Tia Sáng Nhỏ Của Đội Trưởng Cố

Quế Anh được đưa về phòng riêng trong khi Bảo Đăng vẫn phải tiếp tục quan sát quá trình hỏi cung. Đương nhiên là họ chỉ mở mồm đúng một lần đó và không nói thêm gì nữa.

Sau một hồi không có kết quả, Bảo Đăng ra lệnh kết thúc. Hai người được thả về vì không phải là nghi phạm chính của vụ án. Nhưng nếu lần sau cảnh sát triệu tập, họ buộc phải có mặt.

Cố Bảo Đăng đứng một mình trong phòng quan sát, đối điện là tấm kính nhìn thấu sang căn phòng trống rỗng. Tay anh bóp trán, vụ án này khiến anh nhức hết cả đầu.

- Đội trưởng, bên phía theo dõi Hi Thành báo cáo là không có gì bất thường.

Một cậu cảnh sát bước vào, tay cầm theo tập tài liệu. Cậu nói tiếp:

- Nhưng về phía đôi vợ chồng kia thì có thông tin mới ạ. Hai người họ thực chất không phải vợ chồng chính thống, không có giấy đăng ký kết hôn. Họ chỉ là những người vô công rỗi nghề. À…

Cậu đưa tập tài liệu ra:

- Đây là sao kê từ ngân hàng cho thấy hằng tháng đều có số tiền nhất định chuyển cho họ. Điều này chứng tỏ họ đã được thuê để canh chừng nhân chứng.

- Có tìm hiểu được chủ nhân của số tài khoản đó không?

- Không ạ. Đây là “tài khoản ảo” từ ngân hàng tư nhân nên không điều tra ra được. Nhưng số tiền cũng không nhỏ, có lẽ hung thủ là một người có tài chính từ khá giả đổ lên.

Bảo Đăng gật đầu rồi nhắc nhở cậu trai trẻ nhớ ghi chi tiết đó vào hồ sơ vụ án.

Lúc sau, Cố Bảo Đăng mở cửa vào phòng của Quế Anh, tay cầm theo một gói khăn giấy. Cô gái ngồi thu mình trên chiếc giường đơn, thấy có người vào liền vội vàng lau nước mắt, chỉ để lại tiếng sụt sịt nhỏ:

- Sao anh vào mà không gõ cửa?

Bảo Đăng ngồi xuống giường, đưa cho Quế Anh gói khăn giấy đã mở sẵn:

- Gõ thì em có cho anh vào không?

Sự ngập ngừng của cô dường như chính là câu trả lời. Bảo Đăng không hỏi thêm mà chỉ nhẹ nhàng an ủi:

- Được rồi. Cứ khóc đi, không cần phải giấu. Anh hiểu tâm trạng của em. Anh vào đây để nghe em khóc mà.

Quế Anh mếu máo:

- Anh có biết là suýt chút nữa là em đã cắn răng gả cho Hi Thành, chỉ vì cái tình nghĩa và ơn cứu mạng giả dối của họ không?

- Ồ, đó là lí do mà em bỏ nhà ra đi nhỉ? Sao ngay từ đầu không nói thật với anh?

- Gia thế của hắn lớn… Hơn nữa, em đâu biết sau khi nói ra thì anh có tin em không hay là lại theo phe bọn nhà giàu đó? Thà bớt đi 1 chuyện còn hơn thêm 1 chuyện.

Bảo Đăng mỉm cười rồi xoa đầu cô:

- Rồi, anh hiểu rồi… Mạnh mẽ lên. Ngày mai em còn phải đi đến Hi gia nữa.

Quế Anh chớp nhẹ đôi mắt ngấn nước:

- Hở? Sao…?

- Anh đã đại diện tổ điều tra liên hệ với Hi gia. Ngày mai họ sẽ sắp xếp thời gian để trả lời những câu hỏi của chúng ta. Họ chỉ yêu cầu phía cảnh sát mặc thường phục, tránh lời ra tiếng vào.

- À… Dạ…

Quế Anh gật đầu, trông cô có vẻ buồn rầu. Có lẽ vẫn chưa chấp nhận được sự thật.

"Chụt!”

Bảo Đăng hôn lên trán cô, kêu rõ một tiếng to. Hành động bất ngờ này làm cô bối rối:

- Lợi dụng thấy ghê chưa! Đang ở cơ quan đó!

- Cơ quan thì sao? Anh hôn vợ tương lai thì có gì trái với pháp luật à?

Hai má Quế Anh từ hồng nhẹ chuyển sang đỏ ửng. Cô quay mặt đi hướng khác:

- Cái gì mà vợ tương lai… nói nhảm là giỏi…

Dù nói vậy nhưng trong lòng Quế Anh sướng rơn. Ông già này thật biết cách dỗ dành em bé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui