Cận Châu đứng cách cô nửa mét, nhìn làn da trắng muốt sau tai cô, có thể nhìn thấy chiếc khuyên trên dái tai của cô.
Cận Châu chỉ dám ngơ ngác nhìn một lát rồi quay đi.
Thang máy dừng lại, Cận Châu đi ra sau cô một bước giống như lúc anh bước vào.
Phía sau có người đi theo, khiến An Chi Vũ có cảm giác như bị theo dõi nên cô bước chậm hơn một bước.
Ánh mắt anh khóa chặt trên tấm lưng của cô, nên khi nhìn thấy chân cô bước chậm lại, Cận Châu cũng không khỏi thả chậm bước chân của mình.
Vì vậy, khoảng cách giữa hai người vẫn như cũ, người này ở sau người kia.
Chỉ một giây trước khi An Chi Vũ buông đôi môi mím chặt, quay đầu lại, người phía sau cô đã lên tiếng trước.
"Cô An."
Mặc dù Cận Châu muốn gọi cô bằng tên đầy đủ, nhưng đối với cô mà nói, hôm nay chẳng qua mới chỉ là lần thứ hai gặp mặt, Cận Châu cảm thấy gọi như vậy mới không khiến cô cảm thấy anh là người thô lỗ.
Mặc dù anh cũng không bao giờ thô lỗ khi đối xử với người khác.
An Chi Vũ dừng lại, quay đầu nhìn anh với ánh mắt dò hỏi nhưng không nói gì.
Cận Châu đi tới trước mặt cô, giữ khoảng cách an toàn với cô: “Không biết ở đây có siêu thị không?” Giống như hôm qua, sau khi dùng giọng ấm áp hỏi thăm, anh giải thích: “Tôi mới đến đây, cũng chưa quen thuộc với chỗ này.”
Khi chuyển đến một nơi ở mới, việc xa lạ là điều không thể tránh khỏi.
An Chi Vũ trả lời lịch sử: “Có cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ cách đây hai trăm mét.”
"Cảm ơn."
Sau đó, hai người bước ra khỏi tiểu khu, một người đi về bên trái và một người đi về bên phải.
Không giống như áo sơ mi trắng và quần đen của ngày hôm qua, hôm nay Cận Châu mặc một chiếc áo len dày dặn khi đi ra ngoài.
Kiểu dáng dài vừa phải, vạt áo Cardigan không cài khuy đung đưa nhẹ nhàng khi anh bước đi.
Từng bước, từng bước một, hình ảnh của anh lọt vào trong mắt của An Chi Vũ.
Gió buổi sáng tràn ngập sự mát mẻ, sau khi thu hồi tầm nhìn nhiều lần, An Chi Vũ chợt nhận ra mình cũng đang mặc một chiếc áo Cardigan.
Chỉ là của anh là màu đen còn của cô là màu trắng sữa.
"Cuối tuần sao không ngủ nướng thêm một chsut"
Một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh, An Trí Vũ theo phản xạ quay đầu lại.
Không còn lịch sự như trước, những lời anh vừa nói lọt vào tai cô như thể họ đã rất quen thuộc với nhau.
Khi ánh mắt chạm nhau, An Trí Vũ lặng lẽ thu lại sự kinh ngạc trong mắt, bình tĩnh đáp: “Tôi quen dậy sớm đi làm.”
Nhưng trông cô có vẻ mệt mỏi, như thể cả đêm qua cô ấy đã không được ngủ ngon.
Cũng đúng, bất cứ ai gặp phải chuyện như tối qua cũng sẽ cảm thấy bất an.
Đến cửa, Cận Châu dừng lại: "Vậy bây giờ cô định ăn sáng sao?"
Cô gật đầu, "ừm" một tiếng, mắt nhìn về phía nam: "Cửa hàng tiện lợi ở ngay phía trước."
Cận Châu nhìn theo ánh mắt của cô, quay đầu lại: “Cảm ơn.”
An Chi Vũ mím môi mỉm cười, cũng không nói “đừng khách sáo”.
Bầu trời u ám bị mây đen che phủ.
Thời tiết như thế này rất thích hợp để ở nhà, xem phim một mình hoặc ngủ một giấc dài.
Quán ăn sáng cuối tuần không có nhiều người, lúc cô chuẩn bị ăn xong, An Chi Vũ ngẩng đầu liếc nhìn về phía bên kia, bóng dáng khiến người ta vừa nhìn đã nhớ đã rơi vào tầm mắt cô.
Tối qua về nhà thì tình cờ gặp anh trong thang máy, sáng nay đi làm lại tình cờ gặp anh trong thang máy.
Nửa ngày không ngẩng đầu, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy anh.
Số lần trùng hợp dường như đặc biệt thường xuyên trong vòng chưa đầy 24 giờ.
An Chi Vũ là người hiếm khi 'than thở' với bạn bè.
Khi nhận được cuộc gọi từ Sở Phi Phi, cô không khỏi nhắc đến anh.
"Thật hay giả thế?" Sở Phi Phi kinh ngạc: "Cậu chắc chắn là cùng một người sao?"
Từ Hoài Chính gọi anh ta là Cận tổng, chắc chắn không phải là giả rồi.
Nhưng từ khi biết Hứa Hoài Chính, đây là lần đầu tiên An Chi Vũ thấy anh ta hèn nhát như vậy.
Nghĩ kỹ về dáng vẻ hèn mọn của anh ta đêm qua, lúc đó cảm thấy có hơi khó chịu, nhưng bây giờ lại cảm thấy khá thoải mái.
Thấy cô không lên tiếng, Sở Phi Phi nói: "Này", "Đang suy nghĩ gì vậy?"
An Chi Vũ phục hồi tinh thần: “Đang nghĩ tới một người.”
Sở Phi Phi nghĩ không nổi: "Cậu cũng không phải là ở khu dân cư cao cấp gì, tại sao anh ta lại chuyển tới chỗ đó, hơn nữa lại còn cách công ty anh ta xa như thế"
An Chi Vũ vừa uống cháo vừa nghe cô bạn lảm nhảm trong điện thoại với vẻ không mấy hứng thú.
Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu, Sở Phi Phi mới nói: "Cậu có nghe tớ nói không đấy?"
An Chi Vũ vẻ mặt buồn bã: “Cậu nói xem… nếu tớ nhờ Từ Hoài Chính chủ động nói với mẹ tớ chuyện hoãn đám cưới”
“Đại tiểu thư của tôi ơi” Sở Phi Phi ngắt lời cô: “Cậu đang nghĩ gì vậy! Loại rác rưởi đó không dùng một chân đá bay đi, cậu lại còn muốn hoãn hôn lễ à?”
Biết cô sẽ hiểu lầm mình, An Chi Vũ đành nói cho cô biết nội tâm của mình.
“Nhỡ may tên khốn đó không muốn thì sao?”
"Trong tay tớ đang giữ đoạn video của hắn ta với người phụ nữ kia, hắn sẽ không có chuyện không muốn đâu"
Sở Phi Phi cười nói: "Được đó, cũng biết chừa đường lui cho mình rồi" Lúc này, cơn phẫn nộ của cô lại trỗi dậy: "Nếu tớ là cậu, tớ sẽ trực tiếp đem đoạn video kia đưa lên mạng, để cho đôi nam nữ chó ch.ết kia nếm trải sức mạnh từ cộng đồng mạng."
So với Sở Phi Phi, An Chi Vũ có tính cách trầm ổn hơn nhiều: “Trong một xã hội pháp quyền, việc anh ta ngoại tình là vấn đề đạo đức, nhưng nếu tớ đưa video lên mạng, không cẩn thận, tớ sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý.”
Sở Phi Phi không thể phản bác, nhưng trong lòng lại cảm thấy có lỗi với An Chi Vũ: “Nghĩ đến cặp khốn nạn đó sống hạnh phúc bên nhau, tớ, tớ chỉ…”
"Được rồi, đừng nói về bọn họ nữa, hiện tại tớ thực sự không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn.
Cậu có nhiều ý tưởng hơn tớ, giúp tớ nghĩ một chút."
Sở Phi Phi thở dài: “Lo lắng của cậu, hiện tại thật sự không có biện pháp nào tốt hơn.”
"Được rồi, để tớ nghĩ lại xem làm sao để nói với Từ Hoài Chính chuyện này."
Hôm qua bọn họ chia tay, nhưng hôm nay lại có vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Sở Phi Phi có chút bối rối: “Có phải di chứng sau chia tay của cậu đến hơi chậm không?”
Sở Phi Phi nhận thức sâu sắc về những giai đoạn mà cô ấy phải trải qua sau khi chia tay.
Cô ấy tự hỏi có phải người bạn thân nhất của cô ấy sinh ra có hơi chậm nhiệt không, nhưng dù chậm đến đâu, cô ấy cũng không nên bình tĩnh như vậy, đúng không?
Thấy cô không nói gì, Sở Phi Phi đoán: “Tối qua cậu khóc nhiều lắm phải không?”
An Chi Vũ thẳng thừng phủ nhận: “Không có.”
Sở Phi Phi không tin, cho là cô kiêu ngạo, đổi chủ đề: “Nãy cậu nói là cậu vừa ra khỏi cửa đã gặp Cận Châu.”
"Ừ, có chuyện gì vậy?"
Sở Phi Phi cười khúc khích hai tiếng: “Dù sao hôm nay tớ cũng không bận gì, lát nữa tớ đi tìm cậu nhé!”
An Chi Vũ hiểu ý của cô: "Đừng gây rắc rối nữa!"
"Việc này sao có thể gọi là gây chuyện rắc rối? Hôm nay là chủ nhật, cậu không biết đó thôi, lát nữa cái tên họ Từ kia kiểu gì cũng tới tìm cậu, tớ nhất định thay cậu tặng cho hắn ta hai cái bạt tai!"
An Chi Vũ không còn muốn có bất kì liên quan gì tới Từ Hoài Chính nữa: “Không, hôm nay anh ta không tới.”
"Sao cậu biết"
Dựa theo sự hiểu biết của An Chi Dữ đối với Từ Hoài Chính, đêm qua anh ta vừa bị Cận Châu dọa sợ, hôm nay không thể nào lại đâm đầu vào tường được.
Cho nên sau này nếu hắn muốn tới cửa nhà cô để gây sự thì anh ta cũng sẽ nghĩ tới người hàng xóm của cô ở bên đối diện.
Nghĩ đến đây, An Chi Vũ bỗng nhiên cảm thấy có sếp của bạn trai cũ sống ở đối diện thật tốt.
Người này, chính xác là người có thể đè bẹp Từ Hoài Chính dưới chân, bất kể là hoàn cảnh gia đình hay tính khí, cách ăn nói.
"Xin chào."
Cận Châu quay đầu lại.
Một cô gái rất trẻ đứng ở phía sau anh, Cận Châu lễ phép đáp: “Xin chào.”
Ngay cả trong bộ trang phục đời thường cũng không làm giảm đi khí chất quý phái đầy lôi cuốn của anh.
Ánh mắt người phụ nữ dán chặt vào khuôn mặt anh, sau một thoáng bối rối, cô vừa hoảng sợ vừa xấu hổ đưa ra một cuốn album: "Tôi là người thiết kế nội thất.
Đây là một căn hộ tôi từng làm trước đây.
Nếu anh cần - "
“Thật xin lỗi.” Cho dù có từ chối thì anh cũng sẽ lịch sự không để ai cảm thấy khó chịu, “Tôi tạm thời không có nhu cầu này.”
Nói xong anh gật đầu rồi quay người đi.
Có thể là muốn đẩy KPI, hoặc có thể là vẻ ngoài và phong thái của người đàn ông khiến người phụ nữ có suy nghĩ khác.
Người phụ nữ chưa kịp nghĩ nhiều thì cánh cửa sắp đóng lại, cô đã nhanh chóng nắm lấy tay nắm cửa và vội vàng đuổi theo phía sau Cận Châu, “Không sao đâu, anh có thể xem album này trước—”
Cận Châu là người không thích lặp lại những từ giống nhau hai lần.
Anh quay lại lần nữa: “Cô sống ở đây à?” Giọng nói vẫn dịu dàng như trước, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng hơn vài phần
Nhìn bề ngoài thì anh ấy là người hiền lành, dịu dàng nhưng thực ra lại không dễ gần chút nào.
Người phụ nữ vô thức lùi lại một bước, đang định nói thêm điều gì, nhưng lại bị ánh mắt có chút cảnh cáo của anh làm cho sửng sốt tại chỗ.
Cận Châu không nói nữa, đứng bất động ở đó, sượt qua đầu đối phương nhìn về phía cánh cửa phía sau.
Có thể dùng ánh mắt để truyền đạt thông tin, anh cũng không muốn nói nhiều
Đúng lúc đó, An Chi Vũ đi ra cửa.
Một nam một nữ, một trước một sau, mặt đối mặt đứng ở cửa, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ tưởng tượng .
Trong mắt An Chi Vũ hiện lên một thoáng kinh ngạc và sững sờ, hẳn là không biết nên đi vào hay quay lại.
Mà thời điểm cô xuất hiện, Cận Châu cũng nhìn thấy cô.
Vẻ lạnh lùng trong mắt anh đột nhiên tiêu tan, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Nhưng anh cũng có thể nhìn thấy vẻ khó xử trên mặt cô.
Cận Châu thu hồi ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ đang chặn ở cửa, "Nếu cô không ở đây, xin hãy ra ngoài”.
Tuy giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng, nhưng có thể nghe thấy rõ ràng trong lời nói có ý đuổi người.
Vẻ xấu hổ trên mặt người phụ nữ dần dần trở nên sâu hơn, cô ta nói xin lỗi rồi quay người lại.
Nhìn cuốn album trong tay đối phương, An Chi Vũ đại khái đã đoán được điều gì đó.
"Mời đi cho."
Ngước mắt lên nhìn khuôn mặt anh như ánh trăng sáng, An Chi Vũ nhất thời không nhịn được, cụp mắt xuống, khóe miệng cong lên một chút.
Nhưng lại bị Cận Châu bắt được.
"Cười gì vậy?"
Giọng điệu của anh ta không phải là thắc mắc mà là sự bối rối hiếm khi được thể hiện trước người khác.
Vốn dĩ cô muốn nói không có chuyện gì, nhưng không hiểu sao An Chi Vũ buột miệng nói: “Anh có thường xuyên bị bắt chuyện như thế này không?”
Có lẽ nó nhằm mục đích bắt đầu một cuộc trò chuyện, nhưng cũng không hoàn toàn là như thế.
Vì thế anh ấy nói: "Cô ấy vừa hỏi tôi có cần thiết kế nhà không, cô đừng hiểu lầm."
Tưởng như là một lời giải thích bình thường nhưng khi nghe xong lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh ấy rất quan tâm đến ý kiến của người khác sao?
Đây là vấn đề đáng lẽ không nên nghĩ, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nghĩ tới khi An Chi Vũ đứng sau lưng anh, nhìn chiếc áo len màu đen của anh
Thang máy dừng ở tầng tám, cửa mở ra, Cận Châu đứng nghiêng người, rất ga lăng nhường đường cho cô
Họ lần lượt ra khỏi cửa thang máy và quay lưng vào nhau, lần lượt mở cửa nhà mình.
Điều mà An Chi Vũ không ngờ tới là ngay khi cánh cửa vừa mở ra, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau cô: "Sau này mẹ có thể đừng giới thiệu đối tượng xem mắt cho con được không?"
Từ "xem mắt" khiến chân An Chi Vũ chợt khựng lại.
Cô quay đầu lại với vẻ hoài nghi.
Chẳng lẽ một người đàn ông với nét mặt và hành động đẹp trai lịch lãm như vậy cũng cần một buổi xem mắt sao?
"Công ty bận rộn như vậy, mẹ cảm thấy con có thời gian đi xử lý chuyện tình cảm sao?"
Là công việc bận rộn, chẳng trách...
An Chi Vũ cong môi.
Phía sau truyền đến tiếng ổ khóa vang lên, Cận Châu quay đầu lại nhìn.
Giọng nói cằn nhằn của Kiều Mộng mẹ anh vẫn văng vẳng bên tai ——
“Dù bận rộn đến mấy cũng không thể vứt chuyện hôn nhân đại sự ra sau đầu.
Dù bây giờ con vẫn đang ở độ tuổi hoàng kim nhưng mẹ thì càng ngày càng già đi!”
Không biết từ bao giờ mà người mẹ tôi vốn dịu dàng lại trở nên cáu kỉnh vì ngày ngày gọi điện giục anh lấy vợ, không đáng yêu chút nào.
"Mẹ không hề già chút nào."
"Mẹ vẫn chưa già, mẹ vẫn chưa già nhưng nếu không nhuộm tóc thì mẹ cũng chẳng dám ra ngoài gặp gỡ mọi người!" Chủ đề đi xa rồi, một giây sau Kiều Mông đã kéo về: "Mẹ không quan tâm, cô gái này lần này mẹ tìm cho con, con nói như nào cũng phải đi gặp người ta một lần.”
Mấy chuyện hẹn hò xem mắt này, từ trước tới nay Cận Châu chưa bao giờ đoái hoài tới: "Con rất bận, không có thời gian."
"Thời gian là do mình sắp xếp.
Nếu thực sự không thể sắp xếp được thì tranh thủ thời gian ăn trưa đi gặp người ta!"