Hai người cách nhau quá gần, hơi thở có phần hơi nặng nề của anh gần như chạm vào tai cô, cô không chút triển vọng đỏ mặt, từ cổ đến tai rồi đến toàn thân đều nóng bừng.
“Anh, anh tránh ra.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không tránh.”
Mục Châu nhếch môi khẽ cười: “Tôi bắt được em rồi.”
Tiếng hít thở của cô càng ngày càng hỗn loạn, nhịp tim đập nhanh quá mức, đặc biệt là sau khi uống rượu, khi các giác quan khác dần dần biến mất, nhịp đập dữ dội dường như điên cuồng đập vào cổ họng cô.
Ny Na ngước mắt, đụng phải đôi mắt đen sáng rực sau cặp kính, chứa đầy những cảm xúc cô không thể hiểu nổi.
“Anh đeo kính trông xấu quá.” Cô ngập ngừng một lúc mới nhả ra được một câu chê bai.
Cổ họng anh nhúc nhích, giọng khàn khàn: “Tháo ra.”
Lông mi cô run run mấy cái, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại tháo kính anh xuống, nhìn kỹ đôi mắt sâu thẳm nóng bóng đỏ sậm của anh, anh kiềm chế đến mức tận cùng, ngay cả tiếng thở dốc cũng mang theo chút gì đó quyến rũ.
Cô như đoán được anh muốn làm gì, cho nên khi anh cúi đầu tiến đến gần cô vung bàn tay lên theo bản năng, nhưng lại bị anh khống chế chính xác trên không trung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hôn xong rồi đánh.”
Anh hôn xuống, nhẹ nhàng dán sát vào môi cô.
Mềm mại, nóng ẩm, rất cẩn thận chạm vào, dịu dàng nhẹ nhàng trằn trọc.
Gương mặt thỏ con đỏ bừng, rất rõ ràng sau khi uống rượu trí nhớ của cô không đủ dùng, cô “ưm ưm” hai tiếng, chống tay lên ngực anh muốn đẩy ra, nhưng chút sức lực mềm như bông này chẳng những không có tác dụng, ngược lại còn kích thích sự hung ác của người đàn ông bùng nổ.
Anh hung ác cắn môi cô, cô đau đến nỗi khẽ rên rỉ, không phục cắn ngược lại anh.
Mục Châu thở hổn hển tách ra, liếm khóe môi, duỗi tay kéo khoá áo bông của cô xuống, Ny Na hoảng hốt lo sợ, cô còn chưa kịp có phản ứng gì thì bàn tay to kia đã chui vào quần áo cô, ôm chặt lấy eo cô, nhấc người cô lên bắt cô ngửa đầu nhìn anh.
“Anh... Ưm...”
Đầu lưỡi nóng rực chui vào, mang sự bạo lực như muốn ăn người.
Đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại quấn lấy nhau, anh rất nhớ hương vị của cô, kìm nén lâu như vậy, cuối cùng cũng nếm được vị thơm ngọt mềm ấm này.
Người đàn ông vừa hôn vừa đẩy cái áo bông vướng víu của cô ra, bộ váy đỏ của bé thỏ trắng bị anh cởi ra, giống như quả trứng gà trắng bóc không tỳ vết được giấu trong lớp vỏ trứng, anh rũ mắt nhìn đôi mắt mèo đang say mê mơ màng kia, hơi thở hoàn toàn rối loạn.
“Đầu lưỡi ngọt quá.”
Anh duỗi tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng kéo cô đến đặt cô nằm trên đùi mình.
Ny Na không muốn, điên cuồng quấn lấy đầu lưỡi anh như muốn phản kháng, lưỡi anh bị quấn đến nỗi nhức mỏi, anh không trốn mà cười đè lên gáy cô, hơi nghiêng đầu, đổi một tư thế khác tiếp tục hôn cô.
Hôn sâu triền miên kéo dài rất lâu, lâu đến nỗi suýt chút nữa cô bị hôn đến ngất xỉu, đầu lưỡi tê dại, tựa đầu lên vai anh thở dốc như thể thiếu dưỡng khí.
Anh cũng thở hổn hển như cậu thiếu niên mới biết yêu, hưng phấn mút lấy vành tay nóng bỏng của cô: “Sau này nhớ kỹ, đừng tuỳ tiện cởi kính của đàn ông.”
Ny Na hết hơi, lấy lại được chút sức lực đứng dậy, không giải thích gì đã nâng bàn tay mềm mại lên tát.
Anh lẳng lặng chịu đựng, đầu lưỡi áp lên má phải bị tát, sưng vù lên: “Nhẹ thôi.”
“Chát.”
Lại là một cái tát tàn nhẫn khác, để lại dấu tay màu đỏ mờ mờ.
Anh cũng không tức giận, môi còn đang cười.
“Tôi phải về rồi.”
Trong miệng cô tràn ngập hương đào mật, đến cả câu nói gắt gỏng cũng dính thêm chút ngọt ngào mềm mại.
“Ở lại với tôi thêm một lúc nữa, được không?”
“Không được.”
Mục Châu nhìn chằm chằm gương mặt bướng bỉnh của cô, bỗng dưng anh cười.
Dù có đang suy rượu nhưng cô nhóc này vẫn mạnh miệng y lúc trước, kiểu gì cũng phải hút mút mới chịu mềm ra, mềm thành một dòng nước ấm chảy thẳng vào lòng anh.
“Có mấy lời, không biết bây giờ tôi mới nói với em có phải quá muộn không?”
Cô ngơ ngác chớp mắt: “Cái gì cơ?”
Anh duỗi tay vuốt ve mặt cô, ngón tay lướt qua cằm cô, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói hết sức mềm mại.
“Tôi rất nhớ em, bí đao nhỏ.”