Thủy triều

 
Mấy ngày nay trên núi tuyết rơi nhiều.
 
Mãi đến sáng sớm ngày hôm đó tuyết mới ngừng rơi. Gió bắc rít từng cơn chẳng khác gì quỷ khóc sói gào. Tuyết đọng trên mặt đất phải cao hơn cả mắt cá chân. Ánh mặt trời vạch những đám mây mù màu xám ra rải hơi ấm xuống khắp mọi nơi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy ngày nay mọi người trong nhà cũ sống yên ổn với nhau, từ trên xuống dưới đều hài hòa êm ấm.
 
Ny Na cố ý tránh mặt Mục Châu. Nếu không thể quay đầu đi ra chỗ khác thì cô sẽ thẳng thắn coi anh như người vô hình. Cả ngày cô ở bên ông cụ và Mạnh Tịnh Thù, không thì cũng túm Thư Hàng đang làm ổ trong phòng chơi xếp hình ra ngoài trượt tuyết ném tuyết.
 
Mặc dù Thư Hàng không có hứng thú chơi mấy trò này lắm nhưng lại bó tay trước kiểu khóc lóc om sòm lăn qua lộn lại của Ny Na nên cuối cùng vẫn võ trang đầy đủ biến bản thân thành cái bánh bao đi ra ngoài. Vừa ra đến cửa cậu ấy đã cóng đến run lẩy bẩy, muốn chạy trốn lại bị cô túm lại, cố gắng kéo ra ngoài.
 
Hai người ngơ ngác đứng trên mặt đất bằng phẳng ngoài sân nhà. Cách đó không xa vừa lúc có cành cây bị tuyết đọng đè nặng quá nên gãy làm đôi, phát ra một tiếng "rắc" cực lớn. Cả hai cùng bị doạ run bắn người.
 
Thư Hàng có một khuôn mặt trẻ con, hàng lông mày rậm rạp, đôi mắt không lớn lắm nhưng con ngươi lại sáng ngời, nhìn qua cực kỳ giống Shin cậu bé bút chì. Tóm lại là vẻ ngoài của cậu ấy rất được người khác ưa thích, trông rất biết điều, ai cũng có thể bắt nạt.
 
Cậu ấy quên đeo găng tay nên đành khổ sở hà hơi nóng ra khỏi miệng rồi sụt sịt kêu rên: "Bà cô của tớ ơi cậu cũng biết là tớ sợ lạnh nhất mà. Tớ nhìn thì có vẻ khỏe khoắn vậy thôi chứ thật ra thể yếu nhiều bệnh lắm."
 
"Cậu bớt nói nhảm đi."

 
"Trượt tuyết ném tuyết thì phải gọi nhiều người chứ. Mỗi hai chúng ta chơi thì tớ chỉ cần ném một quả cầu tuyết thôi là cậu đã bay màu rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ny Na liếc nhìn về phía căn nhà theo lời cậu ấy. Một người đàn ông mặc áo trắng quần đen đang đứng trước cửa sổ sát đất. Chị Tịnh Thù cũng đang ở đó. Không biết hai người bọn họ chuyện trò cái gì mà mặt mày hớn hở làm người khác đau cả mắt.
 
"Nhiều người phiền lắm."
 
"Phiền đâu mà phiền."
 
Thư Hàng toét miệng cười rộ lên, nhân lúc cô chưa kịp chuẩn bị mà xoay người chạy vào nhà gọi thêm người. Ny Na còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Thư Hàng đã dẫn được hai người đang xem trò vui bên cửa sổ ra đây rồi.
 
Tịnh Thù bọc kín người trong chiếc áo lông đen dày cộp. Cơ thể cô ấy yếu ớt đến nỗi vừa ra ngoài đã hắt xì liên tục mấy cái. Thấy vậy, Mục Châu đưa một tờ khăn giấy qua cho cô ấy. Tịnh Thù nhận lấy rồi ngẩng đầu cười cười với anh.
 
Tất cả những chuyện này đều lọt hết vào mắt Ny Na. Hai mắt cô như muốn phun lửa, tay siết chặt thành nắm đấm, chỉ hận có thể đấm thẳng một cú lên mặt người đàn ông kia.
 
Hừ, thằng đàn ông cặn bã chết tiệt.
 
"Bốn người thì chia tổ kiểu gì đây?" Cô bất đắc dĩ hừ một tiếng.
 
Tịnh Thù lạnh đến nỗi rụt cổ vào trong khăn quàng rồi nhẹ nhàng khoát tay: "Chị không chạy nhảy được nên không tham gia đâu."
 
Bấy giờ Ny Na mới nhớ ra tính chất đặc thù của cơ thể cô ấy. Tầm mắt cô đảo qua Mục Châu nhìn về phía Thư Hàng đằng sau lưng anh rồi hất hất cằm: "Hổ béo qua đây, chúng ta một phe."
 
"Không không không, tớ quyết định sẽ cùng tiến cùng lùi với anh Mục Châu."
 
Thư Hàng nhướng mày cười: "Cậu cũng biết đấy, bản thân tớ là một người luôn hướng về ánh sáng mà. Thế nên tớ chọn đứng bên phía chính nghĩa."
 
Anh Mục Châu á?
 
Lòng dạ Ny Na ngay lập tức lộn tùng phèo, mắt trố ra họng nghẹn đắng, sợ hãi đến tê dại.
 

Hai người bọn họ leo qua đầu cô làm quen với nhau từ bao giờ thế?
 
Hơn nữa dù sao thì hổ béo cũng là bạn trai trên danh nghĩa của cô, thế mà lại dám công khai phản bội cô đứng về phía quân địch là sao?
 
Xuống địa ngục đi Thư Hàng chết giẫm.
 
"Hai người một người như hươu cao cổ một người chẳng khác gì gấu đen, bắt nạt chú thỏ nhỏ lạc đường là tôi đây như vậy đó hả? Còn phép tắc gì nữa không vậy?"
 
Rất dễ nhận thấy ba chữ "hươu cao cổ" này đã khơi dậy hồi ức vui vẻ nào đó của người đàn ông. Anh cong môi cười rộ lên rồi cất giọng dịu dàng ấm áp như gió xuân: "Hay là hai chúng ta chung một đội nhé?"
 
"Tôi không muốn."
 
Ny Na cao giọng từ chối: "Bà đây thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành."
 
**
 
"... Ê, anh Mục Châu nhường đường chút coi!"
 
Tiếng la hét hưng phấn cảm xúc mãnh liệt của Thư Hàng vang lên. Ny Na và Mục Đồng vốn đang mắt to trừng mắt nhỏ và Tịnh Thù đang đứng bên cạnh hóng chuyện đều ngạc nhiên mở to mắt nhìn hổ béo trông như con trâu đực dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai lăn ra được một quả cầu tuyết cực lớn.
 
"... Bịch!"
 

Quả cầu tuyết bự chà bá kia hung hăng nện thẳng vào mặt Ny Na không lệch chút nào. Cô không kịp ứng phó nên bị tuyết vỡ chui thẳng vào quần áo. Cảm giác đó thật sự quá là vi diệu, cả người cô bị đóng băng trong nháy mắt.
 
"KO, cậu toang rồi."
 
Hàng lông mày rậm của Thư Hàng nhướng lên, cười lố đến nỗi thành công biến bản thân thành một thằng ngu, còn đắc ý phủi phủi tuyết trên tay xuống: "Trò chơi kết thúc, ai về nhà nấy tìm mẹ của mình thôi."
 
Mục Châu cố gắng hết sức nhịn cười, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bị quả cầu tuyết đập cho một cú ngu người. Trên mặt cô vẫn còn dính đầy bông tuyết lạnh như băng, trong sự nhếch nhác lại lộ ra uất ức không từ nào có thể diễn tả được.
 
Tịnh Thù che miệng cười thầm, để lộ ra đôi mắt cong cong.
 
"Hổ béo, con mẹ cậu."
 
Ny Na phát cáu cả người run rẩy, mấy lời mắng chửi quanh quẩn trong đầu mười nghìn lần, cuối cùng xếp được thành một câu: "Tớ muốn giết cậu."
 
Thư Hàng thấy không ổn nên vội vàng xoay người chạy. Ny Na vừa đuổi theo vừa nặn cầu tuyết ném cậu ấy. Thư Hàng linh hoạt né tránh. Khắp cả nửa đỉnh núi đều là tiếng gào thét của Ny Na.
 
Cô hô đánh gọi giết đuổi theo cậu ấy hai vòng, cuối cùng hết sức phải dừng lại thở hổn hển. Vừa nghiêng đầu đã thấy Mục Châu cười trên sự đau khổ của mình, Ny Na nhất thời giận không có chỗ phát tiết nên không nói lời nào muốn vọt qua cho anh một đạp. Ai ngờ trời đổ tuyết làm mặt đất trơn trượt, chân cô còn chưa kịp đá anh đã đứng không vững té cái ầm rồi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận