Thuyết Tiến Hóa Nam Thần

“Cắt! Tạm dừng.”

Bộ phim hài nhẹ nhàng “Không phải là ngẫu nhiên” sau bắt đầu lần quay chụp đầu tiên trong studio khi về nước. Trương Bắc Trạch vốn đã nắm rõ nhân vật, còn nghỉ ngơi 2 ngày mới tiếp tục quay lại xảy ra sai sót, giống như vẫn chưa nhập vai được vậy. Một cảnh đơn giản bị NG mười mấy lần.

"Xin lỗi đạo diễn, tôi muốn nghỉ ngơi một lát." Trương Bắc Trạch biết trạng thái của mình không tốt, có ý xin lỗi đưa ra yêu cầu.

Đạo diễn Lục cũng có ý đó liền gật đầu đồng ý ngay.

Tiểu Phương lo lắng nhìn Trương Bắc Trạch đi ra khỏi studio: "Anh Trương, có phải có chỗ nào không thoải mái không?"

Trương Bắc Trạch lắc đầu: "Tôi đi nằm một lát cậu đừng đi theo."

Nghe vậy Tiểu Phương dừng bước, nhìn Trương Bắc Trạch đi vào phòng nghỉ, sau đó cậu ta liền gọi điện thoại cho Kỷ Uyển: "Chị Kỷ, anh Trương hôm nay cứ rầu rĩ không vui, quay phim cũng không thể tập trung, em hỏi có phải không thoải mái không anh ấy lại nói không có."

Kỷ Uyển ở đầu dây bên kia im lặng một lát: "Bây giờ anh ấy đâu?"

"Nói là vào phòng nghỉ nằm một lát."

"Vậy cậu để anh ấy nghỉ ngơi một lát, tôi sẽ gọi điện hỏi anh ấy."

“Vâng ạ.”

Kỷ Uyển cúp máy, ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc nhìn di động cắn môi. Thật sự không cần hỏi cô cũng biết vì sao Trương Bắc Trạch khác thường.

Bởi vì hôm qua anh cầu hôn cô nhưng cô lại từ chối.


Kỳ thật cho đến bây giờ cô vẫn còn đang mơ màng không dám tin. Hôm qua lúc cô về đến nhà, vừa gặp đã bị anh ôm vào phòng ho/an ái, sau khi tình cảnh mãnh liệt hơn bình thường qua khi anh lại lấy ra một chiếc nhẫn, cầu hôn cô.

Cô hoàn toàn chấn động, bản thân cũng không biết chuyện gì xảy ra lại mở miệng từ chối…… Thật ra cũng không phải quả quyết từ chối, cô chỉ nói cần chút thời gian để suy nghĩ, nhưng sắc mặt của Trương Bắc Trạch liền ảm đạm.

Nếu là lúc trước cô sẽ không do dự đồng ý ngay. Nhưng lần nói chuyện cuối cùng với ông nội trước khi ông mất là muốn cô suy nghĩ về chuyện yêu đương và hôn nhân, nếu cô chỉ dựa vào tình cảm mà đồng ý vậy thì chẳng khác nào làm trái lại lời chỉ dạy của ông nội, hơn nữa bản thân cô…… còn có một chút mê mang.

Trương Bắc Trạch rốt cuộc là mang tâm trạng gì mà cầu hôn cô vào lúc này chứ? Lẽ nào anh đã nhìn ra khúc mắc trong lòng cô, cho nên mới làm như vậy để làm cô an tâm? Hay là thật sự muốn cùng cô về chung một nhà?

Kỷ Uyển vuốt ve di động, muốn gọi cho Trương Bắc Trạch nhưng lại chần chừ, không cách nào ấn phím.

"Kỷ Uyển, xin lỗi đã để con đợi lâu rồi." Cửa phòng làm việc bị mở ra, đi vào là chú ba của Kỷ Uyển, cũng là chủ tịch mới nhận chức của Tập đoàn VK - Kỷ Duật Bằng.

"Không sao, chú ba." Kỷ Uyển cười đứng lên, "Chú tìm con có chuyện gì sao?"

“Ngồi xuống nói chuyện……”

Hơn 7 giờ tối, Trương Bắc Trạch đang quay cảnh bổ sung bị hỏng lúc sáng, Ngô Lôi vốn dĩ có thể đi rồi nhưng cũng không có việc khác nên ở lại giúp anh tiến hành quay phim.

Bọn họ đang quay cảnh hai người vui vẻ cười đùa trong nhà thì Kỷ Uyển nhẹ nhàng đi vào. Trương Bắc Trạch vừa nhìn thấy cô trên khuôn mặt liền lộ ra vẻ không tự nhiên.

“Cắt, NG!” Đạo diễn Lục nhanh mắt phát hiện ra.

Kỷ Uyển hơi nhăn mày, nghĩ ngợi rồi đi ra.

Ai biết được lúc ra đến cạnh cửa liền nghe thấy Trương Bắc Trạch kêu to lên: "Kỷ Uyển!"


Rõ ràng máy quay vẫn đang quay, anh thì đang diễn, đột nhiên lại kêu to như vậy làm mọi người trong đoàn phim giật mình sửng sốt, động tác nhất trí nhìn theo ánh mắt của anh nhín chằm chằm Kỷ Uyển.

Tiếng gọi này còn cổ quái hơn 100 lần so với lúc ở St.Andrew, Kỷ Uyển thật sự không nghĩ đến anh sẽ làm ra việc không chuyên nghiệp như vậy. Cô hơi quẫn bách cười với mọi người.

Trương Bắc Trạch không coi ai ra gì đi thẳng về phía cô, hình như vẫn không phát hiện bản thân đã làm ra việc gì: "Em đi đâu?"

“Em về phòng nghỉ chờ anh.”

Trương Bắc Trạch nhìn cô thật lâu, sau đó mới gật đầu, quay người xin lỗi mọi người và đạo diễn.

Ngô Lôi ngơ ngác đứng đó, bây giờ cô còn không hiểu thì đúng thật là ngốc quá!

Nửa tiếng sau, Trương Bắc Trạch quay về phòng nghỉ, mở cửa ra liền nhìn thấy Kỷ Uyển đang trầm tư ngồi trên ghế, chuyên tâm đến nỗi không biết anh đi vào.

"Kỷ Uyển." Anh kêu một tiếng lúc này Kỷ Uyển mới ngẩng đầu lên.

"À, anh quay lại rồi à." Cô cười đứng lên.

"Ừm." Biểu tình của anh nhàn nhạt, cởi bỏ y phục diễn ra.

Nhất thời trong phòng im lặng, 2 người đều không nói gì.

"À, hôm nay chú ba của em tìm em nói một việc rất quan trọng." Kỷ Uyển có ý muốn phá vỡ sự ngại ngùng này, tìm một chủ đề để nói.


“Chuyện gì?”

"Chú ấy muốn ba em chuyển cổ phần của VK cho em." Bởi vì ba cô bị mẹ kế lợi dụng, có ý đồ đoạt di sản của ông nội để lại, bây giờ mẹ kế vì phạm tội kinh tế nên bị bắt, địa vị của ba ở công ty rất khó xử, chú ba cũng trực tiếp thể hiện không thể tin tưởng ba cô được nữa, nhưng chú ấy cũng không muốn làm quá tuyệt tình liền nghĩ đến một cách trung gian, là bảo cô đi khuyên ba cô chuyển cổ phần lại cho cô, lại thêm cổ phần ông nội cho, cô có thể ngồi lên vị trí tổng giám đốc của VK. Mặc dù kinh nghiệm còn non nớt nhưng cố đã thành công đào tạo Trương Bắc Trạch nên cổ đông cũng sẽ không có ý kiến lớn gì.

"Sau đó thì sao?" Trương Bắc Trạch vừa mở nút áo vừa lãnh đạm hỏi.

"Em đã suy nghĩ rất lâu, dù sao em cũng là một phần của Kỷ gia, nếu em không tiếp nhận, tình cảm giữa bố và các chú sẽ nhạt đi, bên nhà em cũng sẽ xa cách dần với họ hàng." Kỷ Uyển thở nhẹ một hơi, "Cho nên em định đi khuyên bố, sau đó hỏi ý kiến anh."

"Hỏi ý kiến anh cái gì?"

"Anh muốn vào VK không? Hay muốn tiếp tục làm ở công ty riêng?"

"Em hỏi anh làm gì?" Khuôn mặt Trương Bắc Trạch trầm xuống, lời nói mang ý châm chọc, "Quản lý của anh không phải là em sao? Đi đâu để phát triển tốt nhất đối với anh không phải là chức trách của quản lý như em sao?"

“Em…”

"Nếu anh không muốn vào VK, sau đó chúng ta liền đường ai nấy đi sao?"

Kỷ Uyển kinh ngạc nhìn anh: "Anh đang nói gì vậy?"

Trương Bắc Trạch cắn chặt hàm dưới: "Kỷ Uyển, hôm qua anh cầu hôn em liền từ chối, hôm nay cả ngày anh không thể phấn chấn lên được, em lại bình tĩnh ngồi đây bàn công việc với anh. Có phải em sớm đã quyết định rồi không?"

"Quyết định gì?"

Trương Bắc Trạch mím môi nhìn thẳng về phía cô, 2 từ "Chia tay" không thể nói ra.

Kỷ Uyển không hiểu ý anh còn giải thích: "Anh hiểu lầm rồi, em chỉ muốn suy nghĩ thêm thôi……"

"Em do dự có nghĩa là anh còn có chỗ làm không tốt, em nói ra đi, anh sẽ sửa."


"Không, không phải lỗi của anh." Kỷ Uyển liền nói.

"Vậy là lỗi của ai?"

"Là lỗi của em." Kỷ Uyển không do dự lập tức nói.

Trương Bắc Trạch sửng sốt.

"Thật đó, là lỗi của em, em vừa nhỏ mọn vừa ích kỷ lại thích làm ra vẻ……"

"Đợi đã, em làm sao?" Trương Bắc Trạch cảm giác có phải anh đã bỏ qua điều gì rồi không?

Kỷ Uyển cắn môi sau đó mới nhìn anh nói: "Rõ ràng là em ủng hộ anh đi con đường này, biết rõ là công việc của anh còn không nhịn được ghen bậy bạ, còn bị anh phát hiện, làm cho anh tâm tình bất an, còn không phải ra vẻ thì là gì nữa? Lúc nãy rõ ràng anh nhìn thấy em nên mới trở nên không tự nhiên, là em làm anh lo lắng ảnh hưởng đến công việc. Em lo mình không thích hợp làm vợ anh, ngộ nhỡ có một ngày anh trở thành sự trói buộc của anh……" Anh sẽ trách em.

Lời Kỷ Uyển nói bị Trương Bắc Trạch nuốt hết vào bụng. Một nụ hôn vừa dừng sức vừa mãnh liệt làm 2 người thở dốc.

Kỷ Uyển mềm nhũn trong vòng ôm của anh, nói ra hết những lời trong đầu đang suy nghĩ: "Thật ra em còn sợ, em sợ anh nhập vai quá sâu sẽ có một ngày anh yêu người con gái khác, em không tin tưởng anh như vậy, thật xin lỗi……"

Trương Bắc Trạch ôm chặt cô trong lòng, dường như muốn hòa tan cô vào người mình: "Kỷ Uyển, Kỷ Uyển, lúc trước bố nuôi nói diễn viên sẽ bị tinh thần phân liệt, anh thấy nhân vật anh diễn là nhân cách khác của anh, nhưng chỉ cần anh là Trương Bắc Trạch, anh sẽ chỉ yêu em, chỉ yêu một mình em." Anh gấp gáp nói bên tai cô.

“Thật sao?”

"Thật đấy, em rời xa anh có thể em sẽ sống tốt hơn, nhưng anh rời xa em…… là không thể."

Kỷ Uyển vừa khóc vừa cười: "Em cũng không thể."

Trương Bắc Trạch ôm gương mặt cô, thâm tình nhìn cô: "Vậy em có thể cho anh đáp án cầu hôn một lần nữa không? Anh đảm bảo sẽ cố gắng hết sức làm một người chồng tốt, để em cả đời đều cảm thấy hạnh phúc!"

Kỷ Uyển cũng thâm tình nhìn anh cười, gật đầu thật mạnh: "Được! Em đồng ý với anh!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận