Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa

Chung Duy Duy đem danh sách thứ tự hầu ngủ trình lên, người dẫn đầu thứ nhất chính là cháu gái ruột Vi thái hậu Vi Nhu, Vi thái hậu thấy mặt mày giãn ra một chút, lại nhìn thấy Lữ Thuần theo sát phía sau thì không cảm thấy chói mắt như vậy.

Cân nhắc lại một phen, phát hiện trong một tháng Vi Nhu chỉ thay phiên một lần, vùng xung quanh lông mày liền nhíu, đem danh sách thứ tự ném một cái, cười nhạt:’’Ngươi là có ý gì?’’

Chung Duy Duy không chút hoang mang:’’Lần vào cung này tổng cộng có tên mười quý nhân, đều là ngàn dặm mới tìm được một người tôn quý. Bệ hạ trước kia sớm không ở kinh thành, khó tránh khỏi xa lạ không quen, nếu là mưa móc dính đồng đều, thứ nhất là trấn an triều thần cung phi, lại tìm hiểu tính tình sở thích chư (nhiều) quý nhân lại thêm một chút. Một tháng ba mươi ngày, bệ hạ bận từ sáng đến tối nghỉ ngơi hai ngày, long thể mới có thể an ổn khỏe mạnh. Một vòng nữa, bệ hạ đã cùng chư quý nhân có hiểu biết, khi đó mới tốt an bài bên cạnh một lần nữa.’’

Vi thái hậu cười nhạt:’’Ngươi thật ra nghĩ đến thật chu toàn.’’

Chung Duy Duy rũ nửa mắt, không kiêu ngạo không siểm nịnh:’’Ăn lộc vua hết lòng hướng tới việc vua, những thứ này đều là bổn phận của vi thần.’’

“Bộ này tạm thời để ở chỗ bổn cung!’’ Vi thái hậu làm bộ thu trước, nghiến răng nghiến lợi:’’Chung Duy Duy, nghe nói trước kia tiên đế từng có ý đem ngươi ban cho Trọng Hoa, ta chỉ coi ngươi như một nha đầu đến từ dân gian không xứng, hôm nay xem ra, ngươi quả nhiên rất xứng chức. Ngươi ngay cả một chút cũng không đố kị ư?’’

Chung Duy Duy cười nhạt:”Để cho thái hậu nương nương lo lắng rồi, tiên đế chưa từng có loại ý nghĩ này, vi thần cũng nhớ kỹ an phận thủ thường. Làm lên cư lang, là trung quân ái quốc, làm đồng sử, cũng vẫn là trung quân ái quốc.’’

Vi thái hậu đã sớm nghĩ đến, lúc Vĩnh Đế còn sống, bà ta trăm phương nghìn kế muốn mượn hơi Chung Duy Duy giúp làm việc, Chung Duy Duy cũng là một bộ nửa chết nửa sống như vậy, bộ dáng vân đạm phong kinh, hời hợt cự tuyệt yêu cầu của bà ta, không khỏi thầm oán hận, nắm chặt quả đấm lớn tiếng nói:’’Bổn phận? Ngươi biết cái gì là bản phận? Ta là mẹ đẻ của bệ hạ, sinh hắn ra thì thiếu chút nữa đã mất mạng, hắn hiếu kính ta thuận theo ta, là vì bản phận của người con, càng là làm người vua phải làm gương mẫu! Ngươi làm cho ta hài lòng, đó là trung quân ái quốc! Đó là bổn phận!’’

“Nương nương nói phải.’’ Chung Duy Duy khẽ khom người:’’Vậy phải làm thế nào người mới hài lòng đây?’’

Vi thái hậu vốn tưởng rằng nàng sẽ chết kiên định đến cùng, lúc này thấy nàng lại thuận theo, ngạc nhiên hơn thì lại là hơi đắc ý, cho là nàng sợ rồi, nhân tiện nói:’’Như vậy mới thông minh. Bệ hạ đối với ngươi ra sao, người ngoài không biết, bổn cung cũng dễ hiểu. lúc này chẳng qua là hắn đang nhìn mặt mày phụ thân ngươi, càng không đành lòng làm cho tiên đế thất vọng, lưu lại cái danh bạc tình bạc nghĩa. Ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn hiểu chuyện, bổn cung mới có thể thương xót ngươi, che chở ngươi, hiểu không?’’

Chung Duy Duy nói:’’Hồi lời của nương nương, vi thần đã hiểu.’’

Vi thái hậu càng gợi ra dự tính:’’Kỳ thực ngươi là một đứa trẻ tốt, hắn không thích ngươi, đó là hắn nhất thời hồ đồ. Qua mấy ngày nữa, hết kỳ tang, bổn cung bày gia yến, để cho hắn qua đây, thay ngươi nói cùng hòa giải, ít nhất phải cho ngươi một phi vị, lại thay bổn cung sinh một tôn tử, đó chính là vinh hoa phú quý hưởng dụng bất tận cả đời.’’

Chung Duy Duy câu môi cười:’’Tạ đại ân nương nương.’’

Vi thái hậu liền nhấc lên ngón tay ngọc nhỏ dài, điểm lên danh sách thứ tự một cái:’’Nhu nhi và hoàng đế là biểu huynh muội thanh mai trúc mã, tình cảm khác với người bình thường, lại là từ gia đình nhà mẹ đẻ ta ra ngoài, thân phận càng khác biệt, đám người còn lại, là thế nào cũng không thể đánh đồng cùng nàng.’’

Chung Duy Duy liền hỏi:’’Như vậy, nương nương cho rằng cho Vi quý nhân mấy ngày thì hợp?’’

Vi thái hậu gian trá cười:’’Vậy sẽ là chuyện của ngươi. Chung Đồng sử thông minh có thể uổng phí, cũng không thể chút chuyện như vậy cũng làm không được nữa.’’

Nói cách khác, nếu như là Lữ thị hoặc là Trọng Hoa bất mãn, muốn tới tìm phiền toái, đó chính là Chung Duy Duy không làm tốt nhiệm vụ của mình, thái hậu cùng việc này không có bất cứ quan hệ gì.

Chung Duy Duy nhặt danh sách lên, không chậm trễ chút nào mà cho Vi Nhu thêm hai ngày ( trong đó một ngày là ổn định cuộc sống của Vi Nhu, theo quy củ cũng không thể hầu ngủ), cho thêm Lữ Thuần một ngày nữa, trình cho Vi thái hậu xem:’’Thỉnh nương nương thánh tài (xem xét).’’

Vi thái hậu cũng không biết ngày đó là ngày ổn định cuộc sống của Vi Nhu, chỉ thấy Vi Nhu đè lên mọi người một đầu, còn nhiều hơn so với Lữ Thuần một ngày, thì hài lòng:’’Chung Đồng sử thông minh giỏi giang, có tiền đồ lớn.’’

Chung Duy Duy cúi đầu cười:’’Xin nương nương hãy chiếu cố nhiều hơn.’’Phần danh sách sửa đổi này, một bản phải cho Trọng Hoa nhìn, nữ nhi Lữ thị và Vi thị vốn là không giống với những cung phi bình thường khác. Nàng làm như vậy chẳng qua là vì để lại một đường sống, xoa dịu quan hệ cùng Vi thái hậu một chút, xem ra bây giờ, là đạt được hiệu quả rồi.

Vi thái hậu không thích Chung Duy Duy, đạt được mục đích liền đuổi nàng đi, giả mù sa mưa mà nói:’’Đứa trẻ đáng thương, nếu như là bệ hạ làm khó dễ ngươi, cứ tới nói cho bổn cung, bổn cung thay ngươi hết giận.’’

Chung Duy Duy cung cung kính kính thuận theo, ra khỏi Vạn An cung liền châm chọc mà nhếch khóe môi, thiên gia không máu mủ, thể hiện đặc biệt rõ ràng ở trên người hai mẫu tử Vi thái hậu và Trọng Hoa.

Để không cho Vi hậu lợi dụng tình mẫu tử thao túng Trọng Hoa, từ nhỏ Trọng Hoa chính là lớn lên ở bên người Vĩnh Đế, trong một tháng chỉ có thể nhìn thấy Vi hậu vài lần, vừa tròn tám tuổi đã bị đưa đến Thương Sơn, đến môn hạ bái nghĩa phụ học tập, càng giống như cùng Vi thái hậu cắt đứt tình mẹ con.

Lúc trước Vi thái hậu còn đối với hắn nhung nhớ không thôi, sau này sinh tiểu nhi tử Trọng Nghiệp, liền đem hắn ném ra ngoài, toàn tâm toàn ý thầm nghĩ tự mình vây bọc nuôi lớn Trọng Nghiệp lên ngôi vua. Chỉ là trong bốn năm Chung Duy Duy vào cung theo hầu Vĩnh Đế, mắt đã vô số lần thấy Vi thái hậu dẫn Trọng Nghiệp, ở trước mặt Vĩnh Đế hoặc là lấy lòng khoe mã, hoặc là ngầm bịa đặt vu oan Trọng Hoa, ly gián phụ tử thân tình. Nếu không phải là Vĩnh Đế kiên nghị, cố gắng đã sớm để cho Trọng Nghiệp đắc thủ, Trọng Hoa chết như thế nào cũng không biết.

Trong lúc đó mâu thuẫn lớn nhất của nàng và Vi thái hậu chính là đến từ nơi này, Vi thái hậu muốn nàng nói xấu Trọng Hoa, bị từ chối vài lần, liền kết thù hận. Vĩnh Đế vừa mới qua đời, Vi thái hậu đã muốn đưa nàng vào chỗ chết, nếu không phải Trọng Hoa lên tiếng ngăn lại kịp thời, lúc này nàng đã chôn ở trong bùn đất bắt đầu hư thối.

Cho nên trong lúc đó cừu hận của hắn và Vi thái hậu vĩnh viễn cũng không thể tháo bỏ, Chung Duy Duy căn bản không tin một đống lời hứa hay của Vi thái hậu, an tâm tĩnh khí mà trở về phòng trực, y phục cũng không thay, cũng không ra ngoài, im lặng đợi.

Qua chỉ có thời gian một chén trà, lại có người đến triệu nàng:’’Lữ thái quý phi mời Chung đồng sử uống trà.

Vị Lữ thái quý phi này, chính là người đại diện của gia tộc Lữ thị ở trong cung, năm đó nàng và Vi thái hậu cạnh tranh hậu vị, không chỉ thảm bại, trả giá cao hơn nữa chính là con trai tàn tật, không thể cạnh tranh ngôi vị hoàng đế, cả đời của nàng không thể mang thai nữa. Bởi vậy đến phiên lần này, Lữ thị là mão túc kính nhi, nhất định phải đem Lữ Thuần đẩy lên hậu vị, ai dám cản đường bọn họ liền dám thống hạ sát thủ.

(Mão túc kính nhi: tích góp từng chút một, đợi đến khi đủ lớn thì làm.)

Hơn nữa Lữ thái quý phi biệt hiệu người điên, làm ầm ĩ bất cứ giá nào, ngay cả Vi thái hậu cũng phải tránh lui một ít. Chuyện lần này đã định trước Lữ thĩ sẽ không hài lòng, Chung Duy Duy việc này đồng sử đứng mũi chịu sào, quả thực chính là một cái sai phải chết.

Nhận được truyền triệu, thủ hạ nàng chính là hai người nữ quan đều sợ đến không nhẹ, nhắc nhở nàng nói:’’Có phải đi và nói cho Triệu tổng quản một tiếng hay không?’’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui