, quả thật công lực của ta từng ở trong cơ thể nàng."

Dây đàn trong đầu Thụy Thụy lại khẩn trương căng thẳng, xem ra chuyện Quỳnh Ngọc nói không phải là giả dối: nàng là nữ nhân, hắn là yêu thú, hắn muốn giết nàng thu hồi công lực. Hai chuyện trước đã được chứng thực, đại đa số mọi người theo trực giác sẽ tin tưởng chuyện thứ ba cũng là thật, huống chi Thốc Ly chính mồm thừa nhận .

Trong ngực cuồn cuộn lên giống như có con trùng đang chui vào, khó chịu dị thường. Lần này Thụy Thụy không có tức giận cũng không mắng Thốc Ly, chỉ đẩy Thốc Ly ra đi đến bên giường nằm giang chân tay ra, ánh mắt trống rỗng nhìn nóc giường, "Ngươi tới lấy đi."

Thốc Ly không hiểu tiểu gia hỏa kia đang nhìn cái gì trên giường, "Lấy cái gì?"

"Công lực của ngươi." Hai giọt nước mắt thương tâm nhất theo khóe mắt thấm vào chăn đệm, hai ngày nay số nước mắt mà Thụy Thụy khóc còn nhiều hơn từ trước đến giờ cộng lại."Ngươi xuống tay nhẹ một chút, đừng cho ta chết quá khó chịu."

Thứ của hắn, nàng không cần, trả lại cho hắn, huống chi Thốc Ly không cần nàng, nàng còn sống mà như chết không có gì khác biệt.

Trong phút chốc Thốc Ly phản ứng lại, chống trán, rốt cục hiểu được tiểu gia hỏa kia đang ầm ĩ khó chịu cái gì.

Nàng nghĩ hắn sẽ vì công lực mà vứt bỏ nàng.

Nằm xuống bên cạnh nàng, Thốc Ly kéo nàng vào trong lòng, đau lòng hôn nàng. Hắn thậm chí có chút cảm tạ Quỳnh Ngọc tạo ra cơ hội lần này làm cho hắn càng thêm hiểu rõ tiểu bổn qua này.

Là sơ suất của hắn. Trong thâm tâm nàng kỳ thật rất thiếu cảm giác an toàn, sợ hãi cô độc sợ hãi tịch mịch, đó là tích tụ mấy ngàn năm chịu đau đớn dưới đáy biển âm u, mặc dù thoạt nhìn nàng hoạt bát vô ưu vô lự như vậy. Nàng không phải đang nổi lên tính tình đùa giỡn, nàng đang thật sự sợ hãi. Tuy rằng bọn họ thân mật như vậy, nhưng có nhiều chuyện chưa nói rõ ràng, một khi lời nói dối bị vạch trần, nàng liền không tin tưởng, thà rằng tin tưởng nàng sẽ bị vứt bỏ.

Thụy Thụy không cho hắn hôn, đẩy hắn, hai người bắt đầu vật lộn, trên giường quay cuồng đánh giặc. Kết quả rõ ràng, Thốc Ly áp đảo thắng lợi, một nụ hôn dài ít nhiều đã an ủi bất an trong lòng Thụy Thụy.

"Nàng thà rằng tin tưởng người khác cũng không tin ta? Ta làm sao có thể hại nàng?"

Thụy Thụy dùng chăn che ở mặt, "Nàng ta nói công lực đối với chàng mà nói là thứ quan trọng nhất, ta cũng cảm thấy vậy."

Thốc Ly kéo chăn ra, phần chăn che khuất đôi mắt của nàng có chút ẩm ướt, là thấm ướt nước mắt của nàng. Nàng khóc đến làm cho lòng hắn đau buốt, "Công lực là quan trọng, nhưng nàng quan trọng hơn. Không có nàng, công lực cường thịnh trở lại thì có ích gì."

Thụy Thụy cúi đầu, rũ mắt không nói lời nào.

Thốc Ly ôm chặt nàng, "Nàng ngẫm lại xem, thời gian chúng ta quen biết nhau dài như vậy, nếu ta không cần nàng mà chỉ cần công lực, ta đây sẽ không chờ tới bây giờ. Nàng tin tưởng ta như vậy, ta sớm đã có thể thu hồi công lực đúng không?"

Thụy Thụy ngẫm lại cảm thấy đúng vậy, "... Đúng."

Lòng kiên nhẫn của Thốc Ly lúc trước rất nhỏ nhoi lúc này trở nên rất lớn, còn tình nguyện nữa, "Mới đầu lúc gặp được tiểu ngu ngốc nào đó, ta đã nghĩ sẽ làm như vậy, sau đó ở chung lâu như vậy, phát hiện tiểu ngu ngốc kia với ta mà nói càng ngày càng quan trọng." Quan trọng đến độ hắn có thể đem toàn bộ công lực đặt ở trên người nàng.

Thụy Thụy không có phản bác từ "ngu ngốc", đầu không tự chủ tới gần ngực Thốc Ly, "Còn gì nữa?" Lời nói ngọt ngào như vậy, nàng rất thích nghe.

Thốc Ly cười vuốt đầu nàng, "Cho nên công lực đặt ở trên người nàng cũng giống nhau, công lực trên người ta hay nàng vốn chẳng hề có khác biệt gì. Chỉ là sau nàng gặp một chuyện, làm cho ta cảm thấy ta không thu hồi công lực thì không thể được, vì tiểu ngu ngốc rất mơ hồ cũng quá quật cường, sớm muộn gì cũng sẽ có nguy hiểm."

Thụy Thụy tò mò, "Vậy sau đó xảy ra chuyện gì? Ta sẽ có nguy hiểm gì?"

Thốc Ly lẩn tránh vấn đề này, hôn nàng, "Có ta ở đây nàng nhất định sẽ không có nguy hiểm, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, nàng ngoan ngoãn là được rồi."

Ánh mắt Thụy Thụy ngây ngẩn nhìn một chỗ, không biết suy nghĩ cái gì, sau đó hỏi: "Vậy chàng còn muốn thu hồi công lực hay không?" Nếu hắn muốn, nàng nhất định cho hắn.

Lời này vẫn lộ ra tâm trạng không tự tin không an toàn, Thốc Ly thở dài, "Nàng, tiểu ngu ngốc này, nếu ta chỉ là vì công lực mới ở bên cạnh nàng, bây giờ ta nói nhiều như vậy làm gì? Ta đã sớm thu hồi công lực rồi."

Thụy Thụy lập tức ngây người, "Chàng thu hồi ..."

Thốc Ly nhìn ánh mắt của nàng, nhấn mạnh từng câu từng chữ, "Cho nên nàng đó, tiểu ngu ngốc đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh ta, bất luận bao nhiêu năm sau, ta luôn cần nàng, ta sẽ vẫn ở bên nàng, nàng cũng không được rời bỏ ta, cho dù nàng chạy bao xa ta cũng sẽ bắt nàng về ở bên cạnh ta."

Im lặng, một mảnh tĩnh lặng. Nước mắt từ từ rơi xuống, Thụy Thụy cũng ôm chặt lấy Thốc Ly, "Ta đã biết Thốc Ly, là ta quá ngu ngốc."

Thốc Ly nở nụ cười, hôn lên mặt của nàng. Xem như đã dỗ được nàng rồi.

Chỉ cần nhớ đến trước kia nàng chịu cực khổ như vậy, hắn thật hận không thể mỗi ngày ôm nàng làm cho nàng vĩnh viễn cười ha ha, không để cho nàng chảy một giọt nước mắt nào nữa.

"Nhưng mà." Sau đó Thụy Thụy lại nghĩ đến một vấn đề rất phức tạp, "Làm thế nào mà chàng lấy lại được công lực? Làm thế nào mà ta không biết chút gì về chuyện đó? Còn nữa..." Hàng lông mi dày chớp chớp, "Cái gì là hợp thể âm dương điều hòa?"

Thốc Ly nhẹ nhàng vuốt ve môi nàng, mỉm cười, không nói gì.

Vì thế dưới sự tự thể nghiệm và giảng giải của Thốc Ly, cuối cùng Thụy Thụy thẹn thùng hiểu được cái gì là nam nhân và nữ nhân, cái gì là âm dương điều hòa...

Thì ra chuyện vui vẻ như vậy chính là hợp thể...

...

Giảng giải chuyện nam nữ thiếu chút nữa làm cho Thụy Thụy rời khỏi giường không nổi, thật vất vả đứng lên, phát hiện Thốc Ly không thấy đâu. Thụy Thụy buồn bực, mặc xiêm y đi ra gian ngoài, lập tức ánh mắt giống bị cái gì đó hấp dẫn. Đứng bên cạnh bếp lò là một bóng dáng cao lớn, nhìn vào giống như bình tĩnh an nhàn, kì thực có chút bó tay không biết làm sao.

Thụy Thụy là một người phản ứng khá chậm, "Thốc Ly chàng đang làm gì?"

Thốc Ly quay đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn qua, người cũng đi quá đấy, ôm lấy nàng ngồi trên ghế, "Ngồi xuống, sắp xong rồi."

"À." Thụy Thụy duỗi cổ ra, ngửi thấy mùi cháo trong nồi, nhất thời cảm thấy cực kỳ đói bụng, ngoan ngoãn ngồi xuống giống như con sâu tham ăn.

Thốc Ly ăn rất ít, vậy cháo trong nồi là chuẩn bị cho nàng ? Lúc nghĩ đến đó, cuối cùng Thụy Thụy đã thông suốt , "Chàng đang nấu cho ta ăn?"

Thốc Ly gõ nhẹ vào trán của nàng, ngụ ý: ngu ngốc, không phải cho nàng thì còn cho ai? Lần đầu tiên hắn xuống bếp thiếu chút nữa thiêu hủy phòng bếp, đây là lần thứ hai làm thức ăn, hai lần đều là vì nàng. Bởi vì biết nàng tham ăn, cho nên hắn muốn tự mình làm vài thứ để cho nàng nếm thử. Là một đại nam nhân mà vào phòng bếp thì đương nhiên không được, nhưng mà vì người yêu, thỉnh thoảng làm một hai lần cũng có thể xem là một loại tình thú.

Vì thế hắn cố ý thỉnh giáo vài vị đầu bếp trong Thủy Ly Điện, lúc ấy mấy người kia kinh ngạc thiếu chút nữa tròng mắt cũng rớt ra.


Nhưng cái đầu nhỏ của tiểu bổn qua này không thể nghĩ đến những chuyện như vậy.

Nhìn thấy Thốc Ly làm bữa sáng cho mình ăn, Thụy Thụy xoa xoa cái trán bị gõ, ngọt ngào cười, hai tay chống cằm cười tủm tỉm nhìn.

Lúc đó ánh mặt trời trải dài, ánh sáng làm cho hình dáng của Thốc Ly có chút hư ảo, chỉ có bóng dáng vững chãi tràn đầy cảm giác an toàn kia lại càng kiên định hơn. Cảnh tượng như vậy làm cho Thụy Thụy thật sự uất ức, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc, muốn nói gì đó, lại không biết nói như thế nào, chỉ có thể chậm rãi đi qua từ sau lưng ôm lấy Thốc Ly, khuôn mặt phấn hồng chôn vào lưng của hắn.

Thốc Ly dừng động tác lại, "Làm sao vậy?"

"Thốc Ly." Thụy Thụy giống như con chó nhỏ ngửi ngửi mùi hương trên người Thốc Ly, hương thơm mà nàng yêu thích nhất, "Ta cảm thấy bây giờ rất vui vẻ."

Thốc Ly bật cười, xoay người ôm lấy nàng. Tiểu gia hỏa này có lẽ vĩnh viễn sẽ không có cách suy nghĩ theo lối tình cảm tinh tế dạt dào như những nữ nhân khác, nhưng mà chỉ cần nàng có thể cảm giác vui vẻ như vậy đủ rồi.

Sáng sớm nhất thiết phải có một nụ hôn tình nhân, có thể gia tăng tình cảm làm cho thể xác và tinh thần của người ta sung sướng cả ngày. Sau khi hôn một nụ hôn thật dài Thụy Thụy bỗng nhiên trợn tròn mắt, "Thốc Ly, còn có chuyện quan trọng."

Môi của Thốc Ly còn đang lưu luyến khóe môi của nàng, "Cái gì?"

"Chàng nói chàng thích ta là cô gái, nhưng ta cảm thấy cách mặc y phục của cô nương và lúc mặc nó đi đường thì rất phiền phức." Hai tay Thụy Thụy chạm vào gương mặt Thốc Ly, làm nũng, "Ta có thể tiếp tục mặc y phục nam không?"

"Đương nhiên có thể, nàng muốn thế nào thì như thế ấy." Thốc Ly hiểu được thói quen của nàng, đương nhiên đồng ý với nàng. Thỉnh thoảng nàng mặc một hai lần cho hắn xem, được hưởng hạnh phúc như vậy cũng đủ rồi.

"Thật tốt quá!" Thụy Thụy vui mừng nhảy lên, nhảy vào người của Thốc Ly.

Nàng thật sự rất vui vẻ.

Cuối cùng Thụy Thụy lại khôi phục sự vui vẻ vốn có, mỗi bước chân đều tràn đầy sức sống, gương mặt vui vẻ thể hiện ra cả bên ngoài, còn vui vẻ đáng yêu hơn cả con chim nhỏ. Thứ nàng muốn không nhiều, chỉ cần Thốc Ly ở bên cạnh nàng, nàng liền thỏa mãn .

Vì thế hỗn thế tiểu ma vương nổi tiếng của Nga Sơn biến thành hỗn thế tiểu ma vương của núi yêu thú.

Nhưng mà nàng phát hiện chuyện lạ: nàng không thể lên núi Thủy Ly, Thốc Ly không cho. Thốc Ly nói thân thể nàng không tốt, mà núi Thủy Ly hàn khí lại nặng, nàng lên núi sẽ sinh bệnh, té xỉu giống như lần trước.

Thụy Thụy cho rằng đúng nên không lên núi Thủy Ly. Ngày tháng trôi qua vô cùng đơn giản vui vui vẻ vẻ. Nàng thoải mặc nam trang nàng thích như trước, giả dạng một thiếu niên, nhưng mà nàng biết nàng mặc nam trang hay nữ trang Thốc Ly đều thích.

Hôm nay Thụy Thụy thực vui vẻ, có một người bạn cũ đến căn nhà gỗ —— Mộc Dương. Đầu tiên Mộc Dương cùng Thốc Ly đi ra ngoài tản bộ một hồi lâu, khi trở về ý cười trên mặt hai người đều tiêu tan.

Thụy Thụy chuẩn bị rất nhiều thức ăn để tiếp đón Mộc Dương, Mộc Dương cười nói: "Thụy Thụy, đây có thể là một lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, ngươi phải tự bảo trọng."

Thụy Thụy hoảng sợ, "Mộc Dương ngươi làm sao vậy?"

Mộc Dương nói một cách hàm súc, "Ta phải đi xa, sau này có lẽ không có cơ hội gặp lại hai người, lần này chính là đặc biệt đến cáo biệt với hai người."

Bằng hữu rời đi tạo nên một nỗi buồn biệt ly, Thụy Thụy buồn bã, "Vậy ngươi muốn đi đâu? Ta cùng Thốc Ly có thể đi đến nơi đó chơi với ngươi."

"Tìm kiếm cũng không được đâu, rất xa rất xa." Mộc Dương vỗ vỗ đầu nàng, "Thốc Ly đối xử với ngươi rất tốt, ngươi phải tin tưởng hắn, có vấn đề thì giao cho hắn. Khi hai người thành thân chắc chắn ta không thể đến rồi, trước khi đi ta chúc phúc cho hai người."

Mũi của Thụy Thụy cảm thấy chua xót, "Mộc Dương, vậy ngươi cũng phải bảo trọng, chúng ta nhất định sẽ đi thăm ngươi ."

"Được, hẹn gặp lại!" Mộc Dương bước lên đám mây bay đi, không ngừng vẫy tay về hướng bọn họ, trong ánh mắt long lanh mang chút đau thương.

Thụy Thụy lau lau khóe mắt, chạy về phòng, nhìn thấy Thốc Ly thì nhào đến, "Thốc Ly, Thốc Ly chàng nói cho ta biết, Mộc Dương nàng ấy muốn đi đâu?"

Thốc Ly đón được nàng một cách chuẩn xác, thấp giọng nói: "Nàng ấy muốn chuyển thế làm người."

Thụy Thụy lập tức sửng sốt, "Làm người?"

Thốc Ly gật gật đầu, nói thật với nàng, "Mộc Dương căn bản là thượng tiên trên Thiên đình, bởi vì vi phạm thiên quy nên bị trừng phạt, nàng ấy chủ động yêu cầu bị giáng thành người thường."

Thì ra Mộc Dương thật sự là thần tiên! Nhưng Thụy Thụy không hiểu, "Nàng ấy vi phạm thiên luật gì?"

Trong đôi mắt thâm thúy của Thốc Ly có chút rối rắm phức tạp, "Vì giúp chúng ta."

Thụy Thụy muốn làm không rõ ràng nguyên nhân hậu quả, "Chúng ta có thể cứu nàng ấy không?"

Thốc Ly nhẹ nhàng lắc đầu, "Đây là tự nàng ấy yêu cầu, nàng nói nàng thích làm người thường."

Vừa rồi Mộc Dương nói, so sánh giữa thần tiên và con người, nàng ấy vẫn thích làm người. Tuy rằng thần tiên sẽ không già sẽ không chết, nhưng không thể có thất tình lục dục, sinh mệnh có kèo dài vô tận thì cũng không có ý nghĩa. Cho nên nàng muốn làm người, có thể có cha mẹ huynh đệ tỷ muội, có thể có người yêu đến chết không thay đổi. Nàng ấy muốn thật sự yêu một lần, có câu chuyện riêng cho bản thân mình. Lúc ấy ánh mắt Mộc Dương rất kiên định, cho nên hắn cũng không nói lời khuyên nhủ gì, chỉ có thể chúc phúc cho nàng ấy.

Thụy Thụy lẩm bẩm nói: "Làm thần tiên không tốt sao? Thần tiên a!"

Thốc Ly cuối xuống hôn nhẹ lên môi nàng, "Nếu cho nàng làm thần tiên, nhưng sau này không bao giờ nữa có thể nhìn thấy ta nữa, nàng nguyện ý không?"

Thụy Thụy vội vàng ôm chặt hắn, "Đương nhiên không được, ta không cần làm thần tiên, ta muốn làm người."

Thốc Ly mỉm cười, ôm Thụy Thụy xoay một vòng. Hắn sẽ làm nàng trở thành người, một con người thật sự, nữ nhân.

Ánh mắt linh hoạt của Thụy Thụy lại chuyển động, giữ lấy bờ vai rộng của Thốc Ly với vẻ mặt mong chờ, "Chàng nhất định có biện pháp tra được Mộc Dương sẽ đầu thai đến nhà ai đúng không?"

Thốc Ly hiểu rõ tâm ý của nàng, "Nàng muốn đi thăm nàng ấy?"

Thụy Thụy gật đầu mạnh, "Ta rất luyến tiếc nàng ấy, chúng ta đi nhìn thăm nàng ấy được không."

Suy nghĩ một lát, Thốc Ly gật đầu, "Được."

Hai ngày sau Thốc Ly mang theo Thụy Thụy bay đến Linh Nghi, ở ngoài cửa sổ tận mắt nhìn phu nhân nhà viên ngoại kia sinh ra một đứa bé gái khỏe mạnh đáng yêu. Sau khi đứa bé gái kia được sinh ra cũng không có khóc ‘oa oa’ ồn ào, ngược lại mỉm cười với bên ngoài cửa sổ, nụ cười sáng lạn ấm áp.

Thụy Thụy hưng phấn mà giữ lấy tay hắn, "Thốc Ly Thốc Ly, Mộc Dương mỉm cười với chúng ta."

Thốc Ly ôm lấy nàng không nói thêm gì. Chuyển thế làm người thường đương nhiên phải xóa hết tất cả trí nhớ kiếp trước, nhưng mà cứ để cho tiểu bổn qua vui vẻ tin là thế đi.

Mộc Dương sẽ tìm được điều mà nàng ấy muốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận