Khắp nơi trong phòng tràn ngập tiếng khóc của mẹ Nhan cùng tiếng thở dài của cha Nhan, Mạnh Thần lôi kéo tay của mẹ Nhan, nói: “Cô à, cháu có thể xin hỏi cô thêm một vấn đề hay không, cô có nhớ lúc Nhan Tịch đi học có nam sinh nào đặc biệt tốt hay có nam sinh nào đã đến trong nhà hay có từng nhắc một nam sinh nào trước mặt cô không?”
Mẹ Nhan dừng khóc thút thít, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Có một cậu bé, không biết có tính không.
Tôi nhớ… hình như là khi Tiểu Tịch học lớp 12, con bé trọ gần trường.
Cứ cách thời gian một tháng thì có một nam sinh gọi điện thoại đến nhà tìm Tiểu Tịch.
Tôi và cha nó tương đối truyền thống, tuy mọi chuyện đều dựa vào Tiểu Tịch nhưng gia giáo cũng vô cùng nghiêm khắc.
Lúc đi học kiên quyết không cho phép yêu đương.
Ngày đó Tiểu Tịch trở về từ trường học, vừa lúc cậu bé đó gọi điện đến.
Hai người nói bao lâu thì tôi không nhớ rõ.
Cúp điện thoại thì tôi và cha nó hỏi có chuyện gì, Tiểu Tịch nói có một bạn học nhập ngũ, nói vài câu chứ không có chuyện gì.
Tôi và ông nhà lại dặn dò ngàn vạn lần Tiểu Tịch cũng không nói cái gì.
Sau đó lại gọi điện đến thì chúng tôi đều không ở.
Bao gồm Tiểu Tịch vào Đại học, cậu ấy cũng đã gọi đến, hỏi có số điện thoại của Tiểu Tịch hay không, chúng tôi lại không nói cho cậu ấy.”
Mạnh Thần gật gật đầu, mẹ Nhan bỗng nhiên lôi kéo tay Mạnh Thần, nói: “Còn có một việc, không biết có tính không… Tiểu Tịch 30 tuổi vẫn luôn không có đối tượng.
Nhớ có một lần con bé trở về.
Tôi hỏi Tiểu Tịch thì nó nói không muốn tìm, không thích hợp.
Sau đó có lẽ nóng nảy nên Tiểu Tịch nói một câu: Vốn dĩ có nhưng bị hai người cứng rắn hủy đi mất… lúc ấy tôi cũng không hiểu sao lại nói vậy, sau đó tôi hỏi con bé có phải là nam sinh tham gia quân ngũ lúc đi học kia không thì Tiểu Tịch lại không nói gì.
Tôi còn nói, cha mẹ chỉ muốn tốt cho con, học sinh quan trọng nhất là học tập, nhiều năm như vậy có còn liên hệ không? Tiểu Tịch nói với tôi, không cần lo lắng, nó có thể gả ra ngoài.
Thầy à, thầy nói có phải chúng tôi ép con bé hay không…”
Mạnh Thần nắm chặt tay mẹ Nhan, nói: “Hai người cũng vì tốt cho Nhan Tịch.
Không cần nghĩ nhiều, cô ạ.
Sự việc rồi sẽ tra ra được manh mối.
Đúng rồi, cháu có thể vào xem phòng của Nhan Tịch không?”
Cha Nhan mang Mạnh Thần vào tận trong phòng, nói: “Tiểu Tịch không cho người khác vào phòng con bé, cho nên đồ vật đều không có ai động vào.
Thầy xem đi!”
Đây là một căn phòng tiêu chuẩn cho con gái.
Trên giường là bộ chăn ga gối công chúa, trên tường sơn màu hồng nhạt, bức màn cũng là hồng nhạt.
Cái bàn dựa gần cửa sổ bày ra một loạt các quyển sách.
Mạnh Thần cúi người xuống, mơ hồ quét tên một lần, đều là tiểu thuyết trinh thám huyền nghi.
Tùy tay rút ra một quyển là quyển sách về giải phẫu pháp y.
Mở ngăn kéo trong cùng bên trái thì bên trong có đặt một hộp giấy vuông.
Mở nắp ra là một ít thư tín nhận khi đi học, card minh tinh, còn có vài tờ giấy nhỏ.
Chỉ không có thư của Thu Mặc Thanh.
Mở ngăn kéo ở giữa ra là một quyển Album.
Mạnh Thần mở ra, là ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của Nhan Tịch còn có ảnh chụp chung với người khác.
Lật đến vài tờ cuối cùng của album thì trống không.
Lại cẩn thận nhìn bên cạnh thì thấy bị mài mòn rất lợi hại.
Chắc là chỗ để ảnh chụp của Thu Mặc Thanh.
Trong ngăn kéo trong cùng bên phải đặt một quyển sách “Hoa sen”, Nhan Tịch cẩn thận bọc bìa sách lại.
Mạnh Thần cẩn thận mở bìa sách ra, một tờ giấy và một tấm dán lớn rơi ra ngoài.
Mạnh Thần nhìn nhìn giấy, sau đó lấy khăn tay ra từ trong túi bọc hai vật này lại, để vào túi.
Sau đó xoay người giơ sách lên hỏi: “Chú, xin hỏi cháu có thể mang quyển sách này về xem không?” Cha Nhan gật gật đầu: “Mang đi đi.
Chỉ cần có thể giúp được Tiểu Tịch…”.