Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa

Trích dẫn: “Vì, Vì...” Chung Duy Duy răng trên đập vào răng dưới, không khống chế được mà nhẹ nhàng run rẩy, nàng không dám đối mặt với Trọng Hoa, mắt liếc về một bên, nhìn về phía hình trang trí ô vuông âm u, liền ngay cả hít thở cũng khó khăn: “Vì ta nhớ Chung Mậu thôi.”

Nàng cười hì hì, lấy lòng hỏi Trọng Hoa: “Nhị sư huynh, lúc ngươi tới có thấy qua Chung Mậu hay không? Hắn cao hơn ư? Không mắc bệnh nữa chứ? Hắn có nhận được dược liệu và tiền ta đưa về hay không? Đại sư huynh có mỗi ngày giám sát hắn luyện võ đọc sách hay không?”

Trọng Hoa trầm mặc nhìn nàng, không thốt nên lời.

Chung Duy Duy lại cười: “Nhị sư huynh, ngươi xem ta mỗi ngày cố gắng làm việc như vậy, vì ngài nghĩ đến chu đáo bao nhiêu... Có thể thả ta trở về sớm một chút hay không? Ta nhớ đại sư huynh và Chung Mậu, thực sự rất nhớ.”

Cơn tức giận trong mắt Trọng Hoa từng chút một bắt đầu kéo đến, cuối cùng đột nhiên bùng nổ, hắn hung hăng hất tay nàng ra, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi nằm mơ! Cho dù chết, ta cũng muốn ngươi chết tại trong cung thành này!”

Chung Duy Duy đỡ thư án nhích ra phía ngoài một chút, dịch đến ngoài phạm vi cánh tay Trọng Hoa có thể chạm đến, liền nhanh chóng nhảy tránh ra, xa xa quỳ xuống: “Bệ hạ bớt giận. Nghìn sai vạn sai đều là lỗi của thần.”

“Đừng tưởng rằng là trẫm thương tiếc ngươi, chẳng qua là sợ ngươi bị người khác đánh chết, làm mất mặt trẫm mà thôi!” Trọng Hoa cầm sách lên bộ trà cụ gốm ngà trên án, hung hăng nện trên mặt đất, nổi giận đùng đùng đi vào nội điện.

“Cung tiễn bệ hạ.” Chung Duy Duy quỳ gối, lễ độ cung kính, lại lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.

Trọng Hoa lặng im mà đứng ở trong nội điện, tà dương chiếu xuống bên cửa số loang lổ quang ảnh rơi xuống trên người hắn, một thân thê lương. Triệu Hoành Đồ giống như tượng gỗ mà đứng cạnh màn trướng, làm bộ bản thân vẫn luôn không tồn tại.


Lý An Nhân tiến vào, cổ họng nghẹn ngào mà quỳ xuống cáo trạng: “Bệ hạ, Chung Đồng sử khi dễ nô tỳ, nàng đá nô tỳ, còn uy hiếp nô tỳ.”

Quả nhiên là lớn lên ở ngoài cung, không trải qua tôi luyện, một chút năng lực cũng không có, không nhìn thấy tâm tình bệ hạ không tốt sao? Còn dám đổ dầu vào lửa. Triệu Hoành Đồ cũng không thể làm gì khác hơn là đứng ra giảng hòa: “Ngươi trêu chọc Chung đồng sử ra sao?”

Lý An Nhân không hiểu, trái lại càng thêm ủy khuất: “Nô tỳ chỉ là bất bình vì bệ hạ mà thôi. Bệ hạ sợ nàng ăn thua thiệt của Lý thái quý phi, sớm trở về chờ, còn để cho nô tỳ đi thay nàng giải vây, nàng không một chút cảm kích, còn nói bệ hạ tốt nhất giết nàng. Nàng chính là một nữ nhân xấu xa không lương tâm, bạc tình bạc nghĩa, không hiểu được tốt xấu! Bệ hạ nhất định phải vì nô tỳ hết giận, hung hăng giáo huấn nàng một chút, ô ô...”

Trọng Hoa cả giận nói: “Nói bậy, ai nói trẫm trở về sớm là sợ nàng chịu thiệt? Cho ngươi đi gọi nàng, là muốn gọi nàng đến làm việc hầu hạ! Ai nói lo lắng nàng? Nàng đó sao?”

Lẽ nào hắn hiểu sai ý rồi? Lý An Nhân ngơ ngẩn: “Không phải là... Bệ hạ ngài...”

Triệu Hoành Đồ tiến lên che miệng Lý An Nhân, thấp giọng quát lớn: “Nói nhiều, còn không mau cút đi!”

Chợt nghe Trọng Hoa lạnh lùng thốt: “Ngươi nói không sai, Chung Duy Duy đích thật là thiếu giáo huấn. Truyền ý chỉ của trẫm, một tháng này đều chỉ cho phép nàng uống cháo loãng ăn bánh màn thầu, ai dám cho nàng ăn cái khác phải chết!”

“Bệ hạ thánh minh.” Lý An Nhân rất vui mừng, nhảy dựng lên đi truyền chỉ.


Triệu Hoành Đồ hỏi Trọng Hoa: “Bệ hạ, canh giờ đến rồi, muốn truyền lệnh ư?”

Chợt nghe cung nhân báo lại: “Phù Dung Cung Lữ thái quý phi sai người đến yết kiến bẩm bệ hạ, nói ngày hôm nay Chung đồng sử đánh nát chậu ngọc lưu ly phù dung gia truyền của nàng, hỏi bệ hạ làm sao bây giờ.”

Trọng Hoa cười lạnh : “Để cho nàng đi tìm chết!”

Triệu Hoành Đồ chuyện này không đúng , vội hỏi: “Bệ hạ, tính tình Lữ thái quý phi có hơi kỳ quặc, nhưng nàng dầu gì cũng là quý phi tiên đế cưng chiều nhất, lại là mẹ đẻ Ngô vương, ngài...”

Trọng Hoa hung ác nói: “Một hai người cũng dám không đem trẫm để ở trong mắt rong lòng, trầm nếu không xuất ra thủ đoạn lôi đình, quả thực sẽ nhảy đến trời cao! Triệu Hoành Đồ ngươi đi phù dung cung, hỏi Lữ thị, can thiệp sự vụ hậu cung, đoán thánh ý, lạm dụng tư hình với ngự tiền nữ quan, phải bị tội gì!

Thân là thái quý phi, mẫu mực và dáng vẻ nên có đi nơi nào? Còn biết xấu hổ hay không? Lại nói cho Chung Duy Duy, bổng lộc một năm nay của nàng cũng bị mất! Một văn tiền cũng không hứa cho nàng!” Ngẫm lại lại không cam lòng mà thêm một câu nữa: “Không được giúp nàng đến ngoài cung truyền tin! Ai dám giúp nàng truyền tin liền đi chết!”

Triệu Hoành Đồ vẻ mặt đau khổ lĩnh việc, than thở rời đi.


Chung Duy Duy mặt không thay đổi đến ăn cháo loãng màn thầu, nhìn Lý An Nhân ở một bên cười trên nỗi đau người khác mà nhảy lên nhảy xuống, khinh bỉ nói một câu: “Ngu ngốc.”

Lý An Nhân giận dữ: “Ngươi mắng ai?”

“Mắng ngươi.” Chung Duy Duy để đũa xuống vén tay áo:”Ngứa da à?”

Lý An Nhân xoay người chạy: “Ta phải nói cho bệ hạ ngươi khi dễ ta, ngươi chờ xem.”

Chung Duy Duy đi về ngồi, tiếp tục ăn bánh màn thầu của nàng.

Cát Tương Quân đến xem nàng, lặng lẽ bỏ nhét một túi giấy dầu cho nàng, thấp giọng nói: “Lột bỏ vỏ trứng, ăn một chút vết tích cũng không để lại, mau ăn nhân lúc còn nóng.”

Chung Duy Duy mỉm cười nói: “Tương Quân tỷ tỷ chưa nghe thấy ý chỉ mới nhất ư? Tỷ không sợ chết ngay?”

Cát Tương Quân ôn nhu thay nàng lấy đi hạt gạo nơi khóe môi: “Muội không nói, tỷ không nói, ai sẽ biết? Trong cung này khó có được tri kỷ, tỷ không đối tốt với muội phải tốt với ai?”

Trong lòng Chung Duy Duy chảy qua một dòng nước ấm, cúi đầu ăn một miếng trứng gà lớn, nhẹ giọng nói: “Ăn ngon thật. Đa tạ tỷ tỷ.”

“Chúng ta là ai chứ, không nên nói những lời này.” Cát Tương Quân nhìn chăm chú vào Chung Duy Duy, thấp giọng nói: “Muội biết không, vừa rồi Lữ thái quý phi phái người đến nói cho bệ hạ, nói ngươi phá vỡ chậu phù dung ngọc lưu ly, hỏi bệ hạ phải làm thế nào. Bệ hạ nói, để cho nàng đi tìm chết.”


“À.” Chung Duy Duy vẻ mặt không đổi: “Bệ hạ nói, ai dám khi dễ người dưới tay của hắn, chính là không nể mặt hắn, tất cả đều nên đi chết.”

Cát Tương Quân lại nói: “Bệ hạ còn mắng Lữ thái quý phi không biết xấu hổ, muốn hỏi tội nàng nữa.”

Chung Duy Duy cười: “Đích thật là hơi thiếu giáo huấn.” Nàng khoa tay múa chân với Cát Tương Quân: “Không nói hai lời, đến nhảy dựng lên quấy nhiễu muội, may mà ta lanh trí nhanh lẫn mất, bằng không thì nhất định hủy dung rồi.”

Cát Tương Quân nhíu mày: “Là muội cố ý.”

Chung Duy Duy khiêu mi: “Cố ý cái gì? Cố ý phá hư chậu ngọc lưu ly phù dung sao? Nào có chuyện đó, thực sự là bị dọa, cuống cuồng không chọn đường.”

Cát Tương Quân rũ mắt xuống: “Muội không tin tỷ. Tỷ là hỏi muội, muội không phải là cố ý chọc bệ hạ tức giận?”

Chung Duy Duy kêu oan:”Làm sao muội dám? Không thấy muội trăm phương nghìn kế lấy lòng hắn ư? Không thì muội liều mạng làm việc như vậy là vì cái gì? Thật sự là chịu khổ, tình thế khó xử mà.” 

“Chỉ cần muội chịu thực lòng mà cười với bệ hạ một cái, bình tĩnh hòa nhã ngồi xuống cùng hắn nói vài lời mềm mỏng, muội lập tức có thể sống khá giả so với hiện tại rất nhiều lần.” Cát Tương Quân hạ giọng: “Suy cho cùng, từ trước hai ngưo72i các muội là từng có hôn ước, bệ hạ cũng yêu thích muội. Muội nếu như chịu theo ý của hắn, là có thể làm hoàng hậu.”

Chung Duy Duy như là nghe thấy được chuyện cười lớn ban ngày: “Tỷ nghĩ sai rồi, cùng hắn có hôn ước không phải là muội, hắn cũng không yêu thích gì muội.” Nhiều nhất là tự tôn nam nhân bị tổn thương, không cam lòng mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận