Thủy Tú Sơn Minh

Chuyển ngữ: Tiêu nhi – Tiêu đại quản gia.

Bình minh ngày thứ hai, bông tuyết lại bay.

Nam uyển Úy Trì sơn trang, mai vàng trồng khắp nơi, hương khí mát lạnh, thấm vào ruột gan. Lúc này, sắc trời còn sớm, nhưng trong uyển là một mảnh bận rộn. Gia nô hối hả, tỳ nữ qua lại không ngớt. Trên bãi đất trống trong uyển, đã bày biện hơn mười cái rương. Mọi người đang buộc chặt lại, khiêng lên vác đi. Vừa nhìn liền biết là muốn chuyển đi xa.

Noãn các bên trong Nam uyển, bốn năm tỳ nữ đang hầu hạ một thiếu nữ trang điểm trước gương.

Chỉ thấy cô gái kia, tóc đen như gấm buông xuống, làn da trắng ngọc thạch. Lông mày nhỏ thanh tú như liễu xanh, con ngươi giống như sóng nước mênh mông mùa xuân. Môi đỏ thắm, lộ ra hàm răng trắng bóc. Chưa trang điểm, đã xinh đẹp động lòng người. Giờ phút này, mặc dù nàng nhíu mày nén giận, lại làm cho trên gương mặt nhiễm vẻ thản nhiên, tươi đẹp như hoa đào mới nở, rực sáng.

“Còn chưa chải xong sao?!” Nàng không kiên nhẫn mở miệng, trách cứ tỳ nữ chải đầu.

Tỳ nữ lại cười, đáp: “Tứ tiểu thư đừng vội, nếu để tóc tai bù xù ra ngoài, người khác lại nghĩ lầm là ngài bại trận mà chạy, như thế nào cho phải?”

“Ta bại trận mà chạy?! Bằng hắn? Hắn là cái gì chứ!” Thiếu nữ vỗ mạnh cái bàn một cái, giận dữ hét.

“Đúng đó. Hắn là cái gì chứ, tứ tiểu thư của chúng ta sẽ không tự hạ thân phận, đấu khí cùng hắn. Hôm nay quay về Nam Lăng vương phủ, là vì kẻ này thô bỉ, tổn hại thân thể thiên kim của tứ tiểu thư chúng ta.” Một tỳ nữ khác nói tiếp.

Thiếu nữ ngẩng đầu lên, “Đúng vậy!”

Tỳ nữ chải đầu đáp lại: “Cho nên tứ tiểu thư chúng ta nhất định phải xinh đẹp động lòng người hơn ngày thường, như vậy mới có thể bịt miệng kẻ khác. Hãy để nô tỳ vì ngày chải xong búi tóc này đi.”

Thiếu nữ nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, chải đi chải đi.”

Chúng tỳ nữ nhìn nhau cười, tiếp tục bận rộn.

Lúc này, một tỳ nữ vội vàng chạy đến, qua loa cái vạn phúc, liền thở không ra hơi nói: “Tứ tiểu thư, Địch…… Địch tổng quản ngốc rồi.”

Thiếu nữ nghe vậy, sửng sốt một lát, hỏi: “Là tên ‘Địch tổng quản’ kia?”

Tỳ nữ kia ra sức gật đầu, “Vâng, chính là kẻ tâm ngoan thủ lạt, đê tiện vô sỉ, vô tình vô nghĩa, lãnh khốc hung tàn, ngang ngược càn rỡ…. Địch tổng quản.”

Nghe được lời nói này, không chỉ thiếu nữ được gọi là ‘Tứ tiểu thư’ kia, ngay cả một đám tỳ nữ đều kinh ngạc không thôi.

Thiếu nữ nhíu mày, suy tư một lát, hỏi: “Thật sự là ngốc rồi? Tin này có thể tin được không?”

Tỳ nữ kia kích động đến hai má ửng hồng, gật đầu nói: “Đáng tin! Nghe nói đêm qua ‘Trấn hồ’ bị trộm, Địch tổng quản dẫn người đuổi theo, cũng không biết gặp phải cái gì, ngoại trừ y ra, không một ai còn sống. Địch tổng quản dù chưa bị thương, nhưng không biết là bị trúng độc hay là bị thương tâm phách, hiện tại si si ngốc ngốc. Ngày thường những người cùng hắn từng có quan hệ, đều tranh nhau đi thăm y, thăm dò thật giả, tùy cơ báo thù. Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, đại tiểu thư, tam tiểu thư, cửu thiếu gia, cô tiểu tỷ, tứ di thái, thất thúc, cửu thẩm đều đi. Tứ tiểu thư, nếu ngài không đi, sẽ muộn mất!”

Thiếu nữ nghe xong, vỗ bàn, hăng hái vạn trượng rống lên một câu: “Tay phải của hắn là của ta!”

Dứt lời, nàng bất chấp bản thân còn chưa búi tóc xong, hùng hùng hổ hổ xông ra ngoài.

Một đám tỳ nữ thấy thế, lập tức đuổi theo.

Tỳ nữ chải đầu vừa nãy cản lại mấy người, nói: “Nhanh đi tìm Mai tiên sinh đến, sợ là sẽ rối loạn đây.”

Mấy người hiểu ý, bước nhanh đi hướng sương phòng bên cạnh.

……………

Ra Nam uyển, qua hành lang gấp khúc, lại xuyên qua hoa viên, liền đến chỗ ở của tổng quản Úy Trì sơn trang.

Thiếu nữ vừa mới vào cửa, chỉ thấy trước mắt tràn ngập người, một mảnh ồn ào hỗn loạn. Tiếng kêu thảm thiết, tiếng mắng chửi, tiếng hô quát, tiếng cầu xin tha thứ….. liên tiếp, rất náo nhiệt. Mơ hồ nghe được, có người hô:

“Họ Địch, ngươi thật to gan, nhị thiếu gia ngươi cũng dám đánh ….. Ai nha……”

“…… ‘Phiên Giang Thủ’? Oa giỏi! Giang Bắc song hiệp quả nhiên là do ngươi giết!”

“Oa a! Cẩn thận ‘Tỏa Tâm Thoái’ của hắn!!!”

” ‘Tỏa Tâm Thoái’ là tuyệt kỹ của Lý đường chủ, làm sao ngươi học được! Hay là lúc trước bí tích bị mất trộm, là ngươi gây ra?!”

“Vừa rồi … Vừa rồi đó là ‘Thiết Ưng trảo’?! Chẳng lẽ, ‘Trấn hồ’ mất trộm là một tay ngươi bày ra!”

“Địch tổng quản, ngươi bình tĩnh một chút!!! Đây là tam tiểu thư, ngươi đừng xằng bậy a!!!!”

“Bắt lấy hắn! Mau bắt lấy hắn a!”

“Mau phóng khói mê!”

……………

Nghe được những tranh cãi ầm ĩ đó, thiếu nữ tỏ ra không vui. Nàng mở miệng, đối với bức tường người trước mắt quát một tiếng: “Tránh ra!”

Mọi người vây quanh xem nghe vậy, đều bị kinh ngạc, cuống quít hô “Tứ tiểu thư”, nhường ra một lối đi.

Thiếu nữ cao ngạo thẳng tiến vào, mới thấy tình thế ở giữa.

Đó là chân đao chân thương tranh đấu, đánh nhau quyền quyền đến thịt. Một đám hộ viện võ nghệ cao cường trong trang, cả đến tôi tớ của các thiếu gia tiểu thư, đang hợp lực vây công một nam tử trẻ tuổi. Nam tử trong tay không một binh khí, dù vậy, vẫn lực áp quần hùng như cũ, chiếm thế thượng phong.

Thiếu nữ thấy thế, gầm lên một câu: “Tay phải của hắn là của ta!”

Mọi người vốn đang đánh nhau nghe được lời này, đều là kinh ngạc. Nam tử trẻ tuổi kia nghe tiếng quay đầu, liếc mắt nhìn nàng một cái.

Một trận đánh nhau vừa rồi, ánh mắt hắn lộ sát khí, vô cùng hung hãn. Thiếu nữ không khỏi giật mình trong lòng, bỗng nhiên, nam tử kia đã phóng người đến trước mặt nàng, một chưởng đánh về mi tâm của nàng.

Chỉ một thoáng, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía. Một đám tỳ nữ phía sau thiếu nữ đều rút nhuyễn kiếm bên hông, ý muốn đỡ cho chủ.

Nhưng mà, ánh mắt cô gái kia lạnh đi, cao giọng quát lớn: “Ngươi dám!”

Theo tiếng quát khí phách mười phần kia, nam tử kia lại chợt dừng lại, miễn cưỡng thu hồi chưởng lực.

Thiếu nữ hoàn toàn không có chút sợ hãi, nâng tay liền cho nam tử kia một cái tát.

Tiếng tát thanh thúy, làm cho mọi người trong nháy mắt câm như hến, quanh mình chỉ còn một mảnh yên tĩnh quỷ dị.

Chỉ nghe thiếu nữ kia mở miệng, từng chữ từng chữ đầy khí phách: “Lớn mật! Làm càn! Ngươi có thân phận gì, dám ba lần bốn lượt vô lễ với ta!”

Mọi người lặng ngắt như tờ, chờ sự phát triển phía sau.

Nam tử kia cúi đầu, nâng tay ôm hai má bị đánh của mình, không nói tiếng nào.

Thấy một màn như vậy, mọi người đều hít một luồng khí lạnh.

Thiếu nữ cũng không nghĩ đến, dùng khí phách từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Nghe nói ngươi ngốc?”

Nam tử kia nghe được câu hỏi, ngước mắt nhìn nàng một cái, vẫn im lặng như cũ.

Thiếu nữ nhíu mày, bất mãn nói: “Ta hỏi ngươi nói đi chứ!”

Nam tử vẫn cúi đầu, chỉ là chưa trả lời.

Thiếu nữ tràn đầy phẫn nộ trong lòng, đang muốn nói, lại nghe một giọng nam ôn hòa truyền từ sau đám người đến.

“Bình tĩnh chớ nóng, bình tĩnh chớ nóng!”

“Tiên sinh?” Thiếu nữ nhận ra tiếng nói này, thần sắc hơi hoãn lại.

Chỉ thấy từ trong đám người đi ra một nam tử tầm bốn mươi. Y mặt trắng râu ngắn, tuấn nhã lịch sự. Mặc trường bào đầu quấn khăn, chiết phiến trong tay, nghiễm nhiên một bộ dáng người đọc sách.

Nam tử đứng lại, phủi bụi bặm trên người, ôm quạt cười nói: “Chào chư vị anh hùng, Mai Tử Thất bất tài, chỉ là tiên sinh dạy học cho tứ tiểu thư, nếu có ai không biết, hôm nay xin thi lễ.”

“Mai tiên sinh, người ra đây làm gì?” Thiếu nữ mở miệng, hỏi.

Mai Tử Thất cười khanh khách đi đến trước mặt nàng, nói: “Tứ tiểu thư thật biết nói đùa, chức trách kẻ hèn, không phải là thay người bài ưu giải nạn sao?”

“Được!” Thiếu nữ nâng tay, chỉ vào nam tử cúi đầu trầm mặc trước mắt kia, nói, “Người nhìn cho ta, hắn là khờ thật hay giả ngu!”

Mai Tử Thất mỉm cười gật đầu, “Cái này thì dễ, chờ kẻ hèn hỏi mấy vấn đề.”

Hắn quay mắt về phía nam tử kia, vẻ mặt tươi cười, hỏi: “Ngươi biết tên họ của mình chứ?”

Nam tử kia ngẩng đầu, thật nghiêm túc trả lời: “Địch Tú.”

“À.” Mai Tử Thất lên tiếng, lại dùng chiết phiến trong tay chỉ vào thiếu nữ kia, “Ngươi có nhận ra nàng không?”

Địch Tú sợ hãi liếc nhìn thiếu nữ kia một cái, gật gật đầu, lại nghiêm túc trả lời: “Úy Trì Minh Nguyệt.”

Thiếu nữ nghe vậy, giận không kiềm chế được, “Lớn mật! Làm càn! Dám gọi thẳng tên của bản tiểu thư………..”

“Bình tĩnh chớ nóng, bình tĩnh chớ nóng.” Mai Tử Thất cười khuyên giải một phen, hắng giọng một cái, lại hỏi Địch Tú, “Ngươi vừa rồi vì sao thủ hạ lưu tình với nàng vậy?”

Địch Tú trầm mặc một lát, đáp: “Không hạ thủ được………”

“Ồ?” Mai Tử Thất hứng thú dạt dào, “Tại sao vậy?”

Trên khuôn mặt kia của Địch Tú tươi cười như nở ra, ý cười kia ôn nhuận, hóa giải sát khí hung hãn lúc trước của y không còn chút nào, đột nhiên phát ra thêm vài phần ôn nhu trong sáng. Hắn cười như thế, không chút do dự trả lời: “Ta thích nàng.”

Lời này vừa nói ra, Mai Tử Thất hít một hơi thật sâu, nặng nề gật đầu một cái, tiếp đó nói với thiếu nữ đã trợn mắt há hốc mồm bên cạnh kia:

“Không sai, là ngốc thật.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui