Thuyết Tiến Hóa Khi Bạn Gái Tôi Là Zoombie

“A. ” Vu Lam nghiên đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng nháy mắt, rõ ràng nghe không hiểu mà còn làm bộ rất hiểu lời hắn nói.

Xoa xoa đầu của cô, Mặc Văn bất đắc dĩ cười cười.

Đường trở về Mặc Văn đi rất nhanh, chỉ dùng chừng một phút đã đến chổ bọn họ mới vừa rồi xuống đây. Bước chân hắn dừng lại, quay đầu liếc nhìn ra sau lưng, mặt không biểu tình gì.

Một con đường khác ánh đèn bên trên tương đối sáng ngời, nhưng mà tràn đầy khí tiết ẩm ướt, lấy tay sờ vào vách tường thậm chí có thể sờ được một lớp rêu thật dày.

Trên mặt đất hành lang chỉ có ở giữa một đường nhỏ khô ráo hơn một chút bởi vì thường xuyên có người đi lại mà tạo thành, hai bên vô cùng trơn trợt căn bản là không có cách nào bước đi được.

Tốc độ chạy của Mặc Văn không chậm, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác hắn không vội vã.

Cho đến khi đi tới phần dưới cùng của con đường này, cũng không có bất kỳ ai nhìn thấy hắn, trong hành lang an tĩnh chỉ có tiếng bước chân của hắn cùng với âm thanh lầm bầm thỉnh thoảng vang lên của Vu Lam.

Phần dưới cùng chỉ có một cánh cửa thang máy, Mặc Văn ngừng lại, hất cằm rất có hứng thú cười.

“Muốn đi xuống không? ” hắn nhìn Vu Lam hỏi.

Vu Lam cọ xát cổ hắn, cảm thấy rất hứng thú “Ngao ô ” một tiếng.

Thấy vậy Mặc Văn không khỏi nhéo một cái lên gò má không được mềm mại lắm của Vu Lam, một tay khác trực tiếp ấn nút mở cửa thang máy.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Mặc Văn xác định bên trong không người mới đi vào.

Vào bên trong thang máy hắn mới chú ý tới cái thang máy này từ đầu đến cuối chỉ có một cánh cửa, hơn nữa trong thang máy cũng không có bất kỳ nút ấn nào, căn bản là không có cách nào dừng ở một tầng lầu được.

Giơ tay lên phá hư máy theo dõi bên trái của thang máy, hắn đứng yên trong thang máy, lẳng lặng chờ đợi cửa thang máy đóng lại.

Cánh cửa hợp lại của thang máy liền bắt đầu tự vận hành, phía trên có một màn hình điện tử hiện thị từng tầng lầu rất rõ ràng.

Lúc đầu biểu hiện con số là B5, bây giờ thang máy dừng lại, con số đã biến thành “B4 ” hai cánh cửa đang khép chặt cũng đồng thời mở ra.

Đây là đi xuống một tầng? Mặc Văn trầm tư mấy giây cõng Vu Lam sau lưng từ cửa bước ra ngoài.

Chờ đợi trong thang máy thời gian dài đối với hắn mà nói cũng không có lợi gì.

Không ngờ hắn vừa đi ra khỏi thang máy một cổ nồng đậm mùi tanh của máu liền đập vào mặt hắn, Vu Lam mắt còn lim dim ngáp,mặt mũi liền cứng đờ, cô chợt từ trên lưng Mặc Văn nhảy xuống, chui vào trong thang máy trực tiếp từ cửa sau chạy đi.

“Lam Lam!”

Vu Lam chạy quá nhanh Mặc Văn căn bản là không bắt kịp cô, hắn nhanh chóng xoay người đuổi theo, nhưng không nghĩ tới cửa thang máy trong nháy mắt đóng lại tốc độ so với mới vừa rồi nhanh gấp năm lần.

Cùng lúc đó chung quanh đột nhiên vang lên tiếng còi báo động chói tai, thang máy cũng đồng thời vận hành.

“Đáng chết!”

Nặng nề rũ xuống bên trên cửa thang máy đóng chặt, Mặc Văn giơ tay lên cố gắng dùng lực mở cửa ra, còn không đợi hắn ra tay một viên đạn bỗng nhiên lướt qua mặt hắn bay tới, mang theo một đạo vết máu.

“Không được cử động! ” có người sau lưng nghiêm nghị quát lên.

Hắn giơ tay lên lau đi vết máu bên mặt, hai tay của hắn không chịu khống chế nắm chặt thành quả đấm, trên mu bàn tay mơ hồ thấy gân xanh nổi lên. Hắn an tĩnh xoay người, con ngươi màu mực thâm thúy chứa đựng tất cả tâm tình tiêu cực.

Mười mấy khẩu súng đồng loạt nhắm ngay trên người hắn, tùy thời đều có thể đem hắn bắn thành một cái tổ ong.

“Cánh cửa này, làm sao mới mở được. ” đối với những họng súng đang nhắm thẳng vào đầu mình, hắn chỉ nhắm mắt làm ngơ, Mặc Văn mấp máy môi mỏng tím bầm, thấp giọng hỏi.

Câu hỏi từ trong miệng hắn phát ra, trong nháy mắt mơ hồ mang theo lạnh lẻo làm cho người khác run sợ.

Có lẽ là ánh mắt Mặc Văn vô cùng kinh người, một tên thủ vệ run lên đầu óc trì độn, há miệng nói, ” Chờ thang máy đến tầng năm sẽ dừng lại từng tầng một…”

“Im miệng! ” một người thủ vệ khác trầm giọng quát lên, sau đó quay đầu lại kiên trì đến cùng hung hăng trừng mắt nhìn về phía Mặc Văn, “Ta nói, ngươi nên thành thật một chút, ngươi muốn chết sao!”

Hiện tại người xâm lấn này bị nhiều họng súng của bọn họ nhắm tới như vậy, tuyệt đối sẽ không thương tổn được bọn họ… Thủ vệ trong lòng một lần lại một lần nói thầm, cuối cùng không chịu nổi ở dưới tầm mắt lạnh lẻo kia của Mặc Văn chân tay hắn mềm nhũn cả lên.

“Chết? ” Vu Lam sinh tử chưa biết cộng thêm mùi máu tanh tràn đầy trong mũi, hắn chỉ cảm thấy trong lòng một mực đang đè nén trong nháy mắt nửa sẽ bạo phát ra, cảm giác khát máu cùng hung ác không còn cách nào đè nén được nửa, hắn ung dung lấy dao găm ra, ở nơi vẩn đục này lộ ra một nụ cười cực kỳ sạch sẽ, “Cái chữ này, ta tặng cho các ngươi.”

Cùng lúc đó, hai người lính gác áp tải Túy Vô Dạ cùng Tu Tề dừng bước, nhìn thấy còi báo động trên hành lang cau mày, trong lòng âm thầm buồn bực, có chuyện gì xảy ra vậy?

Đầu Túy Vô Dạ cùng Tu Tề đều đội một cái khăn trùm đầu, nhìn qua liền biết là hai tên tù nhân đáng thương.

” À… Có thể hỏi một chút xảy ra chuyện gì vậy? ” Túy Vô Dạ ngẩng đầu lên hết sức tò mò hỏi hai tên lính gác.

Khăn trùm đầu che tầm mắt của hắn, nhưng mà không có gây trở ngại cho thính giác của hắn, cái còi báo động chói tai này hắn không muốn nghe cũng đều nghe thấy.

“A, ta cũng muốn biết. ” một tên áp tải lườm một cái, đạp mạnh Túy Vô Dạ một cước, lạnh lùng nói, “Im miệng, chớ nói bậy bạ.”

“Các ngươi, ngay cả quyền nói chuyện cũng không cho người khác sao?” Túy Vô Dạ bị đá lảo đảo một chút, hắn rất ai oán thở dài, một giây kế tiếp không hề có điềm báo trước nhấc chân đem tên áp tải sau lưng đạp bay ra ngoài.

Thời điểm người kia rơi xuống đất, tên thủ vệ áp tải Tu Tề mới phản ứng lại, nhưng mà hắn còn không kịp rút súng ra, đã cảm thấy chung quanh cổ đau xót, ống khóa phủ đầy móc câu không biết lúc nào đã dây dưa với cổ của hắn, nó giống như là có ý thức đem toàn bộ chông cắm vào cổ họng hắn.

Hắn trừng hai mắt không dám tin nhìn thấy từ trong cổ họng máu tươi bắn ra khắp nơi, hắn chỉ cảm thấy cổ bị cắt đứt, cái đầu liền với thân thể nặng nề rơi xuống đất, dù đã không còn hơi thở thân thể nhưng cũng bởi vì đau nhức mà co rút hai cái.

Thủ vệ bị Túy Vô Dạ đạp ra ngoài mới vừa bò dậy đã nhìn thấy một màn này, cả người không chịu khống chế mềm nhũn đi.

“A! ” hắn phát ra một tiếng thét chói tai, nhìn Túy Vô Dạ tháo khăn trùm đầu của mình xuống cười híp mắt đi tới, sau đó ở trước mặt hắn đếm ngón tay.

“Lúc đầu ngươi đẩy đụng đầu ta, sau đó ngươi lại đạp hai chân ta, tính toán một chút, ta sẽ trả lại ngươi ba cái, được không?” Túy Vô Dạ vừa nói vừa chỉ chỉ trên đầu mình cái vị trí trước đó bị đụng sưng lên, mặc dù bây giờ đã không còn dấu vết gì nửa rồi.

Nhấc chân hung hăng hướng bụng thủ vệ đạp ba cái, lực đạo mỗi một cước của hắn đều có thể đạp chết một con trâu. Thủ vệ mặt mũi ứa máu, đau đớn rúc thành một đoàn.

“Ngươi mới vừa rồi đá ta, ta giờ còn có một chút đau đây. ” Túy Vô Dạ ngồi xổm xuống bắt lấy cổ áo của thủ vệ, mặt cơ hồ chạm vào chóp mũi hắn cười nói, “Ta là người tốt, còn cố ý buông lỏng lực đạo đấy, nhanh lên một chút cảm ơn ta đi?”

Nhìn thủ vệ bộ dạng không có hơi thở từ trong tay Túy Vô Dạ té xuống đất, Tu Tề sau khi liếc mắt nhìn, đem ống khóa thu lại trên cánh tay mình nhàn nhạt nói, “Loại người như ngươi có thù tất báo thật là làm cho ta mở rộng tầm mắt.”

“ta đây gọi là ăn miếng trả miếng, biết không? ” Túy Vô Dạ lau đi mấy giọt máu bị văng trên tay, hài hước quay đầu cười nói, ” ta rất lâu rồi không thấy ngươi giết người.”

“Rất lâu? ” Tu Tề ngay cả ánh mắt cũng lười cho hắn, “Nhiều nhất là hai tháng.”

“Với ta mà nói vậy cũng là rất lâu rồi.” Túy Vô Dạ buông tay, lắc đầu nói “Bây giờ chúng ta làm gì bây giờ?”

“Đi chung quanh xem một chút. ” Tu Tề nhìn chung quanh một vòng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui