Thuyết Tiến Hóa Nam Thần

"Vậy sao anh còn chọn Trương Bắc Trạch? Điều kiện của bọn họ không thể so sánh với VK, cái tên Diệp Thành Nhân đó cứ chê chúng ta ra giá quá cao, lề mà lề mề, nếu là bình thường anh đã không nhận rồi."

Nghiêm Tùng cười cười: "Cũng có thể là do tôi không thích bị người khác trói buộc."

Lý Nhất Hy sau khi hát thử đã đưa cho ông ta một bản hợp đồng rất có thành ý, không chỉ có phí tác giả khá cao, hơn nữa còn đảm bảo để ông ta được tự do sáng tác, chỉ có một điều kiện duy nhất là chuyên tâm sáng tác ca khúc cho cậu ta, không thể làm album cho người khác. Ý là hy vọng Nghiêm Tùng toàn tâm toàn ý chống lưng cho cậu ta. Lão Á rất vừa ý bản hợp đồng này nhưng Nghiêm Tùng có chút do dự, cho đến hôm nay mới đưa ra quyết định, điện thoại cho người quản lý của Lý Nhất Hy và Trương Bắc Trạch, nói cho bọn họ biết kết luận cuối cùng.

Kết quả chính là lựa chọn Trương Bắc Trạch.

"Nói xàm." Lão Á cùng ông ta đi vào thang máy, "bình thường anh một lần chỉ làm một album, những thứ khác đều vứt cho chúng tôi làm, nói cái gì mà chịu sự trói buộc chứ."

Nghiêm Tùng giả vờ xem điện thoại, ậm ừ một tiếng.

"Mẹ nó, đừng có giả vờ với tôi, mặc dù tôi đồng ý với quyết định của anh nhưng anh cũng phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng." Lão Á đẩy ông ta một cái.

Nghiêm Tùng không còn cách nào khác, chỉ đành cất điện thoại vào túi, trầm mặc một hồi, chỉ nói một câu: "Sự thật thắng hùng biện."

Nói cũng như không nói, nhưng điều này thể hiện ông ta rất xem trọng Trương Bắc Trạch. Lão Á càng tò mò hơn, hận một nỗi bây giờ không thể bắt Trương Bắc Trạch lại, lập tức thu âm thử.

Lúc này Trương Bắc Trạch đã ngủ say trên xe, Diệp Thành Nhân đang dặn dò những điều quan trọng với Kỷ Uyển, quay đầu qua thì thấy anh đã ngủ rồi, chỉ đành nói: "Tên nhóc này, ăn no là ngủ.”

Kỷ Uyển thanh minh thay anh: "Là hôm nay quay phim mệt quá đấy!"


Diệp Thành Nhân lại không nghĩ vậy: "Diễn viên chẳng như vậy chứ? Đoàn phim này còn đỡ, đến hôm nay vẫn chưa quay thâu đêm."

Theo lời anh ta, Kỷ Uyển nói ra sự lo lắng đè nén đã lâu trong lòng: "Anh Diệp, hiện giờ việc quay phim của Trương Bắc Trạch đã rất nặng rồi, nếu như thêm việc thu âm ca khúc và luyện nhảy nữa thì thân thể anh ấy có thể chịu nổi không?"

Diệp Thành Nhân đốt một điếu thuốc, hút một hơi, mở cửa sổ cho khói bay ra, bất đắc dĩ than một tiếng: "Không chịu nổi sóng to làm sao câu được cá lớn."

"Nhưng mà…"

"Biết bao nhiêu người muốn nổi tiếng mà không tìm được đường đi, hôm nay cơ hội bày ra trước mặt, cậu ta còn không nắm được thì không cần phải lăn lộn trong giới này nữa nữa." Diệp Thành Nhân lại hít mạnh một hơi: "Kỷ Uyển, giác ngộ của cô vẫn chưa đủ, cô có biết không, đợi phim truyền hình và album của Bắc Trạch được phát hành thì cậu ấy sẽ trở thành minh tinh. Ngôi sao! Star! Nếu như nổi tiếng rồi, đến đánh rắm còn có thể thu được tiền, chút khổ cực lúc trước có là gì?"

Kỷ Uyển không thể phản bác được. Lời của Diệp Thành Nhân cũng đúng. Có thể chịu được khổ cực thì sẽ hơn người, đạo lý đó cô hiểu….. Cô hơi nghiêng đầu nhìn Trương Bắc Trạch đang ngủ say bên cạnh, chỉ đành cầu cho anh sẽ không quá mệt mỏi.

Nhưng đúng như cô lo lắng, hành trình của Trương Bắc Trạch càng lúc càng dày hơn. Vì để có thể nhanh chóng thu âm, Diệp Thành Nhân để anh khôi phục lớp học luyện âm và vũ đạo, thỉnh thoảng còn kêu anh tham gia vào việc chọn ca khúc, mỗi ngày ngoài quay phim ra thì là luyện tập, ngay cả chút thời gian nghỉ ngơi nhỏ nhoi cũng bị chiếm dụng, Trương Bắc Trạch một ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể ngủ 4 đến 5 tiếng, ăn uống toàn là những đồ dinh dưỡng nhưng không có mùi vị gì hết.

Ngay cả khi đoàn phim đi quay phim ở ngoài, anh vẫn phải tuân theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi với cường độ cao như vậy.

Đoàn phim làm việc thuận lợi, việc quay phim hoàn toàn đi theo kế hoạch. Tổ quay ngoại cảnh đã tiến hành được nửa tháng, đợi Trương Bắc Trạch quay xong cảnh trong studio sẽ cùng Kỷ Uyển và Hướng Quan Vũ ngồi máy bay bay đến đoàn ngoại cảnh. Diệp Thành Nhân ở lại, một bên cùng Nghiêm Tùng thảo luận về ca khúc đơn của Trương Bắc Trạch, một bên lên kế hoạch cho Sài Trinh diễn một vai phụ, tiện thể giả vờ tìm ca khúc cho cái tên Thân Kinh chết tiệt ngày nào cũng thúc giục kia.

Kỷ Uyển ngồi trên máy bay, thấy Trương Bắc Trạch vừa lên máy bay đã đeo miếng che mắt đi ngủ thì thở phào cho anh. May mà ra ngoài quay thì không cần mỗi ngày tăng cường luyện tập nữa.

Không biết là vì ngủ say quá hay là do đeo miếng che mắt mà Trương Bắc Trạch không hề có phản ứng sợ độ cao khi ở trên máy bay, ngủ hai tiếng đồng hồ nên lúc hạ cánh rất có tinh thần.


Bởi vì đoàn phim giữ bí mật với bên ngoài nên mọi người có thể đi đường bình thường dành cho khách. Không ngờ có một nhóm fans hâm mộ thông tin nhanh nhạy, nhìn thấy bọn họ đi ra liền hưng phấn chạy tới.

Trương Bắc Trạch và Kỷ Uyển đi đầu tiên, nhìn thấy fans ào tới liền giật mình, bọn họ còn chưa phản ứng lại thì nhóm fans này nhìn rõ tướng mạo của Trương Bắc Trạch nên thất vọng tản ra, trên miệng còn kêu: "Đại Vũ, Đại Vũ ở đâu?"

Một fan tinh mắt phát hiện ra Hướng Quan Vũ đội mũ đứng phía sau bọn họ liền cùng nhau hò hét chạy tới.

Cảnh tượng náo nhiệt bên đó cùng với hình ảnh không ai ngó ngàng đến của bên này rất khác biệt, điều này làm cho Kỷ Uyển rất bất ngờ, hành vi của bọn họ….thật khiến người khác tổn thương? Ít nhất cũng cho người ta chút mặt mũi, để Trương Bắc Trạch ký tên một cái cũng được mà.

Hướng Quan Vũ dường như cũng phát hiện ra tình huống khó xử này, anh ta ngại ngùng cười, nhìn về phía Trương Bắc Trạch, Trương Bắc Trạch lại không hề để ý chút nào, ngược lại nhìn lại phía nhóm fans này vô tư cười nói: "Có thể cùng anh Hướng chụp ảnh chung, còn được ký tên thì nhóm fans này cũng may mắn quá rồi."

Kỷ Uyển nhìn thấy tự tôn Trương Bắc Trạch không hề bị tổn thương thì thở phào một hơi.

Ra khỏi sân bay đoàn phim dùng hai chiếc xe lớn đón toàn bộ nhân viên, qua vài tiếng đồng hồ thì cuối cùng bọn họ cũng đến được địa điểm quay phim.

Nơi được chọn để quay ngoại cảnh là ngoại ô của một thị trấn nhỏ không mấy phồn hoa, nhưng trước đây nơi này có một vị trí quan trọng, vị vua cuối đời Đường xây nên một thành lầu để trông nom, tường thành vẫn chưa xây xong đã bị bỏ hoang rồi. Bây giờ thành lầu cô độc này vừa hay lại trở thành nơi thích hợp để quay phim.

Bởi vì hoang vắng nên mười dặm xung quanh có rất ít cây cối, bụi bay đầy trời, Kỷ Uyển bước xuống từ xe liền nhìn thấy thành lâu cô độc đứng sừng sững trong ánh hoàng hôn, cảm giác cô đơn nhưng đẹp đẽ tăng lên, cô không nhịn được cảm thán một tiếng, đẹp quá.

Trương Bắc Trạch đứng phía sau cô cũng ngắm nhìn một lát, cười cười, phá hư bầu không khí nói: "Cũng chỉ là một tòa thành rách nát."

Kỷ Uyển vừa tức vừa buồn cười, vừa tiến hành khai sáng nghệ thuật cho anh, vừa đi về phía studio tạm thời của đoàn phim. Đạo diễn Châu đã đến trước bọn họ một ngày, lúc này đang quay cảnh đánh nhau của nhân vật phụ.


Cố Ngưng bởi vì hành trình nên cũng đến sớm một ngày, đang ở trong một cái lều mở tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, lúc này phỏng vấn đã sắp xong rồi nên ngồi ngay ngắn để nhiếp ảnh gia chụp hình. Cô ta nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài, không nhịn được nhìn ra xem, thấy Trương Bắc Trạch liền cười đứng lên, vẫy vẫy quạt với anh: "Bắc Trạch, Bắc Trạch."

Dư Thường Tĩnh đeo thẻ phóng viên cũng tò mò đứng lên, cô ta là phóng viên của tạp chí <Điện ảnh> quyền lực nhất cả nước, cũng là phóng viên độc quyền cho phim <Đại nghĩa giang sơn>. Hôm nay, là lần đầu tiên cô ấy đến ngoại cảnh tham quan, chuẩn bị phỏng vấn diễn viên và đạo diễn để chuẩn bị cho công tác tuyên truyền sau này.

Cô ta nhìn theo ánh nhìn của Cố Ngưng, nhìn thấy một nam nhân đẹp trai ăn mặc rất có khí chất. Ánh mắt anh cũng vừa hay nhìn qua, lộ ra nụ cười tỏa nắng.

Dư Thường Tĩnh là phóng viên của tạp chí điện ảnh, cũng đã gặp rất nhiều ngôi sao, tất nhiên trong đó cũng không ít trai đẹp. Nhưng cô ta vẫn chưa bao giờ gặp một nam nhân chói mắt như thế này.

Hoặc là bởi vì có ánh mặt trời. Trong lòng cô nghĩ ngợi.

Trương Bắc Trạch đi qua chào hỏi Cố Ngưng. Cố Ngưng cũng cười nói với anh, dẫn anh đi gặp Dư Thường Tĩnh.

"Vị này là đại phóng viên của tờ <Điện ảnh>, Dư Thường Tĩnh, còn vị này là Trương Bắc Trạch một trong những nam chính."

Thì ra là phóng viên tạp chí. Trương Bắc Trạch lộ ra nụ cười khách sáo.

Hai người bắt tay nhau, hỏi han qua lại vài câu. Cố Ngưng nói: "Phóng viên Dư, không phải chị nói muốn phỏng vấn nhân vật chính của phim sao? Thật trùng hợp, cậu ấy vừa đến cũng chưa có cảnh quay, vừa hay có chút thời gian đó."

Dư Thường Tĩnh hơi sửng sốt, cười nói: "Thật là trùng hợp sao?" Thật ra cô ta không muốn phỏng vấn Trương Bắc Trạch không có chút danh tiếng gì, trước khi đến, ngay cả tư liệu cô ta cũng chưa tìm hiểu, chỉ định phỏng vấn Hướng Quan Vũ nên tùy tiện nói vài câu, nhưng cô ta đã lăn lộn trong vòng giải trí này vài năm rồi, nhìn thấy ngôi sao nổi sau một đêm nhiều rồi, thế nên lúc nói chuyện luôn để lại đường sống, hơn nữa cô ta cũng không thể không nể mặt Cố Ngưng.

"Được rồi, vậy mọi người tiếp tục phỏng vấn đi, tôi đi gọi Hướng Quan Vũ giúp cho, để anh ấy chuẩn bị."

Trương Bắc Trạch hiểu đây là cơ hội mà Cố Ngưng cho anh, anh cảm kích cười với cô, Cố Ngưng nhìn anh chớp chớp mắt, quay người đi ra.


Kỷ Uyển lần này hiểu biết hơn, nhân lúc phóng viên Dư chuẩn bị, cô lập tức gọi điện cho Diệp Thành Nhân, Diệp Thành Nhân nghe xong nói liền mấy chữ "được", sau đó bảo cô nói với Trương Bắc Trạch phải chú ý vài chuyện, nguyên tắc là phải khiêm tốn thận trọng, nên khen bản thân thì phải khen. Sau cùng ông ta lại dặn dò Kỷ Uyển một chuyện, cuối cùng mới tắt máy.

Kỷ Uyển trong lúc chỉnh đốn trang phục cho anh thì nói với anh, Trương Bắc Trạch nghe rồi tỏ vẻ đã hiểu, chuyện mâu thuẫn như vậy làm sao hóa giải đây? Nhưng mũi tên đã lên dây rồi cũng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, chỉ là trong lòng mặc niệm khiêm tốn thận trọng, khen bản thân, trong sự thấp thỏm thì tiếp nhận phỏng vấn cá nhân lần đầu tiên trong đời.

May mà Dư Thường Tĩnh cũng không hỏi những vấn đề khó trả lời nào, đại đa số đều vây quanh vấn đề về phim, mỗi câu anh đều chọn cách dựa vào sự thật trả lời, cũng không tính là quá khó khăn.

"Câu hỏi cuối cùng, tôi nghe nói bộ phim này chọn nhân vật chính rất khốc liệt, cậu làm thế nào mà được chọn giữa nhiều người như vậy?"

Ánh mắt Trương Bắc Trạch lóe lên, vẫn mang theo nụ cười trả lời: "Thật sự là những đối thủ mạnh, tôi cũng không nghĩ đến việc có thể giành được nhân vật này, chắc là do cơ duyên."

Dư Thường Tĩnh nói cảm ơn anh, thu lại máy ghi âm, vừa thu dọn vừa hỏi tùy tiện một câu,

"Tôi nghe nói Mạnh Chu cũng đã thử nhân vật này?"

"Đúng vậy." Trương Bắc Trạch gật đầu.

Vậy sao lúc nãy cậu không nhắc đến? Dư Thường Tĩnh trong lòng lắc đầu, bây giờ trong giới này đâu có ai không dẫm lên người khác mà đi lên chứ, cậu ta cũng phải ngoại lệ, nếu đem ra so sánh thì có thể làm người khác nghĩ rằng cậu lợi hại hơn Mạnh Chu.

Tên nhóc này cũng non nớt quá.

Hai người bắt tay tạm biệt, Trương Bắc Trạch cười khoe tám cái răng: "Phóng viên Dư, cảm ơn chị đã nể mặt mà phỏng vấn tôi, nếu như lúc nãy chị từ chối tôi trước mặt mỹ nữ thì e rằng tôi phải quỳ khóc mất thôi."

Dư Thường Tĩnh sửng sốt, sau đó bật cười: "Đâu có, tôi vốn dĩ cũng chuẩn bị phỏng vấn cậu mà, chỉ có điều tôi vẫn chưa đi tìm cậu, Cố Ngưng giúp tôi kêu cậu đến rồi."

Tên nhóc này cũng không phải là không hiểu chuyện, nhưng nói chuyện thành thật thẳng thắn như vậy…. thú vị đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận