Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa

Chung Duy Duy ra khỏi tẩm điện, ra lệnh cho nữ quan dưới quyền gom khởi cư chú lại, đi theo nàng. Cát Tương Quân đuổi theo, nhỏ giọng an ủi nàng:’’Tiểu Chung, muội đừng quan tâm những người đó nói bậy, các nàng ta là đố kị muội đó.’’

“Muội sẽ không đâu.’’ Chung Duy Duy cám ơn ý tốt của Cát Tương Quân, “Tỷ đang phải trực mà, cẩn thận bị người ta túm được chỗ sai, mau đi đi.’’

Cát Tương Quân kéo nàng qua một bên, thấp giọng hỏi:’’ Ban nãy đã xảy ra chuyện gì à? Tỷ thấy Trần quý nhân khóc đến mắt sưng hết cả lên.’’

Chung Duy Duy mỉm cười:”Biết đâu, có lẽ là nàng ta quá đau?’’

“Muội người này không đứng đắn.’’ Cát Tương Quân mặt đỏ như muốn nhỏ máu, làm bộ đánh nàng một cái, xoay người chạy mất.

Chung Duy Duy trở về nơi ở, viết khởi cư chú xong trước, vẫn viết là Trần Tê Vân thừa sủng, lại vạch ra quà tặng của ngày kế, rồi sai Thẩm Kỳ đưa đi cho Triệu Hoành Đồ, sau đó duỗi người một cái, chuẩn bị đi ngủ.

Chốc lát, Thẩm Kỳ trở về, thần thần bí bí nói:’’Đồng sử, mới vừa xảy ra một chuyện. Cát thượng tẩm cũng bị đổi rồi.’’

Đang rất tốt, sao đột nhiên muốn đổi người? Trong lòng Chung Duy Duy hồi hộp, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, đèn trong tẩm điện đã tắt, mấy người cung nhân đang làm nhiệm vụ canh giữ bên ngoài, cũng chẳng thấy Cát Tương Quân.

Chung Duy Duy dọc theo hành lang dài tăm tối đi thẳng một mạch về phía trước, trong góc phòng cách đó không xa truyền đến tiếng khóe đè nén, Cát Tương Quân quay lưng lại với nàng, ngồi bệt ở trong góc, khóc đến mức thân thể co rúm lại.

Chung Duy Duy suy nghĩ một chút, lặng yên không tiếng động xoay người quay về.

“Tiểu Chung.’’ Đột nhiên Cát Tương Quân gọi nàng lại, “Nếu tới rồi, sao lại muốn đi?’’

Chung Duy Duy sợ nàng xấu hổ, vội hỏi:’’Muội chỉ là đi lung tung chút thôi, buồn ngủ quá, muội về ngủ trước đã, tỷ cũng về sớm một chút đi, sáng mai còn phải trực mà.’’

Cát Tương Quân đi tới:’’Muội tới đây tìm tỷ à? Muội sợ ta không nghĩ thoáng?’’

“Bằng hữu của muội không nhiều lắm, tỷ là bằng hữu tốt nhất ở trong cung của muội.’’ Chung Duy Duy cân nhắc một chút, kéo tay của Cát Tương Quân.

Cát Tương Quân nức nở khóc trên vai nàng:’’Bệ hạ trách tỷ lắm lưỡi nhiều lời, tỷ còn tưởng rằng hắn đã không so đo nữa, Tiểu Chung, tỷ không muốn rời khỏi Thanh Tâm điện, nếu như rời khỏi nơi đó, tỷ nhất định sẽ bị phái đến Hoán Y cục, những người đó sẽ dồn ta vào chỗ chết, muội giúp tỷ cầu xin với bệ hạ có được không?’’

“Được. Đi về trước làm hết ca này, muội cũng dễ mở miệng.’’ Chung Duy Duy đưa Cát Tương Quân về phòng của mình, vắt khăn cho nàng rửa mặt, lại bôi phấn lần nữa cho nàng:’’Mau đi đi.’’

“Tiểu Chung, muội là người tốt nhất ta từng gặp.’’ Cát Tương Quân vừa ra đến trước cửa, cười với Chung Duy Duy một cách thật tâm thật ý.

Thức dậy vào sáng ngày hôm sau, bởi vì phải dùng biểu hiện lấy lòng Trọng Hoa, cầu xin giúp Cát Tương Quân, Chung Duy Duy cố ý vội theo vào tẩm điện cùng đám cung nhân.

Đêm qua Trọng Hoa ngủ quá muộn, vẻ mặt ngẩn ngơ ngồi ở trên tháp, thấy nàng vào, ánh mắt mới coi như linh động đôi chút:’’Chuyện trẫm phân phó ngươi đã làm xong?’’

Chung Duy Duy tiến lên đáp lời:’’Hồi bệ hạ, đã làm xong, đây là danh sách tặng phẩm thần vạch ra.’’

Trọng Hoa nhận lấy, tùy ý liếc mắt một cái rồi trả lại nàng:’’Được rồi, cứ làm như thế đi.’’ Nói xong đứng dậy, chậm rãi đi qua từ trước mặt nàng.

Chung Duy Duy lại ngửi được mùi hoa Đỗ Quyên quen thuộc, mặt của nàng “phừng’’ một cái đỏ bừng lên, xấu hổ lại mất tự nhiên, nhưng ngay cả trách móc cũng không thể. Nàng cũng không thể chất vấn Trọng Hoa, sao ngươi lại như vậy được?

Trọng Hoa liếc nàng một cái:’’Ngươi làm sao thế? Mặt đỏ như vậy? Không nên sợ bệnh trốn thuốc, có bệnh phải sớm trị.’’

Ngươi mới có bệnh đó, hơn nữa còn cực kỳ có bệnh. Chung Duy Duy đưa tay dùng sức quạt hai cái, giọng nói thấp đến không thể nghe thấy:’’Thần hơi nóng.’’

“Ta xem là ngươi có bệnh.’’ Trọng Hoa không có ý tốt mà cười, xoay người đi tới sau tấm bình phong, tiếng nước chảy ào ào vang lên, thân hình dương cương hoàn mỹ của hắn chiếu trên tấm bình phong, mặt tất cả cung nhân đều hồng rực.

Chung Duy Duy hận đến nghiến răng, quả nhiên là có bệnh, nhiều mỹ nhân hầu hạ như vậy, không biết hưởng thụ, lại cứ mải miết chơi đùa, cũng không phải là chưa từng chơi đùa với người khác.

Trọng Hoa thu dọn xong, vẻ mặt khoan khoái đi ra, ngửa đầu đi qua từ bên người Chung Duy Duy, Cát Tương Quân vội vàng lôi kéo tay áo của Chung Duy Duy một cái, ý bảo nàng mau đuổi theo, cầu xin giúp mình.

Chung Duy Duy vội vã chạy chậm đuổi theo:’’Bệ hạ...’’

Trọng Hoa vẫn bước liên tục, thái độ rất kiêu ngạo:’’Có việc?’’

Chung Duy Duy cười một cái lấy lòng hắn:’’Thần có việc muốn bẩm báo với bệ hạ, chỉ trì hoãn bệ hạ một lát thôi.’’

Trọng Hoa lời ít mà ý nhiều:’’Nói.’’

Cung nhân đứng đầy xung quanh làm nhiệm vụ, hoàn toàn không phải là cơ hội cầu xin tốt, Chung Duy Duy khó xử nói:’’Thần...’’

Trọng Hoa hoàn toàn chẳng có ý chờ nàng, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi rất nhanh, Chung Duy Duy nhanh chóng đuổi theo:’’Bệ hạ, bệ hạ...’’

Trọng Hoa đi vào chỗ sinh hoạt thường ngày, ngồi xuống trước bàn cơm, ý bảo thượng thực Tiết Ngưng Điệp:’’Cho trẫm một chén canh vịt.’’

Thượng thực Tiết Ngưng Điệp múc một chén canh vịt một cách nhanh gọn, săn sóc vớt dầu bỏ ra ngoài, sau khi thử qua, hai tay dâng lên, Chung Duy Duy mặt dày chen tới, nhận lấy canh vịt đặt ở trước mặt Trọng Hoa, cười híp mắt nói:’’Bệ hạ, canh vịt thanh hỏa, ngài uống nhiều một chút ạ.’’

Trọng Hoa liếc xéo nàng:’’Mỗi người đều có nhiệm vụ của người đó, Chung đồng sử, tay ngươi có phần duỗi dài quá rồi.’’

Thật sự là giải quết việc công mà, thái độ Chung Du Duy rất tốt tự kiểm điểm:’’Bệ hạ phê bình rất đúng.’’

Trọng Hoa nhìn hai mắt nàng, cuối cùng nể mặt uống một ngụm canh, Chung Duy Duy tận dụng mọi thứ:’’Bệ hạ.. Cát Tương Quân làm thượng tẩm cho tiên đế đã nhiều năm, tiếp đó lại hầu hạ ngài, từng đắc tội rất nhiều người, một mai bệ hạ không cần nàng làm thượng tẩm nữa, có lẽ nàng sống không nổi đến mùa đông này.’’

Trọng Hoa từ chối cho ý kiến, chậm rãi dùng xong điểm tâm, mới thối mặt nói:’’Ngươi đã giúp nàng ta cầu xin, trẫm cho người nhân tình này. Nhưng mà thượng tẩm không thể chỉ có một, trẫm đã sai người đi đón Tiền cô cô hồi cung.’’

Mắt Chung Duy Duy tỏa sáng:’’Tiền cô cô thực sẽ về đây?’’ Tiền cô cô là thượng tẩm khác của Vĩnh đế, từ thời thiếu nữ đã theo người, tín nhiệm rất sâu, lúc Vĩnh đế bệnh nặng, bởi vì lớn tuổi rồi, đặc biệt cho phép ra khỏi cung đoàn tụ với người nhà. Nếu như Tiền cô cô có thể trở về đây, phối hợp trong ngoài với Triệu Hoành Đồ, Thanh Tâm điện gần như chính là tường đồng vách sắt rồi.

Trọng Hoa đứng dậy đi ra bên ngoài:”Tính tình ngươi quá mức chậm hiểu, người vừa dốt, còn đặc biệt khiến người ta căm tức, gây chuyện thị phi, trông cậy vào ngươi trông cửa giúp cửa, là không thể nào.’’

Cái gì gọi là đặc biệt khiến người ta căm tức, gây chuyện thị phi? Còn không phải đều do hắn ban tặng? Chung Duy Duy giận mà chẳng dám nói gì, bởi vì mới vừa được lợi, lại bị vây với Trọng Hoa trong thời kỳ xấu hổ nhỏ bé, không dám ra vẻ với hắn, liền lấy lòng đưa hắn ra ngoài:’’Vi thần cung tiễn bệ hạ, mong bệ hạ mọi việc thuận lợi.’’

Trọng Hoa nghênh ngang rời đi, để lại cho nàng một cái ót.

Chung Duy Duy cũng không thèm để ý, tìm được Cát Tương Quân:”Bệ hạ đã đồng ý rồi, nhưng mà Tiền cô cô sắp về đây, hai người các người cùng nhau làm thượng tẩm.’’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui