Đêm nay cô thực sự rất nhạy cảm, chạm nhẹ một cái cũng không được, có thể phun nước bất cứ lúc nào.
“A… A! Ưm...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khuôn miệng nhỏ của cô khẽ nhếch lên khi bị ép há ra, anh phấn khích mút lấy đầu lưỡi nhỏ, đợi đến khi cơn khoái cảm của cô qua đi, anh lập tức rút ra khỏi cơ thể cô, vừa hôn cô vừa dùng tay tự vuốt.
Không biết qua bao lâu, đầu lưỡi của cô bị hút đến mức gần như tê dại thì người đàn ông mới vùi đầu vào cổ cô thở hổn hển, anh bắn ra rất nhiều trên bờ mông của cô. Thứ chất lỏng đặc sệt nóng bỏng khiến người cô phải run lên.
**
Xe thương vụ tuy rộng nhưng sau một màn mây mưa cô mệt đến nỗi eo đau lưng nhức, xụi lơ không muốn nhúc nhích, mặc kệ anh lau sạch từng chút một.
“Mệt à?”
Người đàn ông dịu dàng ôm lấy cô, luôn có cảm giác không thật như ở trong mơ vậy.
Cô nhắm mắt tựa vào vai anh, toàn thân giống như bị bổ đôi, một nửa buồn ngủ, một nửa phấn khích.
“Tôi tỉnh rượu rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừ.”
Cô im lặng hai giây rồi khó hiểu nói: “Tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
Mục Châu thất thần rồi khẽ mỉm cười nói: “Biết rồi.”
Ny Na ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt phức tạp: “Anh cười cái gì chứ?”
“Đã đủ chưa?”
“Hả?”
“Double.”
Anh lặp lại một lần nữa với giọng điệu gian ác: “Đã đủ double chưa?”
“…”
Ny Na ngỡ ngàng trong hai giây, sau đó lập tức tỉnh táo lại, giờ cô mới bất ngờ nhớ tới chuyện mà cô đã hoàn toàn lãng quên.
Hình tượng hiện tại của cô là đã có bạn trai, tuy là giả vờ nhưng công khai làm chuyện đó với người khác trong lúc có “bạn trai” nghe có vẻ trái đạo đức thật.
Mục Châu thoả mãn nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cô, sau đó hạ giọng trêu chọc: “Sao thế, đột nhiên nhớ tới mình còn có bạn trai à?”
“Không phải.”
Cô chột dạ cúi đầu xuống, định đẩy anh ra để bỏ chạy thì đã bị anh khống chế trước. Ny Na ổn định hơi thở, ra vẻ bình tĩnh nói: “Người có tiền thì thích chơi ai thì chơi, không có chuyện gì to tát cả.”
“Thế à?” Anh không nói không tin, ý cười càng đậm hơn.
“Đương nhiên rồi.”
Ny Na mỉa mai: “Loại trai đểu từ mấy thị trấn nhỏ như anh không hiểu thú vui của mấy đại gia ở thành phố lớn đâu.”
“Thế thì…”
Anh như đang suy nghĩ gì đó, gật đầu rồi lại nói: “Nhưng cách đây không lâu tôi có nghe được một câu chuyện, giờ muốn chia sẻ với em.”
“Tôi, tôi không muốn nghe.” Cô lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.
Người đàn ông ghé sát vào tai cô, càng muốn nói cho cô nghe: “Nghe nói có một con thỏ trắng nhỏ, vì muốn trốn hươu cao cổ mà bắt con gấu đen to lớn giả làm bạn trai mình. Con hươu cao cổ lại ngu ngốc tin là thật, em có thấy buồn cười không?”
“…”
Cô muốn nói chẳng buồn cười chút nào cả.
Nếu đoán không sai thì lúc cô lao tới quán bar tìm anh thì anh vừa cúp điện thoại, lại còn cười đầy ẩn ý…
Hổ béo, đồ vô ơn chết tiệt này!
Mục Châu im lặng nhìn cô một lúc, trong cổ họng phát ra tiếng thở dài.
“Ny Na, nếu em không muốn gặp tôi thì cứ nói thẳng ra. Cùng lắm thì tôi sẽ tránh xa một chút, tôi sẽ không ép em đâu.”
Cô cúi đầu nhìn chiếc váy đỏ bị ai đó vò nhàu, lại giận dỗi nói: “Thế này mà anh gọi là không ép à?”
“Đêm nay là tôi sai, tôi không kiềm được.”
Anh cụp mắt xuống bật cười, suy nghĩ một lúc rồi trịnh trọng nói: “Vậy… Ghi lại lỗi nặng này, trước mắt cho ở lại lớp quan sát nhé?”
“… Phụt.”
Ny Na không nhịn được mà cười thành tiếng, hai tay cô bụm mặt lại cười run cả người.
Anh cũng vui vẻ cười theo, cuối cùng cũng không kiêng dè gì mà trêu chọc cô, bày tỏ một chút cảm xúc của mình với cô. Thấy cô mặt đỏ tai hồng, thấy cô thẹn quá thành giận thì cho dù bị đánh anh cũng thấy vui.
Cô cười đủ rồi buồn ngủ dựa vào vai anh, nghịch cúc áo sơ mi của anh.
Mục Châu hạ giọng hỏi: “Ăn no chưa?”
“Chưa.”
Cô cũng thật thà, bực bội nói: “Vẫn còn đói.”
Người đàn ông nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô gái, không khỏi nhớ tới lần đầu của bọn họ.
Anh đưa cô ra khỏi quán bar, hai người điên cuồng chạy trong đêm tuyết, trong con hẻm lộng gió tối tăm, trong căn nhà hoang tồi tàn, cô mê đắm sa vào kích thước ưu tú và kỹ thuật điêu luyện của anh. Xong việc cô chưa đã thèm thì đã bị anh dắt ra ngoài, thế là cô mạnh dạn ngẩng đầu hỏi anh: “Số lượng của anh là một lần hay là một đêm?”
Nghĩ tới đây thì nụ cười trên môi anh càng đậm hơn.
“Đêm nay không về nhé.”
“Hửm?”
“Đổi chỗ rồi làm em cả đêm nay luôn.”
Ny Na cau mày, nghiêm túc sửa lại câu từ của anh: “Là tôi làm anh.”
“Được thôi, cho em làm tôi đấy.”
Tiếng cười của anh lọt vào tai tê dại: “Số lần của tôi là một đêm.”