Thủy Tinh Đăng Chi Kim Tuế Đông Phong Vãn



Tiếng hạc kêu trong trẻo phá vỡ không khí tĩnh lặng của buổi sớm, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

Tia nắng ban mai xanh nhàn nhạt xuyên qua song cửa chiếu vào phòng, Tạ Khiếu Phong dụi dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa, thần trí tức khắc thanh tỉnh. Vội vã rời giường, nhanh chóng thay y phục, rửa mặt qua loa, sau đó vác nguyên cái đầu rối như tổ quạ đi gõ cửa phòng cách vách.

– Bởi lẽ người ở phòng cách vách là nhị đệ Đàn Huyền Vọng yêu quý của hắn.

“Làm gì mà chậm như rùa thế!” Đẩy cửa, Đàn Huyền Vọng vừa thấy Tạ Khiếu Phong đã càu nhàu, bộ dạng nhăn nhó in trong mắt tình nhân lại trở thành đáng yêu.

Tiếc thay –

Tạ Khiếu Phong liếc trộm hắn một cái.

Hôm nay mình lại dậy quá muộn...... Cũng có thể nói, hôm nay nhị đệ lại dậy quá sớm. Hắn đã ăn mặc chỉnh tề, thân vận một bộ nho phục màu xanh nhạt khoác thêm ngoại y trắng như tuyết, tóc vấn gọn gàng bằng ngọc quan, phong thái thanh tao, khí độ bất phàm.

Đương nhiên vẻ ngoài như thế cũng thực đẹp mắt...... Nhưng lại không có lấy một tia xuân quang ngoại tiết a! (xuân quang ngoại tiết: cảnh xuân hé lộ ra ngoài. “Cảnh xuân” ở đây là gì thì khỏi giải thích ;)))

...... Hạ quyết tâm! Sáng mai nhất định phải dậy sớm hơn mới được!

Cũng may oán niệm nhỏ bé trong lòng không bị tình nhân phát hiện. Đàn Huyền Vọng tự ý kéo hắn đến ngồi trước giá gương, cầm cây lược gỗ thay hắn chải từng sợi tóc, búi tóc cài trâm.

Ngắm nhìn dung nhan của Đàn Huyền Vọng in trong gương, Tạ Khiếu Phong bất giác nhớ lại khi còn ở Trung Đô Tể vương phủ. Lần ấy hắn vừa tắm rửa xong, chuẩn bị yết kiến Tể thân vương Đàn Thế Bân, cũng là nhị đệ thay hắn chải đầu vấn tóc. Nhưng khi đó hắn còn đang phiền muộn vì thân thế của mình, làm sao so được với cảm giác ấm áp ngọt ngào lúc này đây?

...... Hai người đã trải qua muôn vàn đắng cay, cuối cùng mới tâm đầu ý hợp, đoạn tình cảm này có được cũng không dễ dàng a.

Thế nhưng –

Vài tháng trước, khi cả đám còn trú lại trong nội cảnh Kim quốc, hắn trọng thương chưa lành, phải nằm bẹp một chỗ dưỡng thương. Khi đó nhị đệ đối với hắn thiên y bách thuận (ngoan ngoãn nghe lời ^^), ngày đêm túc trực bên giường bệnh, chăm sóc thuốc thang, cuộc sống của thần tiên chẳng qua cũng chỉ đến thế. Đáng tiếc khi đó hắn bệnh nặng, tuy mỹ nhân kề bên lại vô phúc thân cận......

Sau bao ngày vất vả, dưới sợ trợ giúp của hai thế ngoại cao nhân là Tà dược sư và Tuệ Thâm phương trượng, bọn họ cũng có thể yên ổn rời Kim quốc tới Giang Nam. Bởi thương thế của nghĩa muội Tiểu Vân khó chữa, can nương Hà phu nhân đưa nàng đến chỗ dược sư trị thương. Mà hắn cùng nhị đệ lại chuyển đến một biệt quán ở Thái Hồ dưỡng thương. Dần dần thương thế của hắn lành lại, những tưởng có thể âu yếm –

Nào ngờ Tiểu Vân vừa bình phục đã theo Hà phu nhân trở về từ chỗ dược sư, liền đó nhị đệ cũng lập tức rời khỏi phòng hắn, hai người trở thành láng giềng, vui vẻ hòa thuận......

Nhưng hắn không muốn thế a a a a a!

Họa vô đơn chí, ba ngày trước nghĩa phụ Tạ Tấn tự dưng một thân một mình từ Giang Bắc tới vấn an bọn họ. Cùng đi với hắn còn có Tà dược sư Lý Tư Nam chỉ sợ thiên hạ không loạn, đã vậy còn mang theo bên người sủng vật bạch hạc của kẻ đứng đầu Thế ngoại ngũ tuyệt!

Biệt quán ở Thái Hồ phút chốc chật ních, “hạc” phi cẩu khiêu (*) thành một mớ hỗn loạn. Thế giới riêng tư ấm áp của hai người đã không còn, tâm nguyện nhỏ bé muốn được thân cận nhị đệ của Tạ Khiếu Phong tự nhiên cũng vì thế mà sụp đổ, tan thành mây khói, không còn chút dấu tích......

(*) Nguyên bản của nó là “kê phi cẩu khiêu” – gà bay chó sủa, ý nói hỗn loạn. Chị Mộc chơi chữ, thay kê bằng hạc ;))

Thật ai oán mà!

Cũng may từ khi thụ thương, giữa hắn và nhị đệ đã hình thành một thói quen ngầm. Đó là vào mỗi sáng sớm, nhị đệ sẽ tự tay giúp hắn chải đầu. Những cử chỉ thân mật ấy đã trở thành niềm an ủi lớn nhất của Tạ Khiếu Phong trong khoảng thời gian ăn chay trường kì… Nếu dậy sớm một chút, còn có thể thấy nhị đệ y quan không chỉnh, xuân quang ngoại tiết đẹp đẽ động nhân, ai, nhân sinh tốt đẹp như thế, hà tất phải nóng lòng......

Nghĩ đến chỗ đắc ý, hắn nhịn không nổi cười ha hả thành tiếng. Đàn Huyền Vọng mặt mũi tối sầm nhìn hắn: “Ngươi sao thế?”

“Khụ khụ.” Tạ Khiếu Phong vội vàng ho hai tiếng đánh trống lảng, thấy hắn đang chải đến phần tóc mai rối bù. Lơ đãng nhìn bàn tay Đàn Huyền Vọng cọ vào má mình, da thịt chạm nhau, hắn đỏ bừng mặt, trong lòng vui sướng vô hạn, nhịn không nổi vươn tay ra, đè lên tay Đàn Huyền Vọng.

“Ai?” Đàn Huyền Vọng kinh ngạc nhìn hắn.

“...... Nhị đệ, ta, ngươi......” Bị cặp mắt hoa đào quyến rũ linh hoạt kia nhìn chằm chằm, Tạ Khiếu Phong cầm lòng không đậu, bắt đầu nói lắp.

“Soạt” một tiếng, Đàn Huyền Vọng không thèm để ý, gạt tay hắn ra, thô bạo cài cây trâm lên tóc hắn, nói: “Đừng lộn xộn! Đúng rồi, hôm nay ta còn phải đi luyện kiếm với sư phụ. Để kiểm tra xem công phu của ta tiến bộ đến mức nào, sư phụ muốn ta lên đỉnh Phiếu Miểu phong dãy Tây Sơn (3) lấy hoa mai tuyết về. Buổi trưa chắc chắn không về được, ngươi đến chỗ mẹ ta ăn cơm đi.”

Tạ Khiếu Phong cuống lên, buột miệng:”Ta cũng đi!”

Lại “cộp” một tiếng, Đàn Huyền Vọng không nhẹ không nặng gõ đầu hắn, cặp mắt hoa đào liếc xéo, tựa tiếu phi tiếu: “Lại nói lung tung! Thương thế của ngươi cho dù đã lành quá nửa, nhưng lên Phiếu Miểu phong băng tuyết ngập trời thì quá chủ quan!”

A...... Lời này của nhị đệ, lẽ nào đang lo lắng cho ta?

Tạ Khiếu Phong vui như mở cờ trong bụng, nhất thời quên mất tiêu mình đang ngồi chỗ nào, chỉ biết nhếch miệng cười ngây ngô. Đợi đến khi hoàn hồn, Đàn Huyền Vọng đã cầm Lưu Vân kiếm xoay người bước ra khỏi cửa. Hắn cuống lên, níu ống tay áo tình nhân, lưu luyến nói: “Nhị đệ...... Ngươi......”

“Ôi chao! Thì ra tiểu tình nhân đang thân mật a, dược sư ta tới không đúng lúc rồi.” Tà dược sư Lý Tư Nam một thân hắc y nhanh nhẹn đi tới, tươi cười rạng rỡ, trêu ghẹo đôi vợ chồng son.

Tạ Khiếu Phong đỏ mặt lúng túng: “Tiền bối......”

Lý Tư Nam bỗng nhanh như chớp túm lấy cổ tay hắn, cười nói: “Có điều các ngươi muốn thân cận lúc nào chẳng được, thời gian còn dài. Bây giờ theo giúp dược sư ta làm mấy việc lặt vặt đi.” Không đợi phân trần đã xềnh xệch lôi hắn đi.

Tạ Khiếu Phong cả kinh nói: “Khoan đã! Tiền bối...... Tiền bối ngươi đừng kéo ta đi như thế!”

Lý Tư Nam không quay đầu lại, chỉ xua tay: “Chậc, không mấy khi được trời cho một vật thử thuốc thượng hạng như ngươi, sao có thể bỏ lỡ được!” Cứ thế kéo lê Tạ Khiếu Phong sải bước rời đi.

Tạ Khiếu Phong khóc không ra nước mắt, liên tiếp ngoảnh đầu:”Nhị đệ, nhị đệ...... nhị đệ à!”

Đàn Huyền Vọng từ xa nhìn lại, thấy bộ dạng thảm hại của hắn thì cười tươi như hoa: “Ầy, dược sư cùng lắm là cắm châm thử thuốc trên người ngươi thôi, ai bảo ngươi trời sinh tạng phủ dị vị, thôi đừng có kêu ca nữa. Ai, ta cũng phải đi gặp sư phụ rồi. Đại ca, tối nay gặp lại sau!” Cứ thế bỏ hắn lại, nghênh ngang rời đi.

Nhị đệ, ngươi thật nhẫn tâm!

Tạ Khiếu Phong vô cùng thương tâm, đối với gã tà dược sư nỡ lòng chia rẽ uyên ương kia lại mang đầy bụng oán niệm.

Phi phi phi, uổng cho ta gọi ngươi một tiếng tiền bối! Theo ta thấy, ngươi tới biệt quán Thái Hồ này căn bản không phải để thăm hỏi thương thế của ta với Tiểu Vân, mà chắc chắn là vì thấy ta thiên sinh dị bẩm, nảy sinh ý đồ đem đi làm vật thử thuốc! Bất tử bất cứu tà dược sư...... Quả thực danh bất hư truyền — không giày vò người ta đến chết thì tuyệt không cứu. Lấy người sống làm vật thử thuốc, đúng là đồ đại phu tà ác vô lương không ai sánh bằng!

Tuy Tạ Khiếu Phong vùng vẫy muốn thoát khỏi tay hắn, nhưng Lý Tư Nam là hạng người nào? Là một trong Thế ngoại ngũ tuyệt a, nhân vật gần như thần thoại trong truyền thuyết của giới giang hồ, đào thoát từ trong tay hắn đâu có dễ thế? Huống chi hắn còn có ân với Tạ Khiếu Phong. Rốt cuộc Tạ Khiếu Phong bi thương sầu não, đầy bụng ai oán bị dược sư ngâm trong nước thuốc đen như mực, hết luộc lại đến hấp, hết cắm châm lại đổ thuốc, cứ thế trải qua nửa ngày tăm tối không thấy ánh dương.

Hành hạ chán chê đến quá trưa, dược sư mới cảm thấy mỹ mãn mà thả hắn ra. Nhưng nghĩ đến nhị đệ không trở về dùng cơm, Tạ Khiếu Phong vẫn cảm thấy buồn bã chán nản, bốn bề tối tăm mờ mịt, lê từng bước nặng như đá đeo tới chỗ can nương Hà phu nhân dùng cơm trưa.

Không, không, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm hắn là hạng người vì tình quên hiếu, thấy sắc quên bạn...... Hắn đối với can nương Hà phu nhân cùng nghĩa muội Tiểu Vân tình thâm nghĩa trọng, thân như cốt nhục, chẳng qua –

“Trời ơi! Ngươi là cái đồ vô tình bạc nghĩa! Thật khổ cho ta mà......”

Từ xa đã nghe một trận quỷ khóc thần gào, ma âm xuyên não, chấn động khiến cho người ta đinh tai nhức óc. Tạ Khiếu Phong bịt chặt tai, nhảy lùi ba bước, thái dương nổi đầy gân xanh hắc tuyến.

Tiếp đó là tiếng cười gian núp dưới vẻ ngoài ngây thơ vô tội của Tiểu Vân: “Ha ha ha! Can nương coi con khóc như thế có giống không? Có đúng không?”

“Ha ha, Tiểu Vân thật thông minh lanh lợi, đã đạt đến bảy phần thực truyền của can nương rồi. Có điều con phải nhớ kỹ, khi khóc nhất định phải nhìn thẳng vào mắt đối phương. Không được gào suông, nước mắt nhất định phải phối hợp cho tốt: không thể quá ít, trông có vẻ giả; cũng không thể quá nhiều, mắt sẽ sưng lên rất khó coi, công hiệu cũng giảm......”

Tiểu Vân phụ họa: “Can nương nói chí phải! Tiểu Vân đến giờ mới hiểu, nữ nhi giỏi giang không những phải biết cười, mà quan trọng hơn còn phải biết khóc. Khóc cho trời sụp đất nứt, phong vân đổi sắc, còn sợ nam nhân không ngoan ngoãn nghe lời sao. Ai, nhớ năm xưa Mạnh Khương Nữ khóc sụp Trường Thành, công lực thật đáng nể!”

(Mạnh Khương Nữ: xem chú giải ở đây)

“Phải phải! Can nương ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, có thể sống yên ổn trong Tể vương phủ nhiều năm như vậy, chỉ dựa vào “khốc kĩ” độc nhất vô nhị này a. Tiểu Vân à, con nên dụng tâm mà học cho giỏi, tương lai nhất định có thể tìm được một lang quân như ý, so với nhị ca còn tốt gấp trăm ngàn lần!”

“Ha ha ha! Can nương có còn nhớ không, khi còn ở chỗ của dược sư tiền bối dưỡng thương, chúng ta gặp được một đại ca ca có cặp mắt hồ ly, nói chuyện khôi hài tính tình lại ôn hòa, còn giúp con bắt ve chơi. Mỹ nhân ca ca lúc nào cũng hôn mê bất tỉnh kia bộ dạng cũng thật tuấn tú! A a, đương nhiên còn có Thái Hoa quân hầu chỉ ghé qua có một lần, quả thực là phong thái thần tiên...... Nhiều mỹ nam anh tuấn như vậy, muôn màu muôn vẻ, đẹp không sao tả xiết, Tiểu Vân đến giờ mới thấy, nhị ca so ra thì chẳng bằng ai!”

“Phải, nhị ca của con tuy thừa hưởng vài phần tư sắc của can nương ta, chỉ tiếc tính tình phong lưu, đối xử với nữ nhi cũng không đủ ân cần, tuyệt không phải lựa chọn tốt. Tiểu Vân nếu coi trọng vị đại ca ca kia, can nương nhất định sẽ ép dược sư giúp con làm mai!”

“Ai, Tiểu Vân đã nghĩ lại rồi, tội gì phải mua dây buộc mình? Trên đời có biết bao mỹ nam, con nhất định phải ngắm cho bằng hết mới không uổng phí một đời người......”

Trong căn phòng nhỏ cách đó không xa truyền đến tiếng cười nói sôi nổi hào hứng của Hà phu nhân và Tiểu Vân, ríu rít như oanh, du dương trong vắt. Thi thoảng lại xen vào tiếng gào khóc như ma âm xuyên não, tiếng cười gian manh không chút hảo ý......

Tạ Khiếu Phong càng nghe càng phát run. Mấy ngày nay hai mẹ con nhà này rủ nhau huấn luyện cái gọi là “khốc kĩ”, ma âm xuyên não, vô cùng kinh dị, giờ lại phải nghe những lời quỷ quái đáng sợ kia nữa...... Cố gắng nhẫn nhịn, ho nhẹ một tiếng, lại gần đẩy cửa.

“A, đại ca đến rồi!” Tiểu Vân reo lên.

Hà phu nhân cũng ân cần hỏi han: “Khiếu Phong, tới rồi, hôm nay Huyền Vọng không về, mau mau ngồi xuống ăn đi.”

Thoáng thấy hắn bước vào cửa, hai vị mỹ nhân một lớn một nhỏ đồng loạt nở nụ cười ôn nhu, thoắt cái đã biến thân thành thục nữ thanh nhã.

Hai người bưng thức ăn lên, cao lương mỹ vị bày đầy một bàn. Ngũ thải quái ngân ngư, mai tễ ngư kiền, bạch chước hà (2), những sản vật nổi tiếng của Thái Hồ không thiếu thứ gì. Hà phu nhân còn chuẩn bị thêm món ngô luộc; ngô Thái Hồ thơm nức, hạt nào hạt nấy chắc mẩy, long lánh trong suốt, chỉ hít mùi thơm thôi cũng khiến người ta phát thèm.

Thế nhưng Tạ Khiếu Phong lại không sao nuốt trôi......

Lúc này đây hai vị mỹ nhân lớn nhỏ đều cười dịu dàng yểu điệu, nét mặt ngây thơ vô hại. Nhưng nhớ lại ma âm xuyên não chính tai hắn nghe thấy khi nãy cùng với những lời lẽ quái quỷ khiến người ta không rét mà run......

Hắn còn có thể nuốt trôi mới là chuyện lạ!

Ai, nhị đệ a, so với can nương và Tiểu Vân, ngươi thật sự đáng yêu, thiện lương, bình thường gấp bội! Tại sao cả ngày hôm nay không thấy ngươi đâu chứ!

Tạ Khiếu Phong bi thương vô hạn, trong lòng nghẹn ngào, chỉ nuốt qua loa mấy bát cơm trắng. Trong lúc lơ đãng, vài miếng rau rơi lên vạt áo hắn. Sau bữa cơm hắn khéo léo từ chối ý tốt của can nương và Tiểu Vân đòi giúp hắn gột rửa y phục, vội vội vàng vàng trở về tiểu viện của mình.

Chưa hết, trên đường về phòng, vừa lúc gặp con tiên hạc dược sư mang theo. Bạch hạc hướng về phía hắn ngửi ngửi vài cái, liền lò dò xán lại gần, há mỏ ngậm một góc áo khoác của hắn.

Xé, ra sức xé......

Rốt cuộc, “soạt” một tiếng, áo khoác cũng rách một miếng lớn.

Tạ Khiếu Phong mặt mũi sa sầm: Trên vạt áo ta cùng lắm chỉ dính lại chút nước canh hay vị tôm cá chi đó, mi không đói ăn đến mức ấy chứ...... Ta nhớ rõ ràng dược sư và can nương ngày nào cũng cho mi ăn no nứt bụng toàn cá bạc với tôm trắng mà…

Cổ nhân nói, tiên hạc là loài linh cầm cao nhã “Ứng xuy thiên thượng luật, bất sử trần trung tầm” (3) Vậy mà lại nảy đâu ra con hạc đã tham ăn mặt dày còn thêm vô lại! Nghe nói nó được Thái Hoa quân hầu đứng đầu Thế ngoại ngũ tuyệt nuôi dưỡng...... Đáng sợ, thế gian này thực sự vô cùng đáng sợ!

Càng ngày ta lại càng nhớ ngươi a, nhị đệ. So ra thì ngươi thi thoảng nổi hứng lấy kiếm xỏ ta vài nhát còn bình thường hơn  a a a a a......

Mặt trời lặn sau rặng núi tây, Tạ Khiếu Phong ngồi trong phòng Đàn Huyền Vọng chờ nhị đệ quay về.

Kết quả, người tới lại là nghĩa phụ Tạ Tấn.

Bắc ngũ tỉnh tiền minh chủ một thân nho phục cẩm bào, xách theo một bình trà thản nhiên bước vào gian phòng nhỏ. Sau khi liếc nhìn bao quát một lượt mới đường hoàng ngồi xuống.

“Sao Huyền Vọng còn chưa về? Ta sai nó đi lấy vài bông hoa mai tuyết trên Phiếu Miểu phong thôi, chậm quá chậm quá! Khiếu Phong, mau đi đun nước cho ta pha trà. Ai, hôm nay ta vốn định uống trà hoa mai pha bằng nước tuyết với ngươi.”

Tạ Khiếu Phong “dạ” một tiếng, uể oải đi đun nước. Tạ Tấn đại hiệp liền tiện tay cầm lấy một tập thơ trên án thư giải sầu.

Ngô đồng canh kiêm tế vũ, đáo hoàng hôn, điểm điểm tích tích. Giá thứ đệ, chẩm nhất cá sầu tự liễu đắc?” Đột nhiên, Tạ Tấn than nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo thẫn thờ vô hạn.

(Ngô đồng đứng dưới mưa phùn, mưa rơi rả rích đến hoàng hôn. Thêm một lần, chữ sầu kia ghê gớm lắm thay)

Tạ Khiếu Phong thầm than một tiếng: “Không ổn!” Xoay người nhanh như gió lốc, quả nhiên đã muộn.

Chỉ thấy Tạ Tấn đại hiệp ôn văn nho nhã trong nháy mắt đã biến thân, hai mắt đỏ ngầu, cười như điên như dại: “Hoàn Nhan Chỉ, Hoàn Nhan Chỉ, ta có lỗi với nàng! Ta có lỗi với nàng a! A a a a a!” Song chưởng chém ra, chưởng phong hùng hồn, khai bi liệt thạch, gian phòng của Đàn Huyền Vọng nhất thời ầm ầm rung chuyển, cát bay đá chạy, bàn ghế giường tủ giá sách tất cả đều bị hủy hoại trong chốc lát, gạch ngói đá tảng vỡ thành mảnh vụn, cát bụi bay mù mịt khắp nơi......

Chờ Tạ đại hiệp phát xong cơn điên, căn phòng đã biến thành một đống phế tích. Tạ Khiếu Phong ngồi giữa đống gạch ngói vỡ vụn, mặt đen lại như than.

Nghĩa phụ, người, chẳng phải người đến đây để xem thương thế của con sao? Thế nhưng… vừa rồi nếu chẳng may dính phải chưởng phong của người, chỉ sợ con lại phải quay về giường bệnh mấy tháng không dậy nổi a a a a a......

Tiễn nghĩa phụ khỏi cửa, Tạ Khiếu Phong tùy tiện nuốt chút điểm tâm cho no bụng, bắt đầu sửa phòng, lưng đầm đìa mồ hôi –

Gian phòng của Đàn Huyền Vọng đương nhiên đã trở thành phế tích, sửa chữa không đơn giản. Hắn đành tự sửa phòng mình, vì nằm ngay sát phòng Đàn Huyền Vọng nên khi nãy bị chưởng phong của Tạ Tấn lan đến, cũng sứt mẻ đôi chỗ. Tốt xấu gì khi nhị đệ từ trên núi trở về cũng phải có chỗ ở tạm qua đêm......

Thế nhưng –

Đợi đến khi nhị đệ trở về, y theo cá tính thích giận cá chém thớt của hắn, nhất định sẽ đem chuyện xúi quẩy này đổ hết lên đầu ta, không chừng còn giận dỗi, ngay cả thói quen mỗi sáng đều giúp ta chải đầu cũng bỏ luôn......

Ta không muốn như vậy a a a a a...... Tạ Khiếu Phong càng nghĩ càng bi thương.

Trăng đã lên cao, bốn bề tĩnh mịch. Bỗng “cạch” một tiếng, có bóng người đẩy cửa vọt vào phòng. Tạ Khiếu Phong ngủ gục trên mặt bàn, trằn trọc không quen, nghe tiếng động tức khắc bừng tỉnh, mừng rỡ nói: “Nhị đệ, ngươi đã về rồi.”

Đàn Huyền Vọng ậm ừ một tiếng, cởi áo khoác đọng đầy tuyết, vắt sang một bên.

Tạ Khiếu Phong vừa định lại gần ân cần hỏi han lại ngập ngừng e ngại, hạ giọng: “Nhị đệ, lúc sẩm tối nghĩa phụ có đến đây, người...... Ai, phòng ngươi......”

Đàn Huyền Vọng ngoảnh đầu khẽ cười một tiếng: “Ai, thấy đám phế tích kia là ta đoán ra rồi. Sư phụ lại phát bệnh chứ gì? Cho nên ta đành phải đến phòng ngươi chen chúc tạm một thời gian.”

Thấy hắn không giận lại còn tươi cười, tim Tạ Khiếu Phong bất giác đập loạn, hạ giọng: “Nhị đệ, ta, chỗ ta chỉ có một cái giường......”

“Sao?” Cặp mắt hoa đào tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn hắn, sóng mắt long lanh.

“A, a......” Tạ Khiếu Phong lắp bắp nửa ngày, rốt cuộc không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, ủ rũ cúi đầu, “Đương nhiên, giường phải nhường cho nhị đệ ngươi ngủ, ta chợp mắt trên ghế là được rồi.”

Đàn Huyền Vọng kéo dài giọng: “Đại ca ngươi trọng thương mới khỏi, ta làm sao có thể cưu chiếm thước sào (chim gáy chiếm tổ chim khách) độc chiếm giường ngươi được?”

“Không, không cần......” Tạ Khiếu Phong càng lắp bắp tợn.

“...... Cái giường này cũng đâu có quá nhỏ, ngủ chung không hơn sao?” Đàn Huyền Vọng cười nói, “Hay là đại ca không muốn cùng ta đồng sàng cộng chẩm?”

“...... A, nhị đệ, ngươi......”

Không đợi hắn nói xong, gương mặt thanh tú quen thuộc đã kề sát, từng hơi thở đều nghe rõ mồn một, quyến rũ ám muội. Đàn Huyền Vọng khẽ cười, vươn đầu lưỡi nóng ẩm, liếm nhẹ lên môi hắn.

Tạ Khiếu Phong hít sâu một luồng lãnh khí, hạ phúc như có một luồng nhiệt thiêu đốt. Không nghĩ ngợi nhiều, hắn giang rộng cánh tay ôm lấy tình nhân, hung hăng chiếm đoạt đôi môi hắn. Hấp thu mùi thơm trong khoang miệng, liếm lên hàm răng trắng đều tăm tắp, mút đầu lưỡi ngọt ngào linh hoạt của hắn...... Môi lưỡi quấn quyện, hơi thở nóng rực, dịch thể hòa lẫn, quằn quại triền miên.

Trong lúc hứng khởi, lôi lôi kéo kéo vài cái, vạt áo Đàn Huyền Vọng bất tri bất giác đã mở rộng quá nửa. Tạ Khiếu Phong thở dốc, mê muội ngắm nhìn bả vai mềm mại trơn bóng, lồng ngực trắng ngần của tình nhân. Trung y trắng như tuyết hững hờ buông lơi, bám hờ lên cánh tay, tựa như chỉ cần đưa tay kéo nhẹ một cái, thân hình thon thả gần như hoàn mỹ kia sẽ lộ ra trước mắt......

“...... Ngươi nhìn cái gì vậy?” Giọng nói êm ái phảng phất mang theo âm sắc khàn khàn khó tả thành lời, lại càng thêm mị hoặc.

Tạ Khiếu Phong miệng khô lưỡi đắng, mặt đỏ như gấc, lý trí trong đầu cháy rụi thành một mảng trống rỗng.

Đàn Huyền Vọng lại mỉm cười, kéo tay hắn đặt lên ngực mình: “Cũng không còn sớm nữa, mau đi ngủ thôi.”

Da thịt dưới lòng bàn tay trắng trẻo mịn màng, nóng rực như lửa. Tạ Khiếu Phong bị mê hoặc không sao cưỡng lại được, với tay nắm vạt áo hắn, dùng sức kéo xuống...... Trung y tiết khố trắng như tuyết nối nhau rơi xuống đất, như đóa hoa nở rộ trong đêm, tỏa ra hương thơm mê hoặc thần trí. Liền đó, thân thể trần trụi của Đàn Huyền Vọng thuận thế tựa vào người hắn, cặp mắt hoa đào liếc ngang, dạt dào như sóng, phản chiếu sắc nước trong veo: “Ngươi còn ngây ra đó làm gì?”

Toàn thân chấn động, hơi thở cũng dần dần trở nên hỗn loạn, Tạ Khiếu Phong rốt cuộc không sao áp chế nổi dục hỏa đang hừng hực bốc cháy trong lòng, nhất cổ tác khí (*) lập tức bế hắn lên giường, liền đó cũng theo lên.

(*) Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. “Tả Truyện” có câu “phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt” tức là đánh trận phải dựa vào dũng khí. Đánh một tiếng trống tăng cường sĩ khí, đánh hai tiếng trống sĩ khí suy giảm, đánh ba tiếng trống sĩ khí tiêu tan.

Nâng cằm lên, trằn trọc hôn lên đôi môi đỏ thắm, nhẹ nhàng tách hai hàm răng, cắn mút, chiếm đoạt, Tạ Khiếu Phong mặc sức nhấm nháp vị ngọt trên môi hắn.

Đang lúc động tình, đột nhiên cổ tay bị nắm chặt. Tạ Khiếu Phong sửng sốt, uyển mạch đã bị Đàn Huyền Vọng chế trụ, thân thể xoay một vòng liền bị hắn đè xuống.

“Nhị đệ?”

Cái hôn vừa dứt, nước miếng theo khóe môi Đàn Huyền Vọng chầm chậm chảy xuống, kéo dài thành một sợi chỉ bạc dâm mỹ. Hai gò má phớt hồng, đôi mắt hoa đào còn vương hơi nước mông lung, mùi hương nồng đậm của dục vọng tràn ngập gian phòng nhỏ, dày đặc cơ hồ khiến người ta không thở nổi.

Thân thể đè lên Tạ Khiếu Phong, hắn chống khuỷu tay nhìn xuống, đôi mắt hoa đào hiện lên nét cười xảo trá.

“Không được động đậy! Nhúc nhích một chút cũng không cho!” Hắn thì thào bên tai Tạ Khiếu Phong, hơi thở thoang thoảng như lan.

...... A a, sao lại thế này? Hắn, nhị đệ không lẽ muốn......

Tạ Khiếu Phong nhăn nhăn mặt, nghẹn lời: “Ta...... ngươi......”

Ngẩng đầu nhìn lên, nam tử đang đè lên ngực mình có thân hình thon dài ưu nhã, xương quai xanh với những đường cong ưu mỹ, trên vai trên cổ còn lưu lại mấy vết hôn phơn phớt hồng, diễm lệ mê hoặc lòng người. Bỗng một giọt mồ hôi từ thái dương hắn chảy xuống, lăn dài theo gò má thanh tú, tụ lại ở cằm, cuối cùng nhỏ xuống, đọng lại nơi đầu xương quai xanh, như giọt sương lăn trên lá sen, lóng lánh trong suốt, mang theo hơi thở nóng bỏng mê hoặc.....

Bị mỹ cảnh trước mắt mê hoặc khiến cho đầu óc choáng váng, Tạ Khiếu Phong nhìn không chớp mắt giọt mồ hôi kia, miệng khô lưỡi đắng, nhịn không nổi “ực” một tiếng, nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Đàn Huyền Vọng nhẹ nhàng mỉm cười, chớp chớp mắt nhìn hắn, tức khắc cúi đầu.

Khóe môi nở một nụ cười quyến rũ đến cực điểm, Đàn Huyền Vọng hơi hé miệng, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Liền đó, hắn lấy răng nanh nhẹ nhàng cắn lên nút áo trước ngực Tạ Khiếu Phong, nghiêng đầu đi, tháo mở nút áo phức tạp này, kéo sang một bên, vạt áo tức khắc mở rộng.

Vết kiếm xuyên tim hai bên ngực gần như đối xứng nhau, những vết sẹo nhỏ li ti chi chít trên vai là dấu châm còn sót lại, vết tên trên bụng và đầu vai...... Những vết thương nhiều năm khó lành, nhìn thấy mà ghê người, đan xen dày đặc trên khuôn ngực gầy yếu, miệng vết thương lớn có nhỏ có, sẹo để lại cũng nông sâu không đều. Đưa tay xoa lên tấm lưng rộng dài, trên đó còn lưu lại vết sẹo do cự thạch đánh trúng cùng với chưởng ấn của Tạ Tấn. Đàn Huyền Vọng nheo nheo cặp mắt hoa đào ngắm nghía những vết sẹo xấu xí ấy, tròng mắt tối đen lại.

Tạ Khiếu Phong ngập ngừng nói:”Nhị đệ, không sao đâu, đã lành cả rồi......”

Liên tiếp hôn nhẹ, từ vành tai trượt xuống cần cổ, lại một đường trượt dài xuống dưới, qua cổ, xương quai xanh, cuối cùng nhẹ nhàng dừng lại ở vết sẹo trên ngực. Đàn Huyền Vọng vươn đầu lưỡi phớt hồng, nhẹ nhàng liếm lên vết thương đã kết vảy, cảm giác mềm mại tựa như lông chim nhẹ nhàng phất qua, chỉ khác đầu lưỡi mút nhẹ, lưu lại một loạt vết hôn ướt át mang theo vẻ sắc tình. Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng cắn lên đầu nhũ hồng đã sớm dựng thẳng. Cảm giác nhói đau và nóng bỏng chưa từng có, lại dịu dàng êm ái, khiến cho toàn thân Tạ Khiếu Phong run lên, dục vọng nóng bỏng không cách nào giải trừ phía dưới đang gào thét tưởng như muốn bung ra, nhưng lại bị Đàn Huyền Vọng cố tình đè lên, không thể nhúc nhích, muốn đưa tay tự xoa dịu cũng không được.

“Nhị đệ, ngươi......”

Tiếng rên rỉ bị nụ hôn sâu của Đàn Huyền Vọng ngăn cản, đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt len lỏi vào khoang miệng hắn khuấy động, khơi gợi mọi giác quan trên cơ thể hắn, khiến hắn không sao nói nổi một câu hoàn chỉnh. Đàn Huyền Vọng lại vẫn không chịu buông tha, chống tay một cái, cả thân thể cưỡi lên người hắn. Cặp chân thon dài tách ra, quỵ xuống vắt ngang hai bên sườn, da thịt trần trụi kề sát vào nhau, một độn khí nóng bỏng mà cứng ngắc lúc nặng lúc nhẹ ma sát trên bụng hắn.

“A! Ngươi......” Tạ Khiếu Phong kinh ngạc thở dộc. Nhị đệ hắn, hắn quả thực là...... Đồ yêu tinh!

Thấy mắt hắn lộ ra tia kinh hoàng cùng mê hoặc, Đàn Huyền Vọng hài lòng mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch, diễm lệ động lòng người. Đưa tay chạm vào dục vọng cứng ngắc đã sớm dựng thẳng, hắn vuốt ve lúc nặng lúc nhẹ, đột nhiên dùng tay dẫn lối. Trong ánh mắt trân trối kinh ngạc vô cùng của Tạ Khiếu Phong, hắn nhún eo, dùng hậu huyệt bao phủ cây côn nóng bỏng thô cứng kia!

“A!” Tạ Khiếu Phong thở gấp gáp, đôi mắt vì kích thích mãnh liệt đến bất ngờ mà mất đi tiêu điểm, ánh mắt rã rời. Cảm giác nóng bỏng chặt chẽ này quả thực có thể bức cho thánh nhân phát điên!

Há miệng thở dốc, sau một lúc lâu, hắn cố gắng bình ổn lại nhịp tim gấp gáp kinh người của mình, cất giọng run run: “...... Ngươi, ngươi làm thế sẽ bị thương, nhị đệ!”

Bị dục vọng ẩn sâu nơi đáy lòng thôi thúc, Tạ Khiếu Phong nhất cổ tác khí, ngấu nghiến chiếm đoạt nhị đệ phong tình vạn chủng trên người mình. Nhưng nam nhân si tình cực độ này trước tiên vẫn lo lắng cử chỉ thô bạo của tình nhân có thể khiến hắn bị thương. Đợi cho cảm giác kích thích mãnh liệt kèm theo choáng váng trong đầu tạm thời ổn định trở lại, hắn chợt phát hiện ra, chỗ hai người tiếp xúc tuy căng chặt nhưng không đổ máu, còn có một thứ dịch thể trơn tru sánh đặc chầm chậm chảy ra, mang theo hương hoa đào nhàn nhạt, lan tỏa khắp không trung.

“Di?” Tạ Khiếu Phong đầu óc rối tung rối mù, chợt nhớ ra khi hắn vừa chạm vào vật cứng của mình, lòng bàn tay tựa hồ cũng dính thứ dịch thể trơn tru sánh đặc này, chầm chậm tan ra......

“Đồ ngốc! Đây là thuốc mỡ do dược sư chế ra!” Đàn Huyền Vọng đang cưỡi trên người hắn cười mắng, cặp mắt hoa đào phủ lên một tầng hơi nước mông lung, khóe mắt cũng vì lửa dục mà hơi hơi ửng đỏ.

...... Đã sớm nghe danh Tà dược sư hành sự tà đạo, quả nhiên chính sự không làm, lại đi làm thuốc mỡ bôi trơn thúc tình mà tặng người.

Hắn vừa xuất thần, Đàn Huyền Vọng cưỡi trên người hắn đã lập tức nhận ra. Bất mãn bĩu môi một cái, hắn hai tay đè chặt đầu vai Tạ Khiếu Phong, thân thể mượn lực bắt đầu lên xuống ra vào. Sự kết hợp này dù sao cũng trái với lẽ thường, mặc dù có thuốc mỡ bôi trơn, nhưng khi mới bắt đầu động tác vẫn có chút khó khăn, cả hai đều vì ma sát kịch liệt mà hơi hơi đau nhức. Tạ Khiếu Phong nhất thời không rõ rốt cuộc mình cảm thấy khó chịu hay là khoan khoái.

Ngẩng đầu nhìn lên, người phía trên vì lửa dục bốc cao mà thân thể trở nên căng thẳng, hai tay nắm chặt bả vai hắn, đầu hơi ngửa ra phía sau, trên thái dương, hai má, trên cổ toát ra vô số giọt mồ hôi tinh mịn, lóng lánh trong suốt. Trăng ngoài khung cửa sổ tỏa ra ánh sáng mơ hồ, chiếu lên gương mặt đỏ ửng, khóe mắt rướm lệ, diễm lệ dị thường, mị hoặc dị thường.

Tạ Khiếu Phong cảm thấy ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện quái lạ, trái tim tưởng như ngừng đập, si mê ngắm nhìn bóng hình diễm mị dâm loạn trên người mình. Hắn chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lưu cuồn cuộn chảy qua bụng dưới, rốt cuộc không sao kiềm chế nổi, vươn tay nắm chặt vòng eo mềm dẻo hữu lực của người kia, giữ quyền chủ động, toàn thân dụng lực, liên tiếp va đụng vào cái nơi mềm mại lại nóng hừng hực kia.

Thân tâm giao hòa, hợp lại làm một. Hai thân thể kết hợp chặt chẽ, cảm giác khó chịu ban đầu nhanh chóng biến mất, khoái cảm nóng hừng hực lan tỏa khắp bốn phía. Hơi thở của hai người trở nên hỗn loạn, nặng nề gấp gáp. Tạ Khiếu Phong chỉ cảm thấy mình bị bao phủ trong một khối ấm áp căng chặt, cảm giác sung sướng phát cuồng như đứng dưới ánh trăng tắm trong làn gió mát lướt qua thân tâm, nhất thời lâng lâng như sắp mọc cánh thành tiên bay đi, mơ hồ chẳng rõ đêm nay là đêm nào (4)

Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên thân hình của Đàn Huyền Vọng run lên, động tác lên xuống theo từng nhịp điệu của hắn đột nhiên trở nên ngưng trệ, đầu ngửa ra phía sau, búi tóc đã sớm tuột mất, mái tóc dài xõa tung như thác đổ, tạo thành thành một đường cong tuyệt mỹ. Bất chợt từ trong cổ họng hắn thoát ra một tiếng rên dài, ngọt ngào lại pha chút khản đặc. Trong tiếng rên rỉ động tình, rốt cuộc dịch thể trắng đục cũng bắn ra, rơi vãi lên bụng Tạ Khiếu Phong. Khoái cảm được phóng thích khiến cho tràng đạo của hắn không ngừng co rút, Tạ Khiếu Phong bị hắn kẹp chặt, không sao kiềm nổi nữa, gầm nhẹ một tiếng rồi đem một luồng dịch nóng bỏng bắn vào nơi sâu nhất trong thân thể hắn.

Cảm giác mê muội và kích thích vô cùng mãnh liệt, khiến cho ý thức của Tạ Khiếu Phong gần như trôi nổi vô định. Dục vọng còn vùi sâu trong cơ thể đối phương, dũng đạo còn đang nhẹ nhàng co rút cho hắn hưởng thụ một thứ dư vị run rẩy. Trong phòng tĩnh lặng không một tiếng động.

Sau một hồi lâu, người phía trên rốt cuộc đã không còn khí lực, thân thể mềm oặt như nước, cúi xuống người hắn, cặp mắt hoa đào gợn sóng như mang theo ý cười, nhìn hắn toàn thân uể oải vô lực, tình mê ý loạn, không còn biết mình đang ở nơi đâu.

“...... Đồ ngốc!” Thấy bộ dạng ngây ngô của hắn, Đàn Huyền Vọng cười mắng. Ghé vào tai hắn, do dự trong chốc lát mới hạ giọng, tiếng nhỏ như muỗi kêu “Sinh nhật như ý, nhiều phúc nhiều thọ.”

Tạ Khiếu Phong sửng sốt, lúc này mới nhớ ra hôm nay quả đúng là sinh nhật mình. Nói như thế, mấy ngày nay mọi người thi nhau đến quấy rầy thế giới chỉ có hai người của hắn và nhị đệ, từ Tiểu Vân đến can nương đến nghĩa phụ, kỳ thực là để mừng sinh nhật mình! Tuy rằng cách thức của bọn họ thực làm cho người ta...... Ngay cả dược sư cũng tặng riêng nhị đệ món thuốc mỡ thúc tình này...... Mà nhị đệ trở về muộn như thế, thấy phòng mình bị phá tan tành cũng không giận, còn vào thẳng phòng hắn, thì ra là –

Ai, so ra thì cách thức chúc mừng sinh nhật của nhị đệ quả thực là bình thường nhất trong cả đám…

Đưa mắt nhìn lại, ánh trăng xuyên qua song cửa chiếu lên gương mặt thanh tú của Đàn Huyền Vọng, vốn mang nét anh khí của nam tử, vì tình sự mà nhiễm lên một tầng ửng đỏ, diễm lệ mê người. Hàng mi run run rướm lệ, một đôi mắt hoa đào câu hồn nhiếp phách, thấp thoáng bóng nước mơ hồ, lửa dục chập chờn lay động.

Phong tình bực này......

Thứ vùi sâu trong thân thể đối phương lại một lần nữa cứng lên, Đàn Huyền Vọng thở gấp một tiếng, trừng mắt nhìn hắn: “Ái, ngươi......” Lập tức vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn. Vừa động thân, niêm mạc nội tràng cùng với cây côn nóng bỏng ma sát kịch liệt, hai người không nén nổi một tiếng rên rỉ, lửa dục lại bốc lên hừng hực.

Tạ Khiếu Phong ôm lấy nam tử trẻ tuổi phía trên, xoay người một cái, đặt hắn xuống giường ra sức âu yếm......

Đêm, còn rất dài rất dài.

《 Hoàn 》

——————————————————-

(1) Tây Sơn, tên đầy đủ Động Đình Tây Sơn là tên gọi một dãy núi gồm bốn mươi hai ngọn nằm trên đảo lớn nhất trong lòng Thái Hồ, thắng cảnh nổi tiếng Trung Quốc. Phiếu Miểu phong là ngọn cao nhất trong bốn mươi hai ngọn núi này, và cũng là ngọn cao nhất trong Thái Hồ. Thái Hồ mờ mịt hơi sương, Phiếu Miểu phong thường khuất sau sương mù, mờ ảo như tiên cảnh. Đứng trên Phiếu Miểu phong có thể nhìn bao quát phong cảnh Thái Hồ, sương khói bát ngát, đẹp không sao tả xiết.

(2) Sau một hồi cố gắng trong vô vọng để dịch mấy cái tên này ra, bạn đã đầu hàng ~ Đành để mọi người ngắm tạm hình món ăn vậy

Ngũ thải quái ngân ngư (cá bạc xào ngũ sắc)

""

Mai tễ ngư kiền (Cá đuôi phượng khô)

""

Bạch chước hà: hà là tôm còn “bạch chước” là một cách chế biến món ăn (mà sau khi đọc định nghĩa “bạch chước” thì mình không thể quy nó vào xào, nấu, hấp, luộc được, đành để nguyên)

""

Nói thêm một chút là Thái Hồ có ba món đặc sản nổi tiếng gọi là Thái Hồ tam bảo, chính là ngân ngư (cá bạc) bạch hà (tôm trắng) và mai tễ (cá đuôi phượng) Một bữa mà chơi luôn 3 món đặc sản, đã thế ngày nào cũng cho con pet ăn no cá bạc với tôm trắng, nhà anh Phong đúng là đại gia ^^

(3) “Ứng xuy thiên thượng luật, bất sử trần trung tầm” Đây là một câu trong bài “Hiểu hạc” của Mạnh Giao đời Đường, nghĩa là: Chỉ theo tiếng nhạc trên trời, chẳng để trần gian vào mắt.

(4) Nguyên văn: kim tịch hà tịch, tức đêm nay đêm nào, hàm ý đêm tốt lành. Đây là một câu trong bài Trù mâu, thiên Đường phong, Kinh Thi:

Trù mâu thúc tân, tam tinh tại thiên. Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân? Tử hề tử hề, như thử lương nhân hà.

Trù mâu thúc sô, tam tinh tại ngung. Kim tịch hà tịch, kiến thử giải cấu? Tử hề tử hề, như thử giải cấu hà?

Trù mâu thúc sở, tam tinh tại hộ. Kim tịch hà tịch, kiến thử sán giả? Tử hề tử hề, như thử sán giả hà.

Tạm dịch:

Cắt củi bó chặt, ba sao sáng giữa trời. Đêm nay là đêm nào, ta gặp được người hiền.  Người ơi người hỡi, người hiền ra sao?

Cắt cỏ bó chặt, ba sao mọc góc Đông Nam. Đêm nay là đêm nào, ta tình cờ gặp gỡ. Người ơi người hỡi, gặp gỡ ra sao?

Cắt gai bó chặt, ba sao chiếu vào cửa. Đêm này là đêm nào, gặp được người vui tươi rạng rỡ. Người ơi người hỡi, rạng rỡ ra sao?

*đừng bắt mình giải nghĩa cụ thể hơn, mình không hiểu gì hết á ;A;*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui