Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Giờ Tí sắp cận kề, Mộ Dung Nghi cùng Mộ Dung Vũ đi đến trước cửa Tụ Tiên Các, kiễng chân giữa biển người.

“Sao ai cũng tụ tập trước cửa mà lại không vào thế?” Mộ Dung Nghi giữa đám người dang chen chúc sắp bị ép thành nhân bánh bao. Tiểu Vũ một bên nhoẻn miệng cười, nói: “Người bình thường thì không ai có đủ tiền để vào ngắm dung nhan tiên nữ đâu.”

Thật vất vả hai người mới lách được tới cửa Các, một cơn gió lượn lờ ngang qua mang theo mùi hương khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng như muốn bay lên, bên trong là âm thanh tuyệt diệu, len lỏi vào lòng người. Tiểu Vũ sửa sang lại y phục, khôi phục lại dáng dấp của vị công tử ban nãy.

Vừa định dẫn theo Mộ Dung Nghi tiến vào thì đã nhanh chóng bị một vị cô nương cười tươi như hoa xuân cản lại.

“Nhị vị tiểu ca, muốn vào Tụ Tiên Các thì phải đều là thần tài nha~”

Mộ Dung Vũ mỉm cười bí hiểm, từ trong ngực áo lấy ra một xấp ngân phiếu, nói: “Nếu như ai cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra thần tài, thì trên đời này không có nhiều người bỏ qua cơ hội được phát tài như vậy rồi.”

Mộ Dung Nghi nhìn thấy số tiền trên ngân phiếu thì im lặng, tờ ngân phiếu đó tới ba nghìn lượng, vì thế nhỏ giọng nói: “Tiểu Vũ, hay là thôi đi… không đáng đâu…”

Vị cô nương kia nhìn thấy Mộ Dung Nghi có ý muốn thoái lui, vội vã cầm tiền nhét vào  yếm, tươi cười: “Sao lại không đáng chứ, Tụ Tiên Các của ta chính là thiên đàng chốn nhân gian khiến thần tiên quyến luyến đến quên cả lối về đó_____”. Sau đó liền vỗ tay hai cái, liền xuất hiện vài vị cô nương điểm trang xinh đẹp đến trước mặt, tiếng cười nghe như chim hoàng oanh lướt qua thung lũng, đẹp đẽ nhưng tràn đầy mị tục.

Mộ Dung Nghi bị mấy vị cô nương kia mò mẫm, toàn thân khó chịu, liền trốn sau lưng Tiểu Vũ: “Đừng… Đừng có sờ….”

Tiểu Vũ bật cười khanh khách, xoay người lại, ngón tay nhẹ nhè lướt qua Mộ Dung Nghi đang bâu dính lấy mình, nhìn như ngả ngớn nhưng lại ẩn chứa vô vàn yêu thương, nói: “Cửu ca, không phải là nam tử hán thì chẳng cần đệ bảo hộ hay sao? Mấy vị cô nương này cũng đâu có ăn thịt Cửu ca đâu?”

“Ta… Ta…. Ta không có quen…”. Mặt Mộ Dung Nghi chuyển từ màu đỏ sang đến tím.

“Ha ha… Vị tỉ tỉ này,” Tiểu Vũ vỗ vai Cửu ca nó, “Đại huynh của ta lần đầu tiên đến mấy chỗ này, để ta dẫn hắn đi tham quan là được rồi.” Sau đó, Mộ Dung Vũ chuồn lẹ khỏi mấy vị “Tiên cô” dây dưa lằng nhằng này, cầm tay Mộ Dung Nghi đi lên lầu trên.

Từ trên cao nhìn xuống khách phòng của Tụ Tiên Các, có một loại ý vị như đứng trên mây mà ngắm nhìn trần thế vậy.

Không lâu sau, cuộc tuyển mĩ nữ bắt đầu.

Toàn bộ quan khách đều mở to hai mắt nhìn vị cô nương đang biểu diễn trên sân khấu, thế nhưng Tiểu Vũ một bên lại tỏ vẻ thất vọng.

“Sao vậy Tiểu Vũ, nàng ấy múa không đẹp sao?”

“Không phải không đẹp, chỉ là có chút nhàm chán, khiến cho ở đây giống như tuyển mĩ nữ như trong hoàng cung vậy…. chẳng có cái gì mới mẻ cả…”

“Đã nói là đừng nên tiêu hoang nhiều tiền như vậy rồi, giờ hối hận chưa?”

“Đúng thế, biết vậy thà cùng Cửu ca ở bên ngoài uống trà nóng!” Tiểu Vũ buồn chán lắc đầu bĩu môi.

“Được thôi,” Mộ Dung Nghi nhướng mày, “Vậy chúng ta cùng làm chút chuyện thú vị đi…”

Tiểu Vũ nhìn Cửu ca của nó cười ác, con sâu ngủ tức thời bỏ chạy hết.

Chỉ thấy Mộ Dung Nghi hướng Tiểu Vũ thình lình quỳ xuống: “Ây da! Làm sao đây Tiểu Vũ! Bây giờ huynh bị cha đuổi ra khỏi nhà là cái chắc!”

Tiểu Vũ một bên ngay tức khắc ngầm hiểu, ôm lấy Mộ Dung Nghi lớn tiếng dỗ dành: “Ca à! Huynh đừng có hoảng, chúng ta từ từ nghĩ cách ——”

Lúc nãy những vị khách nhân lúc nãy còn dán mắt vào vũ nương trên sân khấu thì giờ toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về hai người “huynh đệ tình thâm” này, vũ nương đứng tại chỗ xoay người thêm mấy vòng, nhưng thấy không ai chú ý tới mình, ngay cả âm nhạc cũng dừng lại.

Vị cô nương hồng y tiếp đón hai người ở cửa cũng nhanh chóng lắc lắc eo đi đến: “Hai vị à, có chuyện gì vậy?”

Mộ Dung Nghi thở dài một tiếng, “Mảnh ngọc bội Mông Cổ quý giá của ta a ——”

Hồng y cô nương hỏi: “Ngọc bội đó bị làm sao?”

Mộ Dung Nghi hai chân loạng choạng, dựa vào vai Tiểu Vũ, vai bắt đầu run rẩy, giống như đang khóc đến thiên hôn địa ám, chỉ có Tiểu Vũ biết Cửu ca của nó đang cười đến co rút thôi.

“Ầy, tại cô nương không biết đó thôi,” Tiểu Vũ một bên vỗ vai Cửu ca nó, một bên đem chuyện mấy hôm trước cùng với Cửu ca nghe được từ mấy người thái giám cung nữ trong cung ra nói bừa một trận, “Hai người bọn ta vốn là con trai của Tuyền Châu đệ nhất phú hộ, vừa mới nhận được một món bảo vật Tây Vực, chính là khối ngọc bội này đây, vốn định đi đến Kinh Thành để mang mảnh ngọc bội làm quà mừng Hộ Bộ Thị Lang Trương đại nhân lấy phu nhân thứ chín, danh mục quà tặng cũng đã viết tên của mảnh ngọc bội này rồi, Trương đại nhân lúc biết rất là vui mừng, đến nỗi râu mép trắng cả ra, hai mắt cũng híp lại chỉ còn một đường kẻ ngang, muốn cưới thêm một bà vợ nữa. Ai ngờ chúng ta đem đến Tụ Tiên các của cô nương thì làm mất, ngọc bội này biết làm sao đây….”

Mặt hồng y cô nương đã bắt đầu nhăn tít lại, “Vị công tử này, hay ngài tìm kĩ lại một lần nữa đi, không chừng trước khi đến Tụ Tiên Các thì đã đánh mất rồi cũng nên.”

“Chuyện này… Không thể có chuyện này… Mới đây ta còn sờ thấy nó mà…”

“Ơ…” Hồng y cô nương ngẩn người, bỗng nhiên phản ứng lại, “Nếu như hai vị công tử đây có thật sự đánh mất ngọc bội thì tất nhiên là rất đáng thông cảm, nhưng nếu hai vị cố tình làm loạn ở đây…” Vừa dứt lời, liền có mấy người cao to vạm vỡ muốn sấn tới.

“Ầy ——” Mộ Dung Nghi run rẩy đứng dậy, “Tiểu Vũ, nhân lúc mất chưa lâu, chúng ta nhanh đi mời Hình Bộ Thị Lang Trần đại nhân đến đây lục soát đi.”

“Được, cứ theo lời Cửu ca đi.” Tiểu Vũ nén cười, nhìn lên chỗ mấy vị tân khách nói, “Cửu ca, ta đã nhớ kĩ….những vị khách này rồi, lát nữa Trần đại nhân đến đây lục soát từng người.”

Khách nhân trên lầu từ im lặng thành nhốn nháo, “Ơ hay, tiểu tử các ngươi nói bậy gì đó!” “Ông đây gia tài kết sù cần quái gì cái ngọc bội vứt đi của các ngươi chứ!”, “Có lầm không vậy, không phải tới xem tuyển hoa khôi sao? Tự nhiên lại bị Hình Bộ lục soát là cớ gì?”, “Ây da, nếu gặp Trần đại nhân thì phiền phức lắm, nhà ta với nhà hắn chính là đối nghịch mà!”

Tiểu Vũ lắc đầu đỡ vị Cửu ca quá mệt mỏi của mình đi xuống lầu, Hồng y cô nương thấy tình thế bất lợi, bước đến ngăn Mộ Dung Nghi lại: “Hai vị tiểu ca này, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói chuyện, hà tất chi mà phải làm phiền tới quan phủ thế này?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui