Thuyết Tiến Hóa Nam Thần

Độ tìm kiếm trên mạng về chuyện anh dùng chất cấm vẫn chưa giảm xuống, Trương Bắc Trạch không ăn không uống tự nhốt mình trong phòng 2 ngày, đến ngày thứ 3 trời còn chưa sáng, anh đã đem theo quả bóng rổ ra khỏi nhà. Kỷ Uyển nghe tiếng động nên biết anh ra ngoài rồi, trong lòng không yên tâm nên cũng dậy thay quần áo, ngay cả rửa mặt cũng chưa kịp rửa đã vội mang giày đi xuống lầu. Cô nhìn thấy bóng dáng cô độc của Trương Bắc Trạch đứng ở trạm xe buýt, bóng lưng tịch liêu đó làm cho cô vô cùng khổ sở.

Cô âm thầm theo anh lên xe, may mà sáng sớm nên trên xe chỉ có 2 người, không ai nhận ra Trương Bắc Trạch.

Trương Bắc Trạch đi đến ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhất, vừa ngồi xuống liền mệt mỏi nhắm mắt lại. Kỷ Uyển ngồi phía trước anh.

Xe buýt đã đi đến điểm cuối cùng Trương Bắc Trạch mới mở mắt đi xuống xe, Kỷ Uyển cũng theo xuống.

Bọn họ một người đi trước một người đi sau, dường như đi đến một khu thành cổ, đi xuyên qua những con đường dài, Trương Bắc Trạch đi đến một trường học đã bỏ hoang, ở sân vận động bằng đá mọc đầy cỏ dại lấy ra quả bóng rổ một mình bắt đầu ném bóng.

Đây chính là cách anh giải tỏa tâm tình. Kỷ Uyển đứng ở một bên yên lặng nhìn anh.

Cái bóng dưới rổ bóng di chuyển từ bên trái đến sau đầu, mặt trời lên đến đỉnh, tiếng đập bóng vẫn chưa dừng lại. Kỷ Uyển thấy Trương Bắc Trạch đã đổ mồ hôi đầm đìa, lo lắng mím môi lại.

Đột nhiên thân thể cao lớn mềm nhũn ngã ngửa về phía sau, đổ ra nền đất. Kỷ Uyển dường như cùng lúc xông lên trước.

Toàn thân Trương Bắc Trạch đều là mồ hôi đang nằm trên đất, cánh tay dài che mắt, hô hấp dồn dập.

Cho dù đã kiệt sức rồi mà tâm tình vẫn chưa tốt lên sao? Trái tim Kỷ Uyển vô thức nhói lên.

"Trương Bắc Trạch, phấn chấn lên." Nhưng cô chỉ có thể nói như vậy. Kỷ Uyển có chút hận sự bất lực của bản thân.

Trương Bắc Trạch che đi biểu cảm trên khuôn mặt mình, nhưng không có cách che đi sự ức chế và phiền muộn trong lòng.

「AAAAA——」

Cuối cùng anh cũng không nhịn được hét lớn lên.


Buổi chiều hai người về đến nhà, Kỷ Uyển quên mang di động, thấy Khiết Ni gọi đến mấy cuộc điện thoại, cô gọi lại, chỉ nghe thấy Khiết Ni nói: " Sao cậu chưa về lại trường, lẽ nào cậu muốn vì cái tên Trương Bắc Trạch đó mà bị đuổi học sao?"

Kỷ Uyển không biết phải làm sao, cô thật sự không nhẫn tâm rời đi khi Trương Bắc Trạch đang trong tình thế này, dù sao cũng phải đợi anh phấn chấn lên mới đi được……

"Bạn yêu à, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, cậu không thể vì cuộc sống của anh ta mà hủy đi tiền đồ của bản thân, anh ta chỉ là một nốt đệm trong cuộc đời cậu, hai người sau này sẽ không có giao điểm, cậu có hiểu không?"

"Mình……"

"Đừng do dự nữa, khó khăn lắm cậu mới thi đậu thạc sỹ, nếu bỏ lỡ cậu phải thi lại lần nữa đấy! Mình biết cậu tâm địa lương thiện, luôn nghĩ cho người khác, nhưng cậu cũng phải nghĩ đến cuộc sống của mình chứ!"

Kỷ Uyển biết bạn mình nói đúng, cô có thể bên cạnh một lúc nhưng không thể bên cạnh anh cả đời, cô cũng không thể vì anh mà từ bỏ cuộc sống của mình.

Cô cắn răng, cuối cùng hạ quyết tâm: "Mình biết rồi, ngày mai mình sẽ quay về."

Cúp điện thoại Kỷ Uyển không rõ tâm trạng mình lúc này, cô ủ rũ bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Trương Bắc Trạch vừa tắm xong đi ra, Kỷ Uyển khó xử hít nhẹ một hơi. Anh rõ ràng là vẫn chưa thoát khỏi chuyện đó, như vậy cô làm sao nỡ nhẫn tâm rời đi?

"Sao vậy?" Trương Bắc Trạch ngước mắt lên, nhìn biểu cảm khó xử của cô, lẽ nào lại có tin xấu gì nữa sao? Trái tim anh lộp bộp rơi xuống.

"Tôi……" Kỷ Uyển biết sớm muộn cũng phải mở lời, đang định lấy hết dũng khí để nói ra thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa, "Mở cửa, nhanh mở cửa."

Kỷ Uyển nghe ra là giọng của Diệp Thành Nhân, chỉ đành nuối lại lời muốn nói mà chạy ra mở cửa.

Diệp Thành Nhân lại cười haha bước vào, xoa tay nói: "Bắc Trạch, có công việc rồi, nhanh lên, đi thay một bộ vest chỉnh tề nào!"

Nghe vậy hai mắt Kỷ Uyển sáng lên: "Có công việc sao? Công việc gì vậy?"


"Là một cô gái xinh đẹp mời Bắc trạch của chúng ta ăn bữa cơm." Diệp Thành Nhân cười nói.

Trương Bắc Trạch sửng sốt.

"Là cô gái xinh đẹp nào vậy?" Kỷ Uyển hỏi, cùng mỹ nữ ăn cơm sao lại nói là công việc?

"Ai da, cô không cần lo, Bắc Trạch, cậu đi thì gọi người ta là cô Tần nhé, những thứ khác không cần hỏi, ghi nhớ, nhất định phải tiếp đón cô ấy cho tốt, đừng làm cô ấy không vui nhé!"

Trương Bắc Trạch đứng lên, có chút hiểu ra: "Anh Diệp, anh muốn em đi….bồi rượu?"

"Ai da, sao em lại nói khó nghe như vậy, bữa cơm, bữa cơm em hiểu không? Hơn nữa cô Tần gia cảnh không tầm thường, nếu như cô ấy nhìn trúng em thì sau này em còn có cơ hội nổi tiếng!" Diệp Thành Nhân nhìn anh ta cười ám muội, "Hiểu chưa? Cô Tần mời em ăn cơm là nể mặt em, nên làm thế nào em phải hiểu rõ, đừng như lần trước nữa nhé."

Kỷ Uyển không thể nào tưởng tượng ra, thì ra anh Diệp muốn Trương Bắc Trạch đi…… "Không được! Anh Diệp, không được."

Trương Bắc Trạch lắc đầu, "Xin lỗi anh Diệp, em không đi đâu."

Diệp Thành Nhân lập tức thay đổi sắc mặt, ông ta hung ác nói: "Không đi sao? Mẹ kiếp, cậu còn có tư cách gì nói với tôi cậu không đi? Cậu bây giờ đã bị phong sát rồi cậu không biết sao? Không còn ai muốn tìm cậu quay phim! Ra album không ai mua! Cậu không thể tiếp tục lăn lộn trong giới này rồi, lấy tư cách gì ra chọn công việc chứ!"

Trương Bắc Trạch cả người căng chặt, nắm bàn tay thành quyền nói: "Có vậy em cũng không đi."

"Cậu không đi thì đền tiền cho tôi! Cậu có biết lão tử đây vì bồi dưỡng cậu đã tốn bao nhiêu tiền không? Cái đĩa đơn của cậu xui xẻo giống y như người khác, phim truyền hình bì dừng công chiếu, công với những cái khác tôi cũng đã tốn hơn trăm vạn rồi đấy! Mẹ kiếp, một câu không đi của cậu là xong sao? Cậu lấy gì đền tiền cho tôi!"

"Em……" Trương Bắc Trạch bị ông ta ép đến nói không nên lời.


"Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu không đi chính là vi phạm hợp đồng, ngày mai cậu đem 200 vạn ra đây! Nếu như không có thì im miệng lại cho tôi, lão tử bảo cậu làm gì thì cậu phải làm!" Diệp Thành Nhân hung hăng nói.

Mặt của Trương Bắc Trạch nghẹn đến đỏ bừng, có thể nhìn ra anh đang cố gắng đè uống sự uất ức và phẫn nộ, nhưng đứng trước hiện thực và tiền bạc anh không tìm được cách ngẩng đầu lên.

Trong phòng trầm mặc khá lâu, Diệp Thành Nhân lạnh giọng ra lệnh: "Còn không nhanh đi sao!"

Bàn tay nắm thành quyền của Trương Bắc Trạch dường như sắp bật ra máu, anh không có cách, anh không nghĩ ra cách! Lẽ nào anh thực sự phải…...

"Tôi đền!"

Hai người đàn ông cùng lúc nhìn về phía Kỷ Uyển, chỉ nhìn thấy gương mặt phẫn nộ đến đỏ bừng của cô: "Hai trăm vạn phải không? Ngày mai tôi sẽ đưa cho anh! Sau này Trương Bắc Trạch sẽ không còn là nghệ sĩ của anh nữa!"

Diệp Thành Nhân ngẩn người, sau đó cười to: "Cô đưa? Cô lấy gì mà đưa? Cô xem tôi là con nít 3 tuổi dễ lừa gạt như vậy sao?"

"Có tin hay không qua ngày mai sẽ biết thôi! Bây giờ mời anh rời đi, chúng tôi không hoan nghênh anh!" Kỷ Uyển phẫn nộ chỉ ra phía cửa.

Diệp Thành Nhân nhìn thấy Kỷ Uyển kiên quyết như vậy, thật sự muốn xem cô muốn chơi trò gì: "Được! Lão tử tin cô lần này! Nếu như dám lừa lão tử, lão tử sẽ bẻ chân cô!" Anh ta nói thêm một câu rồi quay người rời đi.

Đợi Diệp Thành Nhân rời đi, Trương Bắc Trạch nói: "Kỷ Uyển, cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy! Lúc này còn giận hờn như con nít, cô mau thu dọn đồ đạc rồi đi đi, về nhà đi." Anh không thể kéo cô xuống nước cùng.

Kỷ Uyển thở hổn hển, hồi phục tâm tình mới nói: "Anh yên tâm, số tiền này tôi có."

"Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!"

"Thật ra nhà tôi cũng được xem như có tiền, còn nữa, khi ăn tết người lớn trong nhà sẽ cho chúng tôi một ít tiền. Yên tâm đi." Kỷ Uyển nói năng hùng hồn, nhưng thật ra không có nhiều tiền như vậy. Hoặc là trước đây cô có, nhưng cô chưa bao giờ chú ý đến, trừ tiền sinh hoạt phí, những thứ khác đều lấy đi làm từ thiện mất. Bây giờ cô lại có chút hối hận vì sao lại đi quyên góp nhiều tiền như vậy cho cô nhi viện chứ…… Cô bị chọc tức đến nỗi mất hết lý trí rồi sao?

"Tôi phải đi điện vài cuộc điện thoại đã, anh đừng lo lắng, ngày mai chúng ta nhất định sẽ hủy bỏ được hợp đồng."

Nói xong cô quay người đi vào phòng lại bị Trương Bắc Trạch giữ lại: "Cho dù cô có tiền tôi cũng không muốn cô giúp tôi bỏ tiền ra."


"Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, lẽ nào anh thực sự muốn đi bồi rượu sao?"

"Tôi……"

Kỷ Uyển lập tức biết mình lỡ lời bèn áy náy nói: "Xin lỗi, tôi không có ý như vậy."

Trương Bắc Trạch cười khổ: "Không sao, cô nói là sự thật mà."

"Tôi chỉ cảm thấy anh không nên bị đối xử như vậy, anh xem như là bạn bè cho mượn, sau này trả được không?

"Chúng ta không thân không thích, sao cô lại muốn giúp tôi? Cô không sợ tôi không trả nổi số tiền này sao?"

Kỷ Uyển hơi hé miệng, bất lực nói ra tình hình của cô lúc này: "Trương Bắc Trạch, tôi, ngày mai tôi phải quay về rồi, đây là việc cuối cùng tôi có thể giúp anh."

Sắc mặt Trương Bắc Trạch trắng bệch: "Cô về đâu?" Cô cũng muốn rời xa anh sao?

"Tôi phải về lại trường để đi học…… Xin lỗi……"

"À, là về trường đi học sao? Đi học là tốt." Trương Bắc Trạch chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, anh ngơ ngác nói: "Đi học là tốt."

"Cho nên để tôi giúp anh được không? Coi như để tôi an tâm một chút"

Trái tim Trương Bắc Trạch dường như bị sự lạc lõng và trống rỗng chiếm lấy, anh gật đầu quay người đi về phòng.

Mũi của Kỷ Uyển cay cay, nhưng cô không kêu anh lại, cô cảm thấy chột dạ và áy náy. Nhưng hiện giờ điều cô có thể làm vì anh chính là để anh thoát khỏi người quản lý Diệp Thành Nhân này. Cô về phòng nghĩ ngợi hồi lâu mới điện thoại: "A Hành."

Chiều ngày hôm sau, giám đốc ngân hàng mang theo nhân viên đem 200 vạn đưa đến công ty quản lý. Hai trăm vạn tiền mặt bày ra trước mặt mọi người, làm cho bọn họ rất ngạc nhiên. Kỷ Uyển để Diệp Thành Nhân hủy hợp đồng trước mặt mọi người, sau đó cùng Trương Bắc Trạch rời khỏi công ty giải trí Tinh Hoàng.

Sau đó Trương Bắc Trạch tiễn Kỷ Uyển đến sân bay. Lúc anh nhìn bóng dáng Kỷ Uyển khuất sau cửa đăng ký, người thanh niên 20 tuổi dần dần khuỵu xuống, trong phòng chờ người qua kẻ lại, cô độc chôn mặt vào đầu gối rất lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận