Nếu đặt máy quay ở vườn hoa giấy thì ắt hẳn sẽ thấy được trọn cảnh mặt trời mọc.
Nhưng tiếc rằng, trời chưa kịp ló dạng, con người đã quá bận bịu, rồi để mình quay cuồng với công việc, với dự án.
Chỉ vừa qua bốn giờ sáng, Dịch Dao đã cố dán to hai mắt, lòm khòm ngồi dậy khỏi nệm ấm.
Nếu là mọi ngày, việc thức sớm chỉ là chuyện vặt vãnh đối với cô, nhưng quả thật đêm qua cô ngủ không nhiều, huống hồ gì còn phải "dụng sức" tập thể dục khi trời tối khuya.
Ánh đèn ngủ mờ mờ, Dịch Dao quơ tay hờ trên ga giường đặng tìm lại chiếc áo ngực.
Ngay khi tìm được, cô lại chật vật trong chuyện mặc vào.
Vội nhảy xuống giường, Dịch Dao liền nhanh chân chạy qua phòng bên cạnh gom hết hồ sơ, laptap vào túi xách rồi đặt nó ở nơi thuận mắt nhất.
Chạy lại về phòng ngủ của Tống Tử Kỳ, Dao vội vàng tìm kiếm đồng hồ đeo tay, thứ bị cô quăng bẽn đi vào tối hôm qua.
Vừa ba phút sau, chính vì bất lực trong việc tìm kiếm, cô lại khẩn trương thay quần áo.
Đứng ngắm mình trong nhà tắm, cô bỗng nhanh chân xông thẳng ra ngoài lấy chiếc áo cổ lọ màu đen.
Không thể không diện áo cổ cao, bởi nếu chọn áo cổ tròn hay sơ mi thì những vết đỏ trên ngực và cổ, Dịch Dao nên giải thích thế nào đây?
Xong việc, cô lập tức lấy theo túi xách rồi rời nhà.
.....
Khi đặt chân đến bệnh viện, Dao liền đưa mắt nhìn vào chiếc đồng hồ to tại sảnh lớn.
Đưa tay vào túi kiểm tra, cô bỗng phát hiện mình quên mang cả điện thoại.
Khi không có điện thoại, cô không thể liên lạc với các bác sĩ cùng tổ nghiên cứu.
Lực bất tòng tâm, cô liền chuyển hướng vào phòng hồi sức, với ý định thăm hỏi bệnh nhân sớm hơn.
Bây giờ đã là 6 giờ kém 5.
Hai tiếng sau, khi các nhân vật máu mặt xuất hiện đầy đủ tại phòng hợp.
Các y bác sĩ trẻ cũng yên vị dưới kháng phòng rộng.
Mỗi tổ, mỗi chuyên môn lần lượt lên thuyết trình.
Hơn nửa giờ sau, cuối cùng cũng đến lượt khoa ngoại thần kinh.
Dương Nhất Kiệt đứng dưới màn hình cỡ đại, mỗi kiến thức anh trình bày đều được Dịch Dao điều khiển slide trình chiếu theo sau.
Tạm xong phần của mình, Dương Nhất Kiệt liền ngưng giọng, anh lùi lại vài bước, nhường chỗ cho Dịch Dao.
Tiến lên phía bục cao, cô dừng bước trước Dương Nhất Kiệt rồi bắt đầu phần thuyết trình của mình.
Chỉ chấm đỏ lên màn hình, cô tự tin.
- Chúng tôi đã thực hiện nghiên cứu về sự đánh giá khả năng tái tưới máu ở bệnh nhân nhồi máu não động mạch não giữa bằng doppler xuyên sọ....
Mặc trên mình màu áo blouse trắng, đứng nơi bục cao tự tin, tỏa sáng diễn giải bài nghiên cứu khoa học, khí chất này chỉ mỗi bác sĩ mới có.
Độ ấy, cô phối hợp cùng Dương Nhất Kiệt đặng kết thúc bài thuyết trình.
Song, cô đứng cạnh anh cùng thêm vài đồng nghiệp trong tổ, họ cúi đầu chào rồi cùng nhau rời bục cao.
Cuộc hợp kết thúc, cô từ tốn thu gọn đồ đạc trên bàn rồi mang túi xách rời đi.
- Bác sĩ Mộng...?
Bỗng dừng bước, cô quay người về phía Dương Nhất Kiệt.
- Đi vội vậy à? hay là đến phòng ăn dùng bữa sáng rồi hẳn làm việc.
Chần chừ hồi lâu, Dịch Dao vốn ý chối từ nhưng Trần Ngọc đột nhiên xông lên, vội vàng nhận lời đồng ý.
Song, cô bị y kéo ngồi vào bàn ăn, gắng gượng ăn vài miếng bánh, uống hộp sữa tươi.
Dương Nhất Kiệt ngồi đối diện liền để ý.
- Dao, cậu không khỏe à, sắc mặt kém như vậy?
- Đêm qua tớ thiếu ngủ...
Dùng răng xé hộp sữa, cô quăng bẽn đi ống hút.
Dương Nhất Kiệt dõi mắt nhìn vào sọt rác rồi thầm cười vì cách uống sữa "bình dân" của người trước mặt.
Trần Ngọc tinh mắt nhìn qua chiếc áo cổ lọ rồi ranh ma lên tiếng, mắt không thôi liếc nhìn Dương Nhất Kiệt.
- Cổ của cậu bị muỗi chích à?
Sặc sữa, Dao vội vàng dùng tay lau áo.
Trong khi đó, Dương Nhất Kiệt dứt khoát lấy khăn tay.
Không kịp suy nghĩ, anh chòm người rồi dùng khăn lau miệng, tiện thể lau xuống phần ngực bị dính sữa.
Trần Ngọc tròn mắt nhìn anh.
Dịch Dao nhẹ nhàng khước từ.
Cô ái ngại nhìn Dương Nhất Kiệt rồi lấy khăn giấy trên bàn tự lau thân mình.
Nhận thấy ánh nhìn chầm chầm từ phía Trần Ngọc, Dương Nhất Kiệt bỗng bối rối.
- Dịch Dao..., không, bác sĩ Mộng à, tôi chỉ là vô ý...
- Không, không sao.
Dùng chỏ thúc Trần Ngọc, cô giải thích.
- Bác sĩ Dương là có ý tốt, không phải anh từng sống ở Mĩ sao, sống phóng khoáng quá rồi.
- Phải, phải, là do tôi sống phóng khoáng.
.....
Sở cảnh sát.
Trong căn phòng lớn được dát bằng gỗ sẫm màu, Tống Tử Kỳ đứng nghiêm trang, không chần chừ bày tỏ quan điểm.
- Lần đó vốn dĩ tôi có thể hạ bệ được hắn!
Tổng tư lệnh ngồi trên ghế dựa, nét mặt bình thản, đưa mắt nhìn anh.
- Nên đổi lại thì hơn.
Người xém chết là cậu mới phải.
Ông tiếp tục:
- Việc cậu bị mất ngón tay thật sự sẽ bất tiện về sau.
Tiến gần về phía ông, Tống Tử Kỳ sốt sắng.
- Tôi vẫn có thể cầm súng, vẫn có thể--
- Cậu nên dưỡng thương thì hơn.
- Nhưng tiếp tục kéo dài thì còn bao nhiêu người nữa chết dưới tay hắn? ngài có thể nhân nhượng, nhưng tôi không thể.
Rời khỏi ghế, tư lệnh nhau mày, đứng đối mặt với anh, giọng thì thầm.
- Phía trên còn có ông lớn, chúng ta là phận tép riu chỉ biết nhận lệnh.
Họ bảo ta bất động thì là bất động.
Làm cảnh sát ai mà không như thế?!
Ánh mắt đầy phẫn nộ, anh bỗng nắm chặt tay.
- Người đi đầu chính là anh em ngoài kia, người chết trước cũng là họ, chính vì các người nhát gan nên đến tận bây giờ mới không làm gì ra trò.
- 'Câm miệng', giòn răn đe, ông nhắm súng vào anh.
- Đừng ăn nói bậy bạ.
Cậu đủ thông minh để hiểu thứ lão ta có là gì.
Là tiền đó.
Tay nắm họng súng, anh chuyển hướng mũi súng vào tường, lạnh lùng, anh thách thức.
- Nếu các người đã sợ thì để tôi làm.
- Tôi không quan tâm số tiền rác rưởi các người nhận được, đừng quên các người đã thề với Tổ Quốc thế nào.
- Đứng lại! Tôi nói cậu đứng lại!
Nét mặt khinh khi, anh nhanh chân rời khỏi nơi này - nơi mà anh từng khát khao được bước vào.
Hồi trẻ, lúc còn là học sinh cấp ba, chỉ cần thấy người ta mặc quân phục có vài ba ngôi sao trên vai, Tống Tử Kỳ lại ước mong một ngày nào đó anh cũng có thể như họ - trở thành người oai phong như thế.
Bây giờ anh làm được rồi, nhưng lại tự nhận thấy không dễ dàng chút nào.
Không phải ở ngoại cảnh, mà là lương tâm.
Không phải lòng dũng cảm, mà là trung thành.
Không phải thượng úy hay thiếu tá, mà là người không ngại hy sinh..