Thuyền Đêm Bến Vắng

Từ khi có thai, Vãn Chu luôn cho rằng Giang Độ là người suy nghĩ quá nhiều.

Anh không cho cô làm bất cứ điều gì và còn yêu cầu cô cố gắng không đến bệnh viện làm việc, nếu có thể xin nghỉ thì hãy xin nghỉ. Anh cho rằng có quá nhiều virus và vi khuẩn trong bệnh viện có thể lây nhiễm cho phụ nữ mang thai, bởi sản phụ là những người có hệ miễn dịch tương đối yếu trong thai kỳ.

Vãn Chu không để ý đến anh, vì sức khoẻ cô rất tốt trong thời gian mang thai nên không cần phải làm lớn chuyện. Cô chỉ xin khoa không trực ca đêm, nhưng vẫn có thể đến phòng khám vào ban ngày, dù sao cũng chỉ ngồi khám bệnh mà thôi.

Tối thứ Sáu, Giang Độ nói với Vãn Chu rằng mẹ anh đã liên lạc với một nhà sư ở chùa Liên Hoa để lập đàn cầu phúc, cầu bình an cho cháu của bà. Cả gia đình đều phải đi. Trụ trì cho biết càng nhiều người thì sẽ càng chân thành và kết quả sẽ càng tốt.

Chùa Liên Hoa là ngôi chùa địa phương lớn nhất ở Bắc Thành, hương khói quanh năm, chẳng những thế người đến xin quẻ nối liền không dứt, người người đều nói chùa này cực kỳ linh nghiệm.

Vì vậy mẹ Giang đã mời rất nhiều họ hàng cùng đi cầu phúc, còn đặc biệt thuê một số phòng thiền vì phải lập đàn trong hai hoặc ba ngày, cũng tiện cho mọi người nghỉ ngơi.

Nghe vậy, Vãn Chu không biết nói gì. Cô biết mẹ Giang khá tin tưởng những chuyện này, nhưng bây giờ còn đặc biệt đến chùa Liên Hoa để lập đàn, thế thì không khỏi quá long trọng rồi.

Tuy nhiên cô là phận con, vả lại người lớn làm vậy cũng vì có lòng nên cô không thể phản bác, chỉ cần thuận theo mọi người là được rồi.

Khi họ đến chùa Liên Hoa vào sáng thứ Bảy, nhiều họ hàng đã đến. Lễ lập đàn sẽ được cử hành vào buổi chiều.

Giang Độ cùng Vãn Chu đi vòng quanh chùa Liên Hoa.

Ngôi chùa rất yên tĩnh, đã hàng nghìn năm tuổi, chính giữa chùa có một cây bồ đề to lớn đến mức phải chừng ba bốn người mới có thể ôm xuể, chừng như đã sống sót qua vô số giông bão nhưng vẫn đứng sừng sững ở nơi đây.

Vãn Chu bỗng nhiên có cảm hứng, trước đó biệt danh của đứa trẻ vẫn chưa được quyết định.

Cô kéo tay Giang Độ, quay đầu hỏi: “Đặt biệt danh cho con là Bồ Đề nhé anh, thế nào?”

Giang Độ vuốt ve tay Vãn Chu, lúc này Vãn Chu đã mang thai năm tháng, được anh kiên trì chăm chút mỗi ngày, cuối cùng cô cũng tăng cân, tay có thịt hơn.


Cho nên bây giờ anh càng thích bóp tay cô.

Không thể bóp những nơi khác, nhưng bóp tay hẳn là không quá đáng nhỉ.

“Được chứ, Bồ Đề nghe rất hay.”

Hai người vòng về phòng thiền, bà bầu dễ mệt mỏi nên nhất định phải nghỉ trưa.

Hai người thu dọn đơn giản, mặc quần áo nằm trên giường.

Lúc này đang độ giữa mùa hè, bên ngoài là tiếng ve sầu kêu râm ran. Phòng thiền đã cũ và không có máy lạnh, chỉ có chiếc quạt trên đầu kêu vù vù, phát ra âm thanh khiến người ta hơi khó chịu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trong lòng Giang Độ bốc lên dục vọng, anh đã mấy tháng không chạm vào Vãn Chu vì lo lắng cho con và thân thể của cô.

Nhưng trong hoàn cảnh nóng bức như lúc này, anh đành phải chịu đựng, đứng dậy mở cửa sổ cho căn phòng thông thoáng.

Anh quay lại giường, nằm nghiêng, hít một hơi thật sâu cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.

Anh vừa trở mình thì đột nhiên có một đôi tay vươn ra từ phía sau và ôm chặt lấy eo anh.

Giang Độ quay người lại, nhìn vào mắt cô, nuốt nước bọt: “Chu Chu…”

Vãn Chu đã sớm cảm nhận được cảm xúc thất thường của người bên cạnh. Cô cũng đã lâu không làm, nhưng hiện tại thai nhi đã ổn định, thỉnh thoảng vận động cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều.


Anh chưa kịp nói hết, Vãn Chu đã nhổm dậy hôn lên cắt ngang lời anh.

Giang Độ không thích rơi vào thế bị động, giây tiếp theo anh giữ lấy gáy cô, hôn cô rồi đè cô xuống giường.

Mùi gỗ đàn hương đặc trưng của người đàn ông khiến cô choáng ngợp ngay tức khắc.

Anh nhào nặn bầu ngực của Vãn Chu cách lớp áo ngủ, cúi đầu xuống dịu dàng mút cắn, chỉ trong chớp mắt, áo cô đã ướt gần hết.

Thuận tay cởi sạch quần áo cô, bộ ngực trắng nõn đẫy đà, progestogens (*) của phụ nữ khiến chúng lớn hơn rất nhiều. Núm vú ẩm ướt nhô cao trong không khí như một bông hoa nở rộ.

(*) Progesterone là hormone sinh dục nữ, được sản xuất chủ yếu ở buồng trứng sau khi rụng trứng xảy ra. Đây là hormone quan trọng trong việc duy trì chu kỳ kinh nguyệt và đặc biệt là chuẩn bị cho quá trình mang thai ở người phụ nữ.

Giang Độ rất khát. Anh vuốt ve cánh hoa men theo rìa quần lót, khi cảm thấy hơi ẩm ướt thì anh mới đưa tay vào trong.

Xoa bóp một vòng quanh hột le, ngón tay thỉnh thoảng cắm nhẹ vào hoa huy*t rồi nhanh chóng rút ra. Tay kia vuốt ve tới lui ngực và eo Vãn Chu.

“Ây... Ngứa…” Vãn Chu bị kích thích đến mức mắt ngấn lệ, cảm giác bây giờ thật xa lạ với cô, hoàn toàn khác với những gì cô từng trải qua.

Cô cảm giác như có hàng nghìn con kiến đang bò trong người, miệng khô khốc, toàn thân như bốc cháy.

Cô khó chịu rên rỉ trong vòng tay Giang Độ, nhưng với Giang Độ, nó giống như thuốc kích dục.

Giang Độ đưa hai ngón tay vào hoa huy*t của cô, giúp cô từ từ mở rộng ra. Huyệt nhỏ của cô đã rất ướt, rỉ nước ra đầy tay anh.


Anh hít một hơi thật sâu, cởi quần ra, cọ quy đầu vào cánh hoa nóng hổi.

“Chu Chu, anh muốn vào.”

Tay bên trên của Giang Độ véo đỉnh môi của Vãn Chu.

Đỉnh môi của Vãn Chu bẩm sinh đã đầy đặn, không hề có vẻ lạc lõng khi nằm trên gương mặt dịu dàng thanh nhã của cô, lúc này trên giường càng gợi cảm đến cực điểm.

Anh vân vê bờ môi cô rồi luồn ngón tay vào trong môi.

Ngón tay khuấy động bên trong, quấn lấy đầu lưỡi cô, khi rút ra thì kéo theo một sợi chỉ bạc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giang Độ lặp lại: “Anh muốn vào, Chu Chu.”

Vãn Chu hoa mắt váng vất gật đầu.

Giang Độ kéo một chân của Vãn Chu lên quấn quanh eo anh, dương v*t cứng đến căng phồng chậm rãi và mạnh mẽ đẩy vào trong.

Cánh hoa bị căng đến mức tối đa và thậm chí có vẻ hơi trong suốt.

Anh vào được một nửa thì Vãn Chu lẩm bẩm kêu đau, thế là Giang Độ lập tức dừng lại.

hoa huy*t chật hẹp khiến anh đổ đầy mồ hôi, nhưng anh vẫn chậm rãi rút ra: “Không sao đâu, vậy chúng ta không làm nữa nhé.”

Nhưng Vãn Chu lập tức nhấc chân còn lại lên và quấn chặt không cho anh đi.

dương v*t bị buộc phải đẩy vào trong thêm một chút, rồi hang động mềm nóng ướt vắt lấy nó khiến anh phải hít vào một hơi.

Bàn tay của Giang Độ di chuyển không ngừng để xoa dịu cô, trượt lên xuống trên cơ thể kích thích những bộ phận nhạy cảm của cô, cứ đưa đẩy rồi cuối cùng là cắm vào hoàn toàn.


“A... Ưm... Sâu quá…” Vãn Chu rên rỉ, từng đợt khoái cảm tê dại dâng tràn khắp cơ thể cô.

“Bé ngoan, ngoan quá.” Giang Độ vừa nói vừa hôn lên khóe miệng và cổ của cô.

Nhưng bên dưới, anh càng ra vào một cách khó kiểm soát, càn quấy và mãnh liệt.

Căn phòng vang vọng tiếng va chạm bành bạch. Giang Độ đè thân dưới của cô xuống và ra sức làm tình.

Lông mày của Vãn Chu nhíu lại chẳng biết vì đau đớn hay sung sướng, toàn thân đỏ bừng trông rất gợi cảm và đáng yêu.

Nước bọt trào ra dọc khóe miệng không kìm được, Vãn Chu bị làm đến mức bật khóc. Giang Độ thấy vậy thì cảm nhận được dương v*t trong khe huyệt càng căng phồng hơn đôi chút. Anh ngồi quỳ lên, kéo chân cô rồi càng mặc sức làm tình.

Nơi giao nhau của hai bộ phận nhạy cảm trở thành một đống nhầy nhụa. Tiếng nước không ngừng vang lên, khoái cảm càng ngày càng chồng chất, cảm xúc quen thuộc ngày càng mạnh mẽ trong đầu Vãn Chu.

“A… Đừng…”

Lời còn chưa dứt, giọng nói của cô đã im bặt trong không khí. Thân hình Vãn Chu run lên, cơ thể co rúm như bị điện giật, đầu óc trống rỗng.

Người cô mềm nhũn, hai chân mệt mỏi thõng xuống, nằm trên giường như bùn loãng.

Vừa đạt cực khoái, thành huyệt vẫn đang co rút, kẹp chặt đến mức thắt lưng Giang Độ tê rần.

Hơi thở của anh dần dồn dập hơn, lực đưa đẩy trở nên nhanh hơn và biên độ cũng lớn hơn, mỗi lần rút ra sẽ đâm vào sâu hơn.

Lại thêm mấy chục cú giã nữa, khoái cảm dâng trào, sau khi Giang Độ thúc mạnh mấy chục cái thì nhanh chóng rút ra khỏi hoa huy*t, một dòng tinh dịch từ quy đầu phọt ra và bắn lên phần bụng tròn trịa nhô cao của Vãn Chu.

Về phần buổi cúng bái buổi chiều, đương nhiên hai người không đi được.

Giang Độ lấy cớ rằng phụ nữ mang thai rất dễ mệt mỏi, không nên ngồi quỳ trong thời gian dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận