Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa

Chung Duy Duy bị Trọng Hoa nhìn cảm thấy vô cùng tức giận, cảm thấy mình thiệt thòi lớn rồi. Bị thiệt thì phải đòi lại, liếc dưới người Trọng Hoa, rồi ý vị sâu xa cười một tiếng.

Quả nhiên trong mắt Trọng Hoa hiện lên một tầng tức giận, cắn răng tìm lỗi: “Nghe nói, ngươi nói với Hồ Tử Chi, trẫm đánh ngươi một cái bạt tai.’’

Chung Duy Duy mở mắt nói mò: “Không có chuyện đó, bọn họ đã nghe lầm rồi.’’

Trọng Hoa cười gằn: “Trẫm còn phạt ngươi quỳ dưới ánh nắng chói chang suốt một buổi chiều, đầu gối ngươi đến nay còn đau, có muốn trẫm xem cho, nghiệm thương một chút hay không?’’

Chung Duy Duy lập tức lôi Hựu Hựu ra làm bùa hộ mệnh, giả vờ sợ nhỏ giọng nói: “Bệ hạ muốn phạt thì phạt đi, mặc dù vi thần rất sợ, nhưng cũng cam nguyện chịu phạt.’’

Hựu Hựu thấp thỏm bất an nhìn Trọng Hoa, rồi nhìn Chung Duy Duy, nắm tay nàng thật chặt, nhỏ giọng nói: “Cha, dì Duy không có trừng Lữ Hiền phi, dì còn bảo con đừng xem mà.’’

Trọng Hoa thu vẻ giận dữ, ôn hòa sờ sờ đầu Hựu Hựu: “Ta biết, con đi theo Tiểu Đường về trước đi, ta có chuyện muốn nói với dì Duy con.’’


Chung Duy Duy sợ hãi ôm chặt lấy Hựu Hựu không buông tay, Hựu Hựu lại khó khăn xin tha cho nàng: “Cha, dì Duy không có trừng Hiền phi thật mà, con có thể làm chứng, người đừng phạt dì ấy.’’

Trọng Hoa cả giận nói: “Chung Duy Duy, lấy đứa trẻ hiền lành làm bia đỡ đạn, ngươi còn không biết xấu hổ?’’

Chung Duy Duy lau nước mắt vốn không có: “Bệ hạ có chỉ thị, sống trước nói sau.’’

Lời này là lời Trọng Hoa đã nói, giờ phút này bị nàng áp dụng, Trọng Hoa nghẹn không nói nên lời. Nhưng nghĩ đến hai ngày này nàng biểu hiện vui vẻ, rốt cuộc không làm hết bổn phận đề cử việc cung phi, an bài hầu hạ với hắn nữa, hắn quyết định tha thứ cho nàng: “Trà này miễn cưỡng có thể vào miệng, nể mặt nó, tha cho ngươi.”

Tuy Trọng Hoa không giỏi chế trà phân trà, lại có công phu thưởng thức trà số một số hai trên đời này, Chung Duy Duy được một câu “Miễn cưỡng có thể uống được” của hắn, nhất thời mở cờ trong bụng, hết sức trôi chảy nói: “Tạ chủ long ân.’’ Rồi cẩn thận hỏi hắn: “Bệ hạ cảm thấy, mọi người đã quen uống trà thang, uống cái này, có quen hay không?’’

Trọng Hoa cũng nghiêm túc nói chính sự với nàng: “Ngươi muốn làm tán trà*, hạ giá trà xuống, để cho người mua trà nhiều hơn?’’

(*Tán trà: loại lá trà xanh phơi khô chưa được ép thành viên hay khối.)

Mặc dù nhị sư huynh rất đáng ghét, nhưng Chung Duy Duy không thể phủ nhận, hắn là người hiểu nàng nhất, nàng hứng thú bừng bừng tâm sự cùng hắn: “Đúng vậy, kỹ thuật làm ra bánh trà quá phức tạp, giá cả đắt đỏ, người mua được dù sao cũng là số ít, uống còn tốn thời gian lại phí sức. Dân chúng tầm thường uống là trà mạt tử, muốn uống tốt một chút hoặc là chiêu đãi khách, lại không mua nổi bánh trà, cho nên ta nghĩ, có thể thử tán trà xem sao.’’

“Ý tưởng không tệ, nói tiếp.’’ Trọng Hoa nháy mắt với Tiểu Đường, Tiểu Đường hiểu ý, lặng lẽ dắt Hựu Hựu ra ngoài, lại đuổi cung nhân hầu hạ bên cạnh, chỉ để lại hai người Trọng Hoa và Chung Duy Duy.

Chung Duy Duy đang nói rất hưng phấn, bất giác bừng tĩnh: “Tán trà này, trước kia đã có người làm, nhưng luôn không đúng cách, ta nghĩ, chủng loại nhiều một chút dù sao cũng không sai, chỉ cần bệ hạ dẫn đầu uống, chắc hẳn người dám thử cũng sẽ không ít...’’

Trọng Hoa nghe nàng nói xong, đột nhiên nói: “Ngươi rất thông minh, những ý tưởng này rất thú vị, trà mới làm ra cũng rất tốt, là gia học sao?’’


Nụ cười trên mặt Chung Duy Duy thoắt đã không thấy,hơi rủ mắt, nhàn nhạt nói: “Vâng. Trước kia bệ hạ đã từng hỏi, vi thần cũng từng đáp, cha ta mẹ ta yêu trà đạo, ở sâu trong núi, tâm hoài thiên hạ, đáng tiếc dịch bệnh nên sớm đã qua đời.’’

“Ngươi từng nói, trẫm nhớ.’’ Trọng Hoa như có điều suy nghĩ, “Chẳng qua là trẫm cảm thấy, những lời ngươi vừa mới nói có chút quen tai, dường như trẫm đã từng nghe người ta nói ở đâu rồi. Hình như là chuyện khi còn nhỏ, lúc ấy  phụ hoàng còn chưa kế vị, dẫn trẫm dạo chơi vườn trà, gặp được một người, ông ấy đã từng nói lời giống thế, phụ hoàng còn khen ông ta có hiểu biết nữa.’’

“Trí nhớ bệ hạ thật tốt.’’ Tay Chung Duy Duy ở trong tay áo nắm chặt thành đấm, mỉm cười nhìn về phía Trọng Hoa: “Đúng rồi, còn có một việc, Hồ Tử Chỉ, nàng ta đang nóng lòng muốn dốc sức vì bệ hạ.’’

Trong nháy mắt vẻ mặt Trọng Hoa trở nên u ám, âm u trợn mắt nhìn Chung Duy Duy, nàng chỉ có bản lãnh này, mỗi lần hắn mới vừa cảm thấy khiến cho nàng vui một chút, nàng sẽ lập tức khiến cho hắn cực kỳ phẫn nộ, lửa giận bốc lên ba trượng. Tính khí hắn mặc dù không tốt, nhưng đối với người khác cũng không vui giận thất thường như vậy, có thể thấy Chung Duy Duy quả thực là chọc cho người hận, nếu không chính là, nàng biết như thế nào có thể đâm hắn bị thương, cho nên cố ý làm thế.

Chung Duy Duy càng thành khẩn: “Nếu Hồ Tử Chi không phải muốn tặng đồ cho vi thần, ra tay rất hào phóng, hai viên trân châu to tròn, nàng ta đang nóng lòng muốn thừa sủng. Vi thần đã quan sát cẩn thận, cảm thấy nàng ta nhất định sẽ không giống như Trần Tê Vân.

Trần thị tuy là đại tộc Giang Đông, nhưng ở trong triều cũng không có sâu rễ tốt cây như Hồ gia. Hồ gia đại biểu đại tộc huân quý trong cung, bị Vi thị và Lữ Thị áp chế nhiều năm như thế, bọn họ cam tâm thật sao? Vi thần cho là bọn họ nhất định cũng đã nóng lòng lắm rồi.’’

Trọng Hoa đặt mạnh ly trà trong tay xuống, nước trà màu đỏ tràn ra, làm dơ tay áo Chung Duy Duy, nàng làm như không thấy, mỉm cười tiếp tục nói: “Còn nữa, không biết Hiền phi nương nương có nhắc nhở bệ hạ hay không, gần đây bệ hạ ít có giao thiệp với hậu cung, trong cung biết bao oán giận, bên ngoài cũng vì vậy nói bóng nói gió rất nhiều. Xin bệ hạ dựa theo an bài lúc trước, dành thời giờ lâm hạnh chư vị cung phi, dẹp an lòng người.”

Rốt cuộc Trọng Hoa không thể nhịn được nữa, phất tay áo mà đi.


Chung Duy Duy thu nụ cười lại, cuối cùng làm cho hắn tức giận bỏ đi. Nếu không trò chuyện thêm nữa, nàng thật là sợ hắn sẽ nhớ đến cha, sợ hơn những chuyện cũ phủ đầy bụi kia bị phơi bày. 

Tiểu Đường đi vào, thu dọn bàn xong, ngồi xổm ở bên người nàng, khẽ hỏi: “Cô nương hà tất như thế? Nô tỳ thấy, bệ hạ còn có tình cảm với ngài, không hề có ý đùa bỡn trả thù bên trong.’’

Chung Duy Duy mệt nhoài buông tay với Tiểu Đường: “Bất cứ một người có tình với ta, thì ta phải hữu tình với hắn sao?’’

Tiểu Đường cau mày: “Nhưng đắc tội bệ hạ, đối với ngài lại không có lợi ích gì, ngài cần gì phải đối chọi gay gắt với hắn?’’

“Tiên đế có di chỉ, bảo ta giúp đỡ hắn cho tốt, hắn cũng đã phong ta làm đồng sử, đây là ta tuân lệnh làm việc. Nếu như hắn bị người ta kéo xuống, chúng ta cũng phải chết theo, nào tính là đối chọi gay gắt? Ta thật đúng là một bề tôi tốt dám thẳng thắn can gián mà.’’ Chung Duy Duy duỗi người, thấy Tiểu Đường còn muốn nói chuyện thay Trọng Hoa, liền hỏi nàng: “Hoàng trưởng tử đâu?’’

“Bệ hạ mang đi rồi. Cô nương, bệ hạ hắn...’’ Tiểu Đường lải nhải không ngừng, Chung Duy Duy cầm giẻ lau lên, làm bộ muốn nhét vào trong miệng nàng, lúc này Tiểu Đường mới không tình nguyện ngậm miệng.

Chung Duy Duy xoay người loay hoay trà mới, thật chẳng muốn đối mặt Trọng Hoa, nàng sợ chút điên cuồng giấu trong lòng kia sớm muộn sẽ không áp chế được, nếu có thể che mặt hắn lại thì tốt rồi, mắt không thấy, lòng cũng sẽ không nhột.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận