Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa

Chung Duy Duy càng để ý càng tức giận, tâm tình của Trọng Hoa lại càng tốt:’’Dĩ nhiên không liên quan gì đến ngươi. Sở dĩ trẫm nói cho ngươi cái này, là muốn cho ngươi biết, nó không phải là loại đứa trẻ ngươi tưởng, mong ngươi tâm bình khí hòa một chút, đừng hận nó, chăm sóc nó thật tốt.’’

Chung Duy Duy hận không thể buột miệng mắng to, nàng hít sâu một hơi, ép xuống hết tất cả điều phiền não mất hứng, nhếch khóe môi, cười sáng lạn với Trọng Hoa:’’Vi thần không hiểu được ý của bệ hạ, hoàng trưởng tử không phải loại đứa trẻ nào? Ngài nói mong vi thần tâm bình khí hòa một chút, đừng hận nó, chăm sóc nó thật tốt, vi thần càng không biết là từ đâu mà nói như vậy, ta là thần, chăm sóc nó là điều nên làm, tại sao phải hận nó?’’

Trọng Hoa trầm mặc chăm chú nhìn nàng, trong mắt có ý rõ ràng đã nhìn thấu mọi thứ.

Chung Duy Duy không cam lòng yếu thế mà nhìn lại hắn:”À, ta biết rồi, nhị sư huynh là đang nói cho ta biết, hoàng trưởng tử có vào lúc sau khi chúng ta đoạn tuyệt, ngươi mới sống cùng người khác, mà không phải là ngươi thất tín vụng trộm, lặng lẽ sống với người khác vào lúc đang có hôn ước với ta? Cho nên ta không nên xem hắn là kẻ thù, đúng không?’’

Nàng nhấn mạnh hai chữ vụng trộm, chỉ sợ Trọng Hoa nghe không hiểu, trong lòng cho là Trọng Hoa sẽ tức giận sẽ phát cáu, nhưng Trọng Hoa chẳng qua chỉ gật đầu một cái, ngay thẳng đáp lại nàng:’’Đúng, nó không phải là sinh vào lúc ta thất tín vụng trộm.’’ Hựu Hựu đúng là không phải sinh vào lúc đó, cho nên hắn đáp mà chẳng sợ gì.

Chung Duy Duy tiếp tục cười:’’Nhị sư huynh yên tâm, coi như là hắn có vào lúc đó, cũng chẳng liên quan đến ta. Sở dĩ ta đoạn tuyệt, giải trừ hôn ước với ngươi, chính là bởi vì ta không thích ngươi, không muốn gả cho ngươi, cho nên mới kiên quyết tách khỏi ngươi. Ta sẽ không hận Hựu Hựu, ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt. Cho dù đúng là như thế, vậy cũng chẳng sao, người lớn có lỗi, con trẻ vô tội, huống chi bệ hạ phải là người trả tiền cơ mà. Xin hỏi bệ hạ có gì phân phó? Nể mặt tiền ta sẽ không so đo đâu.’’

Tính tình Trọng Hoa tốt hơn nữa, cũng không tránh khỏi nàng lặp lại hết lần này đến lần khác nói ngay mặt hắn rằng nàng không thích hắn, không yêu hắn, không muốn gả cho hắn, lại nhắc đi nhắc lại đến chuyện năm đó. Huống chi từ  trước đến nay tính tình hắn cũng không tốt, hắn sầm mặt:’’Thời gian gần đây không cần an bài việc hầu ngủ.’’

Chung Duy Duy thân thiện nháy nháy mắt với hắn:’’Vi thần hiểu, bệ hạ muốn dành thời gian lại để bầu bạn chăm sóc hoàng trưởng tử đây mà. Triệu các nương nương đến Thanh Tâm điện tý tẩm, đúng là không thỏa đáng lắm... nhưng mà ngài có thể lâm hạnh các cung, vi thần nhất định sẽ chiếu cố tốt hoàng trưởng tử, nếu nó hỏi tới phụ hoàng đi đâu, vi thần cũng sẽ giải thích tốt, không để cho tình cảm cha con hai người sinh ra vết rạn.’’

Sắc mặt Trọng Hoa hoàn toàn u ám, chưa kịp nổi giận, Chung Duy Duy đã hành lễ tạ lỗi với hắn:’’Bệ hạ thứ tội, ngài mới vừa rồi nói với thần về chuyện lúc trước, trong lúc nhất thời vi thần đắc ý quên hình, lại có thể quên ngài bây giờ là thiên tử cao cao tại thượng, không thể trái nghịch, không phải nhị sư huynh ngày trước nữa, ngôn từ không thích đáng, quá hơi tùy tiện. Ngài đừng nóng giận, vi thần cáo lui ngay bây giờ.’’

Cúi đầu lui xuống, chốc lát đã chẳng thấy đâu cả.

Chung Duy Duy luôn có loại bản lãnh này, luôn có thể vào lúc hắn lấy dũng khí, mặt dày muốn giải hòa với nàng mà lấp kín toàn bộ con đường, hết lần này đến lần khác hắn lại không thể dễ dàng nói rõ chân tướng với nàng. Sự phẫn hận của Trọng Hoa tràn đầy, không cam lòng không có được sự giải thoát, chỉ có gạt hết mọi thứ trên án thư rơi xuống đất.

Một bóng người từ từ đi ra từ sâu trong đại điện, dừng lại ở trong bóng tối, khẽ hỏi Trọng Hoa:’’Sao bệ hạ không nói chân tướng cho Chung đồng sử biết?’’

Trọng Hoa hơi căm giận:’’Nếu nàng không để ý, thế thì nói nhiều với nàng làm gì? Trương Dực, chuyện này liên quan đến quốc vận tồn vong của Ly quốc, ngươi phải vĩnh viễn giấu ở trong lòng, tuyệt đối không thể nói ra. Cái chết của Thiêm Phúc, trẫm hoài nghi là hành động của Côn Luân điện.’’

Trương Dực vô cùng kinh ngạc:’’Đã hơn mười năm chưa nghe được môn nhân của điện Côn Luân hoạt động bên ngoài, chẳng lẽ bọn họ lại khơi đống tro tàn sao?’’

“Đó là bởi vì ngươi chưa từng thấy.’’ Trọng Hoa nhàn nhạt nói:”Thánh nữ cung còn tồn tại, điện Côn Luân dĩ nhiên cũng còn. Tính rồi tính, cũng là lúc bọn họ nên kéo nhau trở lại, khuấy động phong vân rồi. Cho nên, thân thế của Hựu Hựu không thể tiết lộ ra được.’’

Côn Luân điện đã từng là mối họa ngầm lớn nhất của Ly quốc và Đông Lĩnh, điện chủ và phụng giả lớn nhỏ của thủ hạ của chúng giỏi dùng nhiếp hồn thuật khống chế người khác, thời kỳ huy hoàng sức ảnh hưởng to lớn, tín giả lên đến trăm vạn, thậm chí có thể điều người được chọn làm đế hậu của Ly quốc và Đông Lĩnh.

Đông Lĩnh và Ly quốc nhận nhiều tai hại của bọn chúng, khổ không thể tả, suy nghĩ vô số biện pháp, thành lập Thánh Nữ cung phá giải nhiếp hồn thuật, ổn định lòng dân, trấn an trăm họ, đồng tâm hiệp lực cùng nhau vây quét Côn Luân điện, qua sự cố gắng của hai đời quân chủ mới coi như đã tiêu diệt được Côn Luân điện. Côn Luân điện đích xác là im hơi lặng tiếng, nhưng chẳng ai dám chắc chắn, đã tiêu diệt triệt để được nó cả.

Nếu như có người Côn Luân điện trà trộn vào trong, chuyện này thật sự rất phức tạp. Trương Dực than thở một tiếng:’’Bệ hạ yên tâm, vi thần hiểu được.’’

Đồ chơi tinh xảo và đồ trang trí đẹp đẽ thoải mái ào ào chuyển vào trong Noãn các, Hựu Hựu ngồi ở bên cạnh Chung Duy Duy, ngơ ngác nhìn một con ngựa gỗ được sơn màu vàng, Chung Duy Duy khích lệ cậu:’’Cưỡi ngựa không? Chơi rất vui đó.’’

Hựu Hựu lắc đầu rủ mắt, đàng hoàng ngồi ở bên người nàng, không nhúc nhích.

Cung nhân đưa một giàn ná xinh xắn đến, lấy lòng nói:’’Điện hạ, cái này rất hay, ngài lấy chơi đi?’’

Hựu Hựu nhìn giàn ná một cái, xoay người, đưa lưng về phía cung nhân, nắm chặt tay Chung Duy Duy.

Nụ cười của cung nhân có chút lúng túng, Chung Duy Duy nhận lấy giàn ná, bảo cung nhân lui ra, nhẹ giọng hỏi Hựu Hựu:’’Muốn không? Đây đều là phụ hoàng ngươi chuẩn bị cho ngươi, là của ngươi cả đấy.’’

Hựu Hựu hơi do dự, lấy giàn ná từ trong tay nàng, hí hoáy hai cái rồi chẳng có hứng thú, nhét lại vào tay nàng, giương mắt nhìn bánh ngọt trên bàn.

Chung Duy Duy lấy một miếng bánh, dùng khăn lót rồi đưa tới:’’Đây là bánh hạt súng, mùi vị rất ngon, điện hạ có thể nếm thử một chút.’’

Hựu Hựu cao hứng, rướn cổ lên liền cắn một ngụm, vui đến mức híp mắt lại. Chung Duy Duy thấy nó không hề giả bộ vui vẻ, không kìm được cũng thả lỏng theo, nàng không làm được việc yêu nó thích nó, thì xem hắn như chút chuyện không thể không làm mà nghiêm túc hoàn thành cho tốt.

Hựu Hựu nuốt bánh hạt súng, nắm chặt tay của Chung Duy Duy, lại cắn thêm một miếng nữa, Chung Duy Duy thấy miệng nó ăn không ngừng, liền dỗ nó:’’Cái miệng nhỏ, ăn từ từ...’’

Bỗng nhiên, một giọng nữ the thé vang lên:’’Ối giời ơi, hoàng trưởng tử tỳ vị hư nhược, không thể ăn những thứ này! Sắp đến giờ cơm rồi, cho thằng bé ăn những thứ này, đến lúc đó lại ăn không ngon!’’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui