Thuỷ Triều Dịu Dàng


Lúc này, giọng nói trong trẻo của Anh Phổ vang lên từ đầu micro bên kia: “Chú ơi, dì của cháu nhờ cháu giới thiệu bạn gái cho chú, nhưng chú cũng biết vòng tròn xã giao của cháu rồi đó, rất hẹp.”
Cận Châu có chút không nói nên lời với mẹ: “Sau này nếu bà ấy gọi điện cho cháu để nói chuyện này thì cháu có thể trực tiếp cúp máy.”
Sầm Tùng đáp lại: “Xúi vợ tôi làm chuyện xúc phạm người khác, may cho cậu là chú của cô ấy”.
Cận Châu quay người trở lại phòng khách: “Nếu thật sự luận về vai vế, thì cậu phải gọi tôi là chú.”
Sau khi theo đuổi được vợ, Sầm Tùng đã rất lâu, rất lâu rồi không gọi anh như vậy.
"Nói chuyện của cậu đi, sao cứ nhắc mãi tới tôi làm gì!"
Cận Châu cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục chủ đề này.
"Không còn chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây."
Ngôi nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách, hai phòng hướng về phía Nam và một phòng quay mặt về phía Bắc là phòng làm việc.
Phòng làm việc có một bức tường đặt giá sách, tuy trống rỗng nhưng một chiếc máy tính để bàn và một chiếc máy tính xách tay đã được đặt trên chiếc bàn màu caramel dài hai mét.
Tuần trước, ngôi nhà đã được chuẩn bị sẵn sàng với đầy đủ tất cả những vật dụng cần thiết hàng ngày và những món đồ phục vụ công việc mà anh có thể cần.

Nhưng hôm nay anh ấy đến đây vội vàng nên không mang theo quần áo để thay.
Cận Châu đứng ở cửa thư phòng, thu hồi lại những suy nghĩ hỗn tạp của mình rồi quay trở lại phòng ngủ chính.
Anh tùy tiện mở tủ ra nhìn xem, không ngờ bên trong đã treo sẵn vài bộ quần áo, thậm chí còn có hai bộ đồ ngủ.
Thư ký của anh chu đáo đến mức khiến anh cảm thấy ngạc nhiên.
Kim giờ cứ quay một vòng, lại một vòng.
Chín giờ, Cận Châu tắm rửa xong mới đi ra phòng khách, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa.
m thanh vang vọng trong hành lang yên tĩnh, rất khó chịu.
Nhưng điều khiến Jin Chu cảm thấy khó chịu hơn nữa là cái tên được hét lên từ miệng người đàn ông——

  "Chi Vũ...Chi Vũ..."

Mỗi tiếng gọi giống như một cái gai đâm vào màng nhĩ Cận Chu, khiến anh, một người có tính tình dễ chịu, lúc này trong đáy mắt cũng hiện lên tia lạnh lùng.

Nhưng tất cả cảm xúc đều không thể nói ra bằng lời.

Cận Châu đứng sau cánh cửa, lặng lẽ nhìn bóng lưng người đàn ông trên màn hình mật mã.

"Chi Vũ, mở cửa nghe anh giải thích!"
"Chi Vũ, Chi Vũ, nếu em không muốn gặp anh cũng không sao, em bật điện thoại lên, anh sẽ nói với em qua điện thoại!"

Liên tục có tiếng gõ cửa, gọi tên cô và xin lỗi cô.
An Chi Vũ ngồi bất động trên ghế sofa.
"Chi Vũ, anh cầu xin em, đừng nghe lời nói bậy bạ của người phụ nữ đó.

Đêm qua anh say rượu và không liên quan gì đến cô ta cả, em tin anh được không?"
Nếu là say rượu, ai là người hút điếu thuốc trong gạt tàn?
Nếu là say rượu, làm sao giải thích được có nhiều khăn giấy trong thùng rác như vậy?
Còn cả những dấu hôn kia nữa...
An Chi Vũ cười nhạt một tiếng.
"Chi Vũ, mấy ngày nữa là đám cưới sẽ được tổ chức.

Làm sao anh có thể làm ra chuyện như vậy vào thời điểm này, em nói có phải không?"
"Chi Vũ, xin em hãy mở cửa trước.

Nếu có hiểu lầm gì, chúng ta hãy đối mặt nhau——"
Những lời sau đó bị gián đoạn bởi tiếng mở khóa "tích tắc".
Nếu không phải cô đột nhiên nhớ ra người hàng xóm mới chuyển tới, An Chi Vũ sẽ không mở cửa cho anh ta.
"Chi Vũ!" Từ Hoài Chính tiến lên một bước lớn, dùng sức nắm lấy cánh tay của cô: "Nghe anh nói--"
“Anh không cần phải nói gì cả, Từ Hoài Chính, anh và em,” cô nói từng chữ một, “Tới đây là kết thúc”
Phản ứng của cô dường như không khiến Hứa Hoài Chính ngạc nhiên chút nào: "Chi Vũ, em không thể chỉ nghe theo lời của người phụ nữ đó.

Em biết anh không phải ngày một ngày hai, em còn không rõ sao?"
Từ Hoài Chính là người như thế nào?
Chỉ xét về ngoại hình thì anh ta không phải đặc biệt đẹp trai, nhưng nét mặt thì ngay thẳng và có phần hơi mọt sách.

Anh ta cũng mang lại cho người ta cảm giác rất điềm tĩnh khi tiếp xúc với người khác.

Tuy nhiên, An Chi Vũ cũng đã nhìn thấy anh ta ở trên bàn rượu.

rất hào sảng, khác hẳn thường ngày.
Từ Hoài Chính là giám đốc bộ phận, anh ta rất có tham vọng trong sự nghiệp và muốn thăng tiến nên dành rất nhiều thời gian cho công việc.


Vì thế mà cả hai chỉ gặp nhau vào cuối tuần.
An Chi Vũ có tính tình chậm rãi, mặc dù cô không có tình cảm sâu sắc với anh, nhưng công bằng mà nói, Từ Hoài Chính đối với cô rất tốt trong những ngày không gặp nhau, anh đều nhắn tin cho cô mỗi ngày, không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ một ngày lễ nào.
Tất nhiên, ngoài những động chạm nhỏ không hề lãng mạn này, còn có sự thúc giục của bố mẹ hai bên về việc kết hôn khiến An Chi Vũ đồng ý lời cầu hôn của anh chỉ sau nửa năm hẹn hò.
Tuy nhiên, nguyên nhân chính khiến An Chi Vũ quyết định bước vào vòng vây của hôn nhân là vì Từ Hoài Chính mang lại cho cô cảm giác rất chắc chắn.

Dù nhiều người cho rằng ngoại hình của anh không xứng đáng với An Chi Vũ nhưng đối với cô mà nói, một cuộc sống hôn nhân ổn định mới là điều quan trọng nhất.
Nhưng hiện tại, Hứa Hoài Chính đã đích thân phá vỡ thứ mà cô cho là quan trọng nhất.
Con người vẫn là con người ngày hôm qua, ánh mắt anh ta nhìn cô dường như không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt lại có thể ngụy trang, huống chi là lời nói và việc làm.
An Chi Vũ vùng ra khỏi tay anh, đôi lông mày dịu dàng, giờ chỉ lộ ra vẻ lạnh lùng sau thất vọng: “Trước đây thì không rõ, bây giờ thì rõ ràng rồi.”
“Cho nên,” Từ Hoài Chính thu hồi nhục nhã, ngữ khí càng thâm trầm: “Em hạ quyết tâm chia tay với anh?”
“Đúng.” An Chi Vũ trả lời không chút do dự.
Từ Hoài Chính lông mi run lên, có chút không thể tin được: "Tình cảm nửa năm, em nói không cần là không cần nữa"
“Từ Hoài Chính,” An Chi Vũ sửa lại: “Là anh không cần trước.”
Từ Hoài Chính hiểu cô hơn cô hiểu anh ta.

Anh ấy hỏi: “Vậy em định nói với mẹ em chuyện này như thế nào?”
Thấy cô quay mặt đi không nói gì, Từ Hoài Chính biết anh đã chạm vào điểm yếu của cô.
Giọng điệu của anh lại dịu xuống, nửa cầu xin, nửa dỗ dành: "Chi Vũ, mẹ em sức khỏe không tốt, chúng ta đừng dùng chuyện này chọc tức mẹ, được không?"
“Ý anh là” An Chi Vũ cau mày nhìn anh: “Anh muốn tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cùng anh tổ chức hôn lễ?”
"Anh và Tâm Tâm không có chuyện gì cả, sao em không tin chứ!"
Sự vội vàng của anh ta khiến An Chi Vũ trong giây lát đã nhìn ra sơ hở: “Tâm Tâm?”
Từ Hoài Chính khóe miệng cứng đờ, vội vàng giải thích: "Tưởng Tâm, ý anh là Tưởng Tâm, trong công ty mọi người đều gọi cô ấy như vậy, anh cũng quen rồi.

Em, em đừng suy nghĩ nhiều."
Vậy sao?
Nhưng con người vào lúc không tính toán nhiều, để lộ sơ hở là lúc chân thật nhất mà phải không.
An Chi Vũ không dễ bị lừa như vậy: “Vậy tại sao anh luôn gọi cô ấy là Tưởng Tâm khi nhắc đến cô ấy trước mặt tôi?”
Bắt được sự hoảng loạn hiện lên trong mắt Từ Hoài Chính, An Chi Vũ cười khẩy: "Đây là lần cuối cùng tôi gặp anh.


Tôi đã quay cái gì trong điện thoại của mình, người phụ nữ đó nhất định đã nói với anh, đừng ép tôi!"
Nói xong, An Chi Vũ đưa tay nắm lấy tay nắm cửa định khóa cửa lại, nhưng lời cô vừa nói đã gây ra sóng lớn trong mắt Từ Hoài Chính.
“Em quay cái gì thế?”
An Chi Vũ dừng lại: “Cô ta không nói cho anh biết sao?”
Thấy anh ta không lên tiếng, An Chi Vũ cười nhẹ: “Nếu có thắc mắc gì thì có thể hỏi cô ấy, nhưng xin đừng làm phiền tôi nữa!”
Nói xong, An Trí Vũ đang định đóng cửa lại, nhưng cửa lại bị Từ Hoài Chính nắm lấy mặt sau.
Cánh cửa đóng vào trong đã bị Từ Hoài Chính dùng lực ngăn lại.
“Bang” một tiếng, An Chi Vũ không khỏi lùi về phía sau một bước, nhưng vẫn bị Từ Hoài Chính vai túm lấy đẩy ngược vào trong phòng.
Anh ta mang theo vẻ kiên cường hiếm có, ôm An Chi Vũ vào lòng, “Chi Vũ, em đừng đối xử với anh như thế”
“Buông ra!” An Chi Vũ hai tay túm lấy vạt áo trước ngực anh ta, giãy dụa muốn giải phóng khỏi cánh tay của anh ta: “Nếu anh còn không buông ra, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Không để ý đến sự phản kháng của cô, Từ Hoài Chính vừa cầu xin vừa nắm lấy tay cô, siết chặt sau lưng, "Chi Vũ, anh không muốn chia tay, anh không muốn chia tay với em-"
Đúng lúc đó, cánh cửa căn phòng đối diện mở ra.
Cận Châu đứng đối diện nhìn hai người, từng bước một đi tới.
Hai tay trong túi quần nắm chặt thành nắm đấm nhưng anh chỉ là hàng xóm mà thôi.
Anh dừng lại cách cánh cửa một mét.
“Xin lỗi.” Anh kìm nén cảm xúc, giọng nói trầm trầm.
Từ Hoài Chính không ngờ sau lưng mình lại đột nhiên xuất hiện một người nên giật mình quay người lại.
Khi ánh mắt anh chạm phải đôi mắt đen thẫm đó, vẻ mặt Từ Hoài Chính cứng đờ, động tác trên tay đột nhiên dừng lại.

Anh nhìn người ngoài cửa, ngoài sự hoảng sợ, trong mắt còn có vẻ không thể tin được.

"Cận, Cận tổng?"
Ánh sáng trắng từ ngọn đèn rọi trên đầu anh rơi xuống, tạo thành một hàng bóng xám trong suốt dưới mí mắt anh.
Cận Châu nhàn nhạt liếc nhìn Từ Hoài Chính, không đáp lại hắn.
Nhìn qua vai anh ta, anh thấy An Chi Dữ đã lùi về một khoảng cách an toàn.
“Cô An,” Cận Châu giơ tay: “Tôi đến trả chìa khóa cho cô.”
Từ Hoài Chính vẫn còn ngơ ngác nhìn hắn: "Cẩn, anh Cẩn, sao anh lại tới đây?"
Cận Châu lúc này mới lại đưa mắt nhìn về phía hắn, liếc hắn một cái: "Cậu biết tôi sao?"
Từ Hoài Chính đương nhiên biết hắn, nhưng hắn cũng biết hắn chỉ là một quản lý nhỏ của một bộ phận, còn lâu mới đủ để Tổng giám đốc nhớ tới hắn.
"Tôi, tôi tên là Từ Hoài Chính, hiện tại tôi làm việc ở Cận Thị (lời dịch giả: Cận thị hahaha, hài thiệt chứ), trước mắt…”
Nhưng Cận Châu không có cho anh ta đủ thời gian để giới thiệu bản thân, giọng điệu của anh có vẻ lạnh nhạt: “Muộn như vậy, cậu ở đây kêu gào, rất quấy rầy người khác nghỉ ngơi.”
Từ Hoài Chính sắc mặt đột nhiên tái nhợt: "Xin lỗi Cận tổng, tôi, tôi không biết anh sống ở đây!"
Nhìn thấy lông mày Cận Châu bắt đầu nhíu lại, Từ Hoài Chính biết mình đã nói quá nhiều: "Xin lỗi, Cận tổng, tôi, tôi đi ngay!".

Nói xong, anh ta còn không dám chào tạm biệt An Chi Vũ, cứ thể cun cút đi dọc hành lang tới trước cửa thang máy
Mãi đến khi thang máy kêu ding một tiếng, Cận Châu mới nhìn lại.

An Chi Vũ đã đi tới cửa: “Cám ơn.”
Cô biết người này hẳn là sau khi nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài mới ra ngoài, có thể là do anh ta đã làm phiền mình, hoặc có thể là vì anh ta muốn cứu cô, dù lý do gì cũng tốt.

Nếu không phải vừa rồi có anh, cô thực sự không dám nghĩ tới Từ Hoài Chính sẽ định làm gì cô nữa.
Cận Châu đưa chìa khóa cho cô, giả vờ thản nhiên: “Cô sống một mình à?”
An Chi Dữ lấy chìa khóa từ tay anh, nhẹ nhàng nói "Ừm" một tiếng.
"Con gái sống một mình, phải chú ý an toàn."
An Chi Vũ ngước nhìn anh.
Cô không xa lạ gì với cái danh "Cận tổng".

Ngoài việc Từ Hoài Chính thường xuyên nhắc đến anh, các bản tin tài chính cũng thường xuyên đưa tin về anh.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên An Chi Vũ tận mắt nhìn thấy anh.

Anh ta rất cao, các đường nét trên khuôn mặt thanh tú, tụ lại một chỗ, có phần kiêu ngạo và gò bó, giống như một bức tranh với mực dày và màu sắc đậm.
An Chi Vũ cười có lỗi với anh: “Làm phiền anh rồi, xin lỗi nhé.”
“Không có quấy rầy.” Cận Châu nói xong nhẹ gật đầu với cô: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Hai cánh cửa lần lượt đóng lại.
Lúc này An Chi Vũ mới nhận ra mình đang sợ hãi.
Từ Hoài Chính tối nay là một người hoàn toàn xa lạ với An Chi Vũ.
Nửa năm quen nhau không phải là thời gian ngắn, nhưng nếu thật sự bỏ ra nửa năm để tìm hiểu một người, có lẽ bạn chỉ có thể làm quen với ai đó một cách hời hợt.

Hơn nữa, nửa năm quen nhau, họ cũng không dành nhiều thời gian cho bạn.Cũng chính vì vậy, mà ấn tượng của cô về Hứa Hoài Chính mới chỉ dừng lại ở bề ngoài.
An Chi Vũ ngồi trên ghế sofa ôm đầu gối, nghĩ đến cảnh tượng ăn uống hay trò chuyện trước đây với Từ Hoài Chính, càng nghĩ, cô càng cảm thấy mình hoàn toàn xa lạ với con người tối nay.
Nhưng dù thế nào đi nữa, việc có thể nhìn rõ mặt một người trước khi kết hôn được coi là một loại may mắn.

Cận Châu có lịch trình đều đặn, khi không có việc gì phải xử lý, anh thường đi ngủ lúc 11 giờ.
Đồng hồ sinh học luôn đúng 7 giờ, anh sẽ tự nhiên thức dậy.

Sau khi tắm rửa một lát, anh sẽ ra ngoài chạy bộ.
Chỉ không ngờ rằng, ngay khi cửa vừa mở, thì có tiếng “tích tắc” từ phía bên kia.
Bốn mắt chạm nhau, trên mặt cả hai đều có vẻ ngạc nhiên.
“Chào buổi sáng.” Trên môi anh hiện lên nụ cười nhẹ, Cận Châu lễ phép chào hỏi cô.
An Chi Vũ không phải là người nhiệt tình nhưng cô ấy luôn đáp lại sự lịch sự của người khác.
Thế là cô ấy trả lời lại "Chào buổi sáng".
Hai người lần lượt bước vào thang máy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận