Tích Hoa Chỉ


Lưu Quyên mỉm cười: “Muội vẫn muốn đi, dù không thể ở bên cạnh đại cô nương thì muội sẽ đi theo nha hoàn của nàng trước.

Phất Đông tỷ tỷ nói muội khéo tay, học hỏi cũng nhanh nên muội có thể đi theo tỷ ấy học nấu ăn.

Huynh không biết Phất Đông tỷ tỷ nấu ăn ngon đến nhường nào đâu, sau này muội học xong sẽ nấu cho đại cô nương ăn.”Nhìn muội muội ngốc nghếch này, Lưu Giang không biết nên làm thế nào mới khuyên ngăn được nàng ấy: “Quyên Nhi à, ơn nghĩa mà đại cô nương cứu muội, người làm ca ca như huynh sẽ báo đáp, muội không cần đền đáp bằng cuộc đời mình như vậy đâu.”“Ban đầu là vì báo đáp ơn cứu mạng, nhưng sau này thì không phải.

Nó giống như, giống như…” Lưu Quyên dừng một chút, nàng ấy cố gắng hình dung bằng vốn từ nghèo nàn của mình: “Giống như một người đang lạnh lẽo nhìn thấy ngọn lửa ở phía trước, hận không thể chôn vùi cả người vào trong, cho dù bản thân có khả năng sẽ bị thiêu chết cũng không sợ.

Đối với muội, đại cô nương chính là ngọn lửa ấy."Lưu Quyên nhìn ca ca đang buồn rầu vì nàng ấy, trong lòng cũng dâng lên cảm giác đau buồn, chớp mắt hốc mắt nàng ấy đã ướt đẫm: "Ca, mỗi ngày muội đều mơ thấy ác mộng, nhưng mỗi lần vào thời điểm muội sợ hãi nhất thì dáng vẻ đại cô nương cầm dao, cả người đầy máu sẽ xuất hiện bên trong.

Mà mỗi khi đến lúc ấy muội không còn sợ nữa, vì muội biết nàng sẽ bảo vệ cho muội, tựa như tình cảnh ban ngày và ban đêm của hôm đó.


Hai hôm nay dù có nằm mơ muội cũng không còn sợ nữa, vì muội biết đại cô nương sẽ đến trong giấc mơ.”Từng giọt nước mắt rơi xuống, Lưu Quyên quỳ xuống trước mặt ca ca: “Mấy ngày nay muội đi theo Phất Đông tỷ tỷ đã nhìn thấy rất nhiều chuyện, muội không dám hy vọng xa vời sẽ trở thành người như đại cô nương, thậm chí đến một lóng tay của Phất Đông tỷ tỷ cũng không sánh bằng, nhưng muội vẫn muốn nỗ lực trở nên giống với các tỷ tỷ.

Họ tuy là nha hoàn nhưng lại biết chữ, biết tính toán, những chuyện muội thấy rất khó giải quyết, mà các nàng lại làm rất nhẹ nhàng.

Muội muốn trở thành người như vậy chứ không muốn suốt ngày đều phải vây quanh chồng con, hở tí là bị chồng đánh giống Liễu tẩu bên cạnh nhà.

Ca à, điều đó còn khiến muội sợ hãi hơn mơ thấy ác mộng nhiều đó.”"Muội muội ngốc." Hốc mắt Lưu Giang cũng đỏ ửng, kéo nàng ấy đứng lên.

Bởi vì sống nương tựa nhau nhiều năm nay, nên tình cảm của bọn họ không phải huynh muội bình thường có thể so sánh được.

Nghe nàng ấy nói như vậy, hắn ta làm sao có thể kiên trì được nữa.“Chẳng phải huynh cũng ngốc sao, huynh sợ tìm phải một người chị dâu đối xử không tốt với muội nên không chịu cho bà mối đến cửa.

Muội bán thân có bạc đó, lúc đấy huynh hãy lấy đi sửa sang lại nhà cửa rồi mời bà mối đến, rước chị dâu về đi.


Huynh đừng kéo dài nữa, Nhị Ngưu ca nhỏ hơn huynh một tuổi mà người ta cuối năm đã làm cha rồi kìa.”"Sao huynh có thể dùng bạc của muội được." Lưu Giang dùng sức lau mặt: "Huynh biết rồi, muội lớn chừng này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên có chủ kiến của riêng mình, huynh không ngăn cản muội nữa.

Muội nói đúng, đại cô nương là người tốt, khi muội có tuổi thì nàng sẽ tự thu xếp mối hôn sự cho muội thôi, sẽ không để muội làm bà cô già đâu.

Dù có cưới được người nào trong phủ vẫn tốt hơn là phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.

Được rồi, huynh không ngăn muội, không ngăn muội nữa."Lưu Giang suy nghĩ thông suốt, đeo tay nải của muội muội lên vai, dẫn đầu đi ra ngoài cửa.Lưu Quyên đứng nhìn ở phía sau, mỉm cười lau nước mắt.

Cưới hay không cưới, làm nô tỳ thì đã sao, được đi bên cạnh đại cô nương là nàng ấy yên lòng rồi.*Hoa Chỉ có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Lưu Quyên quỳ gối trước mặt mình, nàng không ngờ Lưu Quyên lại quyết tâm như vậy."Huynh trưởng của ngươi đồng ý rồi?”Lưu Quyên cắn môi: "Lúc đầu ca ca không đồng ý nhưng nô tỳ đã thuyết phục được huynh ấy."Hoa Chỉ đỡ trán cân nhắc một lúc: “Ngươi không cần ký khế ước suốt đời đâu, khế ước làm người hầu trong ba năm được rồi.”"Nô tỳ muốn ký khế ước suốt đời, xin đại cô nương hãy thu nhận nô tỳ."Chưa gì đã nô tỳ rồi sao, Hoa Chỉ khó hiểu nhìn về phía nàng ấy: “Vì sao nhất định phải ký khế ước suốt đời? Cả đời phải hầu hạ người ta có gì tốt chứ?”"Nô tỳ cảm thấy rất tốt, hơn nữa đại cô nương chỉ dùng người ký khế ước suốt đời, nô tỳ muốn được hầu hạ đại cô nương.”"Không phải quyết định được đưa ra trong lúc xúc động đấy chứ?""Không phải, nô tỳ đã suy nghĩ suốt mấy ngày qua."Hoa Chỉ bình tĩnh nhìn nàng ấy một lát, gật đầu: "Bão Hạ, ngươi đi làm giải quyết chuyện này đi, lấy hai mươi lạng bạc đưa cho nàng ấy trước.”"Vâng ạ""Đa tạ đại cô nương!”"Nghe Phất Đông nói ngươi khéo tay, vậy về sau ngươi đi theo nàng ấy đi.""Vâng ạ.”Nhìn vẻ mặt Lưu Quyên vui mừng khôn xiết, vừa chạy vừa nhảy rời đi, Hoa Chỉ không khỏi bật cười: “Rõ ràng là thu nhận một hạ nhân, tại sao lại giống như đang làm một việc tốt vậy chứ.”"Nô tỳ thấy người đang làm việc tốt đó, có nhà nào mua một nha hoàn với giá hai mươi lạng bạc đâu chứ." Niệm Thu bật cười theo, bưng ly trà nhân sâm đến bên miệng nàng.Hoa Chỉ không thích mùi vị này, miễn cưỡng uống hai hớp rồi đẩy ra: "Nàng ấy vì muốn đền ơn nên mới tới đây.

Nếu ta không nhận, e rằng nàng ấy sẽ nhớ mãi về chuyện này, chi bằng nhận người, đợi qua mấy năm rồi tìm cớ thả nàng ấy đi là được.


Việc này ngươi nhớ kỹ giúp ta, nếu vì ta nhất thời quên đi khiến nàng ấy chậm trễ cả đời, thì đó chính là tội lỗi của ta rồi.”“Vâng, nô tỳ nhớ kỹ.”Bữa nay người quản lý mọi việc là Nghênh Xuân không có ở đây, Bão Hạ lại là người tùy tiện nên Niệm Thu chỉ đành quản lý toàn bộ.

Tuy rằng những việc có thể xử lý nàng ấy đều đã xử lý xong, nhưng vẫn có rất nhiều thứ cần tiểu thư chỉ bảo thêm.Có điều, khi nhìn thấy dáng vẻ của tiểu thư, nàng ấy không cầm lòng được, những chuyện kia sao có thể quan trọng bằng sức khỏe của tiểu thư chứ.

Chậm thì cứ để nó chậm một chút vậy, dù sao mọi người hiện giờ cũng không chết đói, nhưng nếu tiểu thư không dưỡng tốt cơ thể, sẽ là chuyện cả đời.“Niệm Thu.”Niệm Thu lấy lại tinh thần, nhỏ giọng lên tiếng."Ngươi có biết vào thời khắc sống chết của tối hôm đó, ta đã nghĩ đến điều gì không?"Niệm Thu sửng sốt, cắn môi quỳ xuống.Hoa Chỉ không hề bảo nàng ấy đứng lên.

Chuyện đã trôi qua vài ngày rồi, nàng tưởng rằng các nàng ấy sẽ nghĩ thông suốt, nhưng có vẻ nàng đã đánh giá cao khả năng chịu đựng của họ.“Khi đó ta nghĩ rằng, dù ta có chết cũng có thể an tâm rồi, kẻ địch đã bị ta hao tổn hơn nửa mạng sống, nếu các ngươi cùng nhau ra tay thì nhất định kẻ đó sẽ không thể sống sót được.

Các ngươi đều có tính cách bảo vệ chủ nhân, lại có thêm ơn cứu mạng của ta, về sau các ngươi nhất định sẽ đối xử tốt với Bách Lâm.

Ngươi thấy đó, suy cho cùng thứ ta nhớ đến cũng chỉ là Bách Lâm mà thôi.”Hoa Chỉ mỉm cười: “Đi theo ta nhiều năm như vậy, hẳn là các ngươi cũng nhìn ra được ta chẳng phải người tốt đẹp gì.

Ta quản lý Hoa gia cũng vì không muốn làm tổ phụ thất vọng, không muốn Bách Lâm nếm trải khổ cực quá sớm.


Thằng bé là đích tử của đại phòng, một khi Hoa gia hoàn toàn suy tàn, trách nhiệm cũng được, cực khổ cũng tốt, mọi thứ đều sẽ rơi xuống vai thằng bé.

Ta không nỡ để thằng bé tuổi còn nhỏ đã phải gánh vác những chuyện này.”Hoa Chỉ nhìn Niệm Thu, giọng nói dịu dàng: “Nhưng sớm muộn gì Hoa gia cũng phải giao cho thằng bé quản lý.

Còn nam nhân của Hoa gia không biết khi nào mới có thể trở về.

Đợi đến khi đám huynh đệ của Bách Lâm dần dần lớn lên, thành thân sinh con, dù ta có muốn ở nhà làm bà cô già, chưa chắc người ta đã chịu nuôi dưỡng ta, huống hồ để ta làm người quản lý mãi.

Mà ta cũng không muốn làm công việc này.

Nhưng khi giao lại căn nhà này cho Bách Lâm, ta mong rằng nó sẽ không phải bộ dạng nghèo khổ hai bàn tay trắng như hiện giờ.

Niệm Thu, ngươi hiểu ý ta chứ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận