Ti Mệnh

Trong Hoang Thành, thời gian không phân thành ngày đêm, nhưng dù sao những kẻ bị đày ải chốn hoang vu này trước khi phạm phải tội ác tày đình cũng từng là con người, có thói quen hoạt động ban ngày, buổi tối nghỉ ngơi, cho nên đến một canh giờ nhất định, chiếc chuông lớn trên tường thành sẽ được gõ lên, vang vọng cả tòa thành báo hiệu thời điểm chuyển giao giữa ngày và đêm.

Nữ Oán an bài Trường Uyên và Nhĩ Sanh ở trong một căn phòng nhỏ một ở khu nhà thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng bên trong lại khác xa những nhà dân thường khác. Trong phòng chỉ có một cái hang đen ngòm, đi hết cầu thang, xuống bên dưới mới chính là phòng ở. Hoang Thành không có đêm, mọi người theo thói quen mà ngủ ở những nơi tối tăm vì vậy dần hình thành thói quen ngụ trong lòng đất.

Nhĩ Sanh thắp nến lên. Ngồi lặng mình trong cái động tối đen này được một lúc, Nhĩ Sanh phát hiện mình không sao ngủ được bèn lặng lẽ ôm chăn gối, muốn lén vào trong phòng Trường Uyên. Không ngờ, vừa mới ra đến cửa nàng bắt gặp ngay Nữ Oán đang đứng ngoài phòng mình.

Nhĩ Sanh bĩu môi, nói: “Cô đứng đây làm gì ?”

Nữ Oán chỉ thản nhiên liếc nhìn nàng một cái: “Cô nương muốn ngủ cùng vị công tử kia ?”

“Đương nhiên.” Nhĩ Sanh tưởng nàng muốn quấy rối, vội bày ra tư thế phòng bị, “Đừng tưởng cô hết lần này đến lần khác chen giữa những lúc thân mật của ta và Trường Uyên là có thể thật sự tách chúng ta ra. Ta và Trường Uyên sớm đã ngủ cùng nhau từ trước !”

“Cả hai người đều thích đối phương.” Nữ Oán nhẹ giọng nói, thanh âm trầm thấp thoạt nghe vẫn đáng sợ như trước, nhưng so với bình thường thì chân thật hơn rất nhiều. “Ta có thể thấy được …”

Nàng khẽ cụp xuống hàng mi, xoay người rời đi, thân hình trong gió thoạt nhìn có chút tiêu điều. Nhất thời, nhất thời, Nhĩ Sanh dường như thấy được loại tâm tình trong lời nói của Trường Uyên – hâm mộ, nàng ta hâm mộ hai người bọn nàng.

Nhĩ Sanh nhìn theo bóng lưng Nữ Oán, chớp chớp mắt nói: “Nếu muốn tìm nam nhân, trực tiếp ra tay không phải là được sao ?”

“Nhĩ Sanh ?” Trường Uyên ở trong phòng nghe được động tĩnh bên ngoài, mở cửa đi ra thì thấy Nhĩ Sanh đang ôm chăn gối đứng đó. “Ngủ một mình nên sợ sao ?”

Nhĩ Sanh là một cô gái gan dạ, sao có thể sợ ngủ một mình, chẳng qua là nàng muốn được ở cùng một chỗ với Trường Uyên mà thôi. Nhĩ Sanh thuận miệng đáp: “Ừm, có chút sợ hãi.” Vừa nói vừa nhanh nhẹn chen vào bên trong gian phòng của Trường Uyên. “Đêm nay chúng ta ngủ chung đi !”

Nói xong Nhĩ Sanh tung tăng chạy vào trong động, lưu lại Trường Uyên vẫn đang ngẩn ngơ đứng ngoài. Không biết nghĩ đến điều gì, khuôn mặt Trường Uyên thoáng ửng hồng, sắc đỏ chậm rãi lan rộng đến tận mang tai. Đưa tay che ngực, cảm thụ nhịp đập càng lúc càng không vững vàng trong lồng ngực, Trường Uyên buồn rầu cau mày thì thào tự nhủ: “Cái loại chuyện này … Ta còn chưa có kinh nghiệm …”

Nhưng, sự thật đã chứng minh, tất cả chỉ là Trường Uyên nghĩ ngợi nhiều.

Khi hắn bước vào trong hang, Nhĩ Sanh đã đem chăn nệm của mình trải xuống đâu ra đó, ngoan ngoãn nằm lui vào, vỗ vỗ vị trí trống không bên người nói: “Trường Uyên mau ngủ đi, cả ngày nay thật sự đã mệt mỏi rồi.” Nói xong liền cứ vậy mà che đầu , ngủ khò khò.

Trường Uyên ngây ngốc đứng bên giường, tính tình lãnh đạm trời sinh khó có được mấy khi sinh ra loại xúc động muốn cười khổ như lúc này.

Ngủ chung thật sự là …

Trong lúc nhất thời, Trường Uyên cũng không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là thở phào nhẹ nhõm hay bất mãn khó hiểu.

Chút “muộn”, trong Hoang Thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui