Chương 12
Sự trở về của Diệp Khinh Chu được tất cả các nhân viên trong văn phòng hoan nghênh nhiệt liệt, nhất là Lệ Na mấy nàng, quả thật có phần giống như cảm giác của mẹ đợi con về, làm Diệp Khinh Chu thầm tự hào, sau đó lại nghe nói văn phòng quyết định tổ chức một buổi tụ tập ăn uống nhân dịp để chúc mừng nàng và tổng giám đốc, điều này càng làm nàng có cảm giác thụ sủng nhược kinh, hóa ra trong lòng mọi người địa vị của nàng có thể sánh ngang với tổng giám đốc cơ à…
Mặc dầu Âu Dương cảm thấy sự thỏa mãn của nàng ta không có chút ý nghĩa gì, nhưng vẫn cảm thấy cần nhắc nhở một chút, miễn cho nàng đắc ý quá quên mất mình là ai, mặc dù vậy nàng cũng không nói gì quá đáng : “Mấy người Lệ Na kia ước gì cậu về để tiếp tục làm người sai bảo cho bọn họ, hơn nữa, sau khi tổng giám đốc tới không thể thiếu vụ tổ chức liên hoan để nịnh bợ, thêm cậu vào đó, chẳng qua chỉ là thuận nước đẩy thuyền.”
“Hóa ra đối với công ty mình có tác dụng lớn như vậy sao ?”Diệp Khinh Chu vừa photo giấy tờ vừa quay lại nhìn các đồng nghiệp đang bận rộn, lại bắt đầu cười trộm : “Nói vậy chắc chắn mình sẽ không bị sa thải nha.”
“… “Âu Dương thở dài một tiếng, vỗ nhẹ vai nàng : “Cuộc sống của cậu đúng là một vở bi hài kịch miên man nha.”
Diệp Khinh Chu nhìn quanh thấy không ai chú ý tới hai người các nàng, mới nói khẽ : “Đúng rồi, tổng giám đốc mới tới có vẻ như cũng không dễ biếu xén nha.”
“Đây không phải chuyện tốt sao ?”Âu Dương nói : “Khó khăn lắm nữ vương chuyên lột da hút máu người ta mới đi, lại đổi tới đây một vị Đường Tăng lương thiện, không cần lấy tiền của cậu, cậu còn không cam tâm tình nguyện sao ?”
Đầu lông mày Diệp Khinh Chu nhíu lại tới mức sắp đụng vào nhau : “Có khi đây là chuyện tốt nha, cậu nói xem, ông ấy không thu lễ có nghĩa là ông ấy không nghĩ tới việc sa thải mình, như vậy có nghĩa là về sau tờ thông báo sa thải sẽ không tới tay mình không ?”
“Khụ khụ…”Âu Dương không còn lời gì để nói nữa : “Kỳ thật mấy người bọn mình chẳng ai biếu xén nữ vương cả, mà nữ vương có dám sa thải mình đâu cơ chứ !”Nàng không kiềm nổi hơi cao giọng, làm người đang ngồi gần máy photo nhất là Dương Dương phải quay đầu liếc một cái, nàng ta đang vụng trộm log in vào QQ chat với bạn trai, chỉ nghe thấy hơi gió cũng cảm thấy giật mình.
Diệp Khinh Chu vội vàng liếc Âu Dương một cái nhắc nhở, sau đó cầm lấy đống giấy tờ đã được xong xuôi, kéo Âu Dương vào gian chuyên dùng pha trà : “Cậu nhỏ nhỏ cái giọng một tẹo chứ.”
Âu Dương bĩu môi : “Mình nói thật nhé, Tiểu Chu, hai bọn mình đã quen nhau lâu như vậy, mình hiểu cậu rất rõ, chẳng lẽ mình còn muốn hại cậu hay sao ? Cậu thử nhớ lại hồi cậu học đại học đi, nhớ lại mình chỉ muốn mắng cậu là cỏ bị ngựa dày xéo, nếu không phải có mình che chở cho cậu, con ranh Mai Oánh Oánh kia đã hành hạ cậu tới chết. Cậu đừng quá bi quan khi nghĩ về mọi việc, nhưng cũng đừng coi tất cả mọi người đều là người tốt giống như cậu vậy, đều coi việc làm hộ người khác là niềm vui của mình, cố tình dính tên cậu vào phía sau tên của tổng giám đốc, bất quá chỉ muốn nhân đó xóa sạch những món nợ ân tình với cậu, cậu còn sướng tới mức hoa chân múa tay…”
Diệp Khinh Chu bị nàng răn dạy một phen thì lập tức ủ rũ, tinh thần vô cùng sa sút : “Kỳ thật mình cũng biết mà… có điều nghĩ như vậy thì tất cả mọi người đều vui vẻ thôi!”
Âu Dương thở dài, khẽ xua tay : “Thôi thôi, cậu như vậy cũng tốt, bất quá nếu có thể không có việc gì cũng đừng tự dọa mình thì tốt hơn”
Diệp Khinh Chu biết Âu Dương vẫn luôn che chở mình, không muốn nhìn mình bị người khác bắt nạt, có điều Diệp Khinh Chu cảm thấy cuộc đời mỗi người đều rất cân bằng, được cũng chưa chắc đã là được, mà mất cũng chưa chắc đã là mất. Nàng thường xuyên nghĩ như vậy, giống như kiểu cả đời này mỗi người đều có riêng một con lợn thịt để ăn, nếu ngay từ đầu rượu chè vô độ, ăn cho đã ghiền, về sau nếu gặp được “Tam cao[1]” thì chẳng còn sức mà ăn nữa. Diệp Khinh Chu chính là loại người ôm con lợn thịt kia ngủ, chỉ ngày ngày sờ sờ nắn nắn, không nỡ ăn, chỉ mong từ nay về sau chậm rãi hưởng thụ. Theo như nàng thấy, ăn ít có khi cũng là phúc, cứ nghĩ rằng người khác tốt, không cần ôm bực mình vào người mới tốt cho thân thể. Bất quá nàng lại lo rằng nửa đời trước mình sống vui vẻ vô ưu vô lo, đến nửa đời sau về già bị bệnh tật bám lấy mình, lại bị khinh rẻ, thì thê thảm biết bao, chính vì vậy, Diệp Khinh Chu cố tình tìm chút phiền não, kinh hãi cho mình, nhằm tự cân đối lại bản thân, cứ một ngày vui mừng lại có một ngày phiền muộn : “Mình vẫn biết cậu là người tốt nhất, có điều quà tặng cho giám đốc phải làm thế nào bây giờ … không hút thuốc lá, không uống rượu, không ham mê cái gì cả …”
Âu Dương trả lời : “Đây chính là người đàn ông nắm vững kinh tế, có thu nhập ổn định, có nhà có xe, tính tình ôn hòa, nhân phẩm đoan chính, chậc chậc, chẳng trách ngay cả Dương Dương cũng phải thèm thuồng…”
“Haizz…”Diệp Khinh Chu lại thở dài một hơi, muốn biếu quà cũng không được, sao mà bi ai đến thế !
Sau buổi liên hoan tối, rốt cuộc Ôn Nhược Hà cũng hiểu vì sao sáng nay Diệp Khinh Chu lại nói ra mấy câu kỳ quái như thế với mình, hóa ra trên thế giới, không chỉ có nữ nhân mong có được khuôn mặt thanh thoát, vòng eo nhỏ, miệng nhỏ, lại có người truy cầu gan nhỏ…
Sự tình bắt đầu ngay từ lúc khai cuộc, người khác chăm chú gọi món ăn, riêng Diệp Khinh Chu xách một phích nước nóng tráng tất cả chén bá, mọi người trong phòng đều tự nhiên như không, chỉ có mình Ôn Nhược Hà không thể tin nổi. Nếu bọn họ tùy tiện rẽ vào một nhà ăn ven đường thì không nói làm gì, nhưng đây lại chính là một trong những nhà hàng xa hoa bậc nhất của thành phố S, vấn đề vệ sinh xem chừng không cần lo tới mà ????
May là Âu Dương ngồi ngay bên cạnh tổng giám đốc, thấy anh giật mình, liền nói khễ : “Tổng giám đốc, đây là sở thích của cô ấy…”
Ôn Nhược Hà gật đầu một cách cứng ngắc, khẽ nói : “Cô ấy thích sạch sẽ sao ?”Anh vẫn nhớ sáng nay đã thấy nàng dọn dẹp văn phòng bóng loáng.
“Không phải ạ..”Âu Dương đáp một cách quyết đoán : “Cô ấy có một sở thích khác …”
Ôn Nhược Hà đang muốn hỏi là sở thích gì, thì đã không thấy bóng dáng của Diệp Khinh Chu đâu cả, những người khác vẫn rôm rả chuyện trò, tựa hồ như đã quen với việc này : “Cô ấy đâu rồi ?”
Âu Dương cầm một cái bánh đậu xanh trong hộp bánh, cắn một cái đáp : “Gọi món xong rồi, chắc cô ấy đang ở phòng bếp ạ ..”
“Ở phòng bếp ??”Ôn Nhược Hà giật mình khẽ reo lên : “Cô ấy tự nấu nướng sao ?”
Âu Dương lắc lắc đầu : “Không phải ạ, cô ấy đi giám sát để đầu bếp không được bỏ mì chính và các loại gia vị tinh chế vào món ăn, phải đợi đồ ăn chính mới được bỏ muối, không được bỏ thêm chất làm mềm vào thịt, không được thêm bột nêm vào canh…”
“..”Ôn Nhược Hà sững người sửng sốt, một lát sau mới mở miệng một cách khó khăn : “Cô ấy thường xuyên như vậy sao ?”
Âu Dương lắc đầu mạnh mẽ : “Không phải, cô ấy luôn luôn như vậy….”
Đợi tức lúc tất cả các món ăn đều đã được mang lên, Diệp Khinh Chu mới bắt đầu thở hổn hển quay lại bàn ăn, bắt đầu báo cáo công tác : “Mọi người không biết mấy ông đầu bếp này đâu, mình vừa dặn buông mồm, ai ngờ ông ấy đã thành thói quen, một muôi lớn toàn mỡ muối tương dấm mì chính không thiếu một thứ nào, cuối cùng mình chỉ đành lấy luôn lọ gia vị của ông ấy đi, đợi ông ấy nấu xong mới trả lại .. haizz, mệt quá đi mất..”
“Khinh Chu, thật làm phiền cậu quá ..”Tiêu Hà vừa nói vừa nhanh chóng kéo ghế cho nàng, tuy rằng trong nhà hàng có điều hòa, nhưng trời rất nóng, lại chui trong phòng bếp, sao có thể không ra mồ hôi, Diệp Khinh Chu đầu đã đầy mồ hôi, vừa mới ngồi chưa nóng chỗ đã đứng dậy tới WC rửa mặt rửa tay sạch khuẩn rồi mới đi ăn cơm, đợi tới lúc nàng quay lại, cơ hồ chỉ còn chút món ăn thừa lạnh ngắt, nàng cũng chỉ tùy tiện ăn một chút, buổi liên hoan đã kết thúc.
Lúc xuống lầu, Ôn Nhược Hà thoáng nghe thấy Âu Dương lại nhỏ giọng mắng nàng ta, Diệp Khinh Chu lại khẽ cười đáp : “Buổi tối ăn ít một chút, là cách ăn uống tốt cho sức khỏe.”Anh không khỏi quay lại nhìn nàng mấy lần, bắt đầu hiếu kỳ rằng vì sao lại có người như vậy.
Sau khi kết thúc, mọi người cùng chào tạm biệt nhau, Diệp Khinh Chu vẫy một chiếc taxi, lấy ra một tờ note ghi lại biển số xe, đưa cho Âu Dương, người nào đó mặt bắt đầu đen xì : “Cậu nhất quyết phải làm thế sao ?”
Diệp Khinh Chu đáp lại một cách thần bí : “Vạn nhất bác tài xế kia là dân nhập cư lậu thì sao ? Ghi lại biển số xe là tốt nhất, không phải buổi sáng ai đó vừa nói với mình, trên thế giới cũng không lắm người tốt như vậy sao ?”
“…”Âu Dương nghẹn họng không nói được câu nào, nhưng Ôn Nhược Hà đang đứng bên cạnh đã nghe thấy cả, muốn phá lên cười nhưng vẫn cố kiềm lại, bước tới nói : “Khinh Chu, cô ở chung cư Kim Uyển, vừa thuận đường, để tôi đưa cô về đi”
Diệp Khinh Chu quay đầu nhìn lại, tổng giám đốc muốn đưa nàng về sao ? Cái này ám chỉ điều gì chứ ? Muốn nói chuyện riêng với nàng sao ? Chuẩn bị chào từ biệt ? Hay lén nhận quà ? Trong lòng nàng đột nhiên sáng bừng lên : “tốt quá ạ “rồi lập tức nhảy lên xe của Ôn Nhược Hà, không chút do dự.
Âu Dương thầm bĩu môi : “Cậu tuyệt không nghi ngờ tổng giám đốc là kẻ mặt người dạ thú à …” [1] Tam cao : năng suất lao động cao, tỷ trọng hàng hóa cao và hiệu quả kinh tế cao.