Kỳ thi cuối học kỳ khiến con người ta nghẹt thở, Lý Tự Bách cuối cùng cũng có thể ngẩn cao đầu nhìn ngắm trời xanh mà không mải mai lo sợ về bất kỳ bài kiểm tra nào nữa.
Nhược Nhai và Thẩm Phù cứ luôn dính nhau như sam, quán rượu nơi làng Thạch Bàn từ khi có họ cũng rộn rã hẳn ra.
Đám trẻ bọn họ giờ cũng đã 18.
.....
- Tớ nói này, tớ định tỏ tình với Nhược Nhai, nhưng tớ sợ cậu ấy không thích tớ, tớ béo thế này...
Thẩm Phù ngồi kề cạnh Lý Tự Bách bên bờ sông, lộ nét nghiêm nghị của đấng nam nhi.
Tự Bách liền vỗ vai cậu, cố trấn an: 'Yên tâm đi, cậu ấy cũng thích cậu'.
- Sao cậu biết?
- Tớ là ai chứ? Lý Tự Bách đó.
Thẩm Phù càng nghe càng thấy bất an, cậu muốn tỏ tình nhưng quá lúng túng.
Thế là đành xuống nước cầu xin Tự Bách nghĩ cách giúp mình.
- Cái gì cũng phải có qua có lại chứ, đổi lại cậu cũng phải giúp tớ một chuyện.
Nhanh chóng gật gù đồng ý mặc dù chưa biết là chuyện gì, ngay khi nghe Tự Bách thì thầm, Thẩm Phù liền há hóc mồm.
- Gì? không được đâu, Dao Dao xem chúng ta như người nhà vậy, huống hồ gì, huống hồ gì...
- Huống hồ gì?
Thẩm Phù lúng túng, cậu chỉ sợ làm Tự Bách phật lòng, và không thèm nhúng tay vào chuyện tỏ tình của cậu nữa.
- Tớ thề là sẽ giúp cậu, mau nói đi.
- Nghe Nhược Nhai nói Dao Dao là con gái của Mộng Triết Minh, cổ đông lớn của Mộng thị....
- Ý cậu là cái tập đoàn dược?
Thẩm Phù liền mạnh dạng gật đầu, cậu tiếp tục: 'Dao hình thức có bạn trai ở thành phố'.
Không nói không rằng, Tự Bách liền phủi mông đứng dậy, Thẩm Phù ngồi tại chỗ bàng hoàng, cậu cố nhắc về chuyện của mình, nhưng Lý Tự Bách cứ thế mà thất thần rời đi.
- Biết vậy đừng nói được rồi!
.....
Nếu ở làng quê, người ta quen tai tiếng côn trùng kêu, và hương lúa chín thì những người thành phố phải chịu cảnh đinh tai nhức óc với những âm thanh ồn ã nơi phố thị và từng bước chân vội vã bước trên đường mỗi buổi sớm.
Tại căn biệt thự nhà họ Tống, Tống Bình vội vội vàng vàng bỏ về nhà, tức giận đùng đùng xông vào phòng Tống Tử Kỳ.
- Ông bình tĩnh lại đi!
Đá mạnh cửa xông vào, ông càng điên tiết khi thấy con trai ngủ gật trên bàn với đống bia rượu rải rác khắp sàn.
Vừa bước vào trong, mặc kệ sự cản trở của vợ mình - Lệ Hoa, ông liền vực cậu dậy, dùng tay trần đánh, đấm vào mặt cậu.
- Ông làm ơn đừng đánh nó nữa.
- Tránh ra, tao sẽ đánh mày chết, thằng cứng đầu.
Tống Tử Kỳ mặc nhiên để bố đánh đập mà không một lời biện minh hay xin tha thứ.
Đến khi mọi chuyện vỡ lẽ, Lệ Hoa mới biết cậu tự ý trốn học thêm, tại buổi liên hoan cuối năm, khi có men say trong người cậu đã quậy một trận, rồi lớn tiếng với những kẻ bêu xấu về Dịch Dao.
- Mày có biết mày đã làm gì không? còn tự ý bỏ học?
Cắn răng chịu đựng suốt 10 năm, chưa bao giờ cậu có thể ứng xử bình thường trong chính căn nhà của mình.
- Đó là điều bố muốn, không phải điều tôi muốn.
Tống thị gì đó, tôi không thèm.
Vừa nói đến đấy, Lệ Hoa liền ra tay tát vào mặt cậu: 'Câm miệng'.
Tự trấn tĩnh lại mình, cậu bò dưới sàn rồi quỳ trước Tống Bình, vừa lạy lục vừa cầu xin ông, xin ông hãy để cậu sống cuộc đời mình muốn.
- Cuộc đời mày muốn chính là thứ tao bày ra, đừng nhắc đến học viện cảnh sát gì đó, ngoan ngoãn tiếp quản Tống thị đi.
Cho đến khi tao chết, mày hãy tự làm điều mày muốn!.